Em: uhm , em đi đi
D nhìn em rưng rưng nước mắt , ra hiệu cho D lại gần ôm D vào lòng :
Em: em về với ông cả anh và C nhé , em với C đội khăntang ông em nhé ?
D: vâng ( òa khóc luôn , ôm em thật chặt )
Em: thôi hai chị em đi đi , anhlên gọi bác
Cầm máy nhắn tin cho A , cả B biết nhưng chắc 2 người ấy không về được vì 1 về quê rồi còn 1 đang đi du lịchvới gia đình trong Nha Trang . Thôi kệ lên gọi bác , đập cửa phòng :
Em: bác , bác dậy đi bác
Bác: gì thế cún , có chuyện gìđấy ?
Em: bác gọi cho cô , với cả chú đi , về nhanh ông sắp mất rồi bố cháu vừa gọi
Bác: sao ông mất , thế nhanh lên chuẩn bị về , lên gọi hai anh đi . Để bác gọi cho bác trai luôn . Mà về bằng gì ?
Em: nhà chú E có một rồi , cháu có một , để cháu gọi cho thằng bạn lấy xe luôn .
Bác: uhm thế nhanh lên .
Em: lát bác với các anh cả côchú về sau nhé , cháu với D, C về trước cho kịp bác nhé
Bác: uhm , thế nhớ đi cẩn thận đấy nhé !
Em: vâng cháu nhớ rồi bác , bác gọi cho cô chú đi , cháu lên gọi anh
Phi nhanh lên nhanh nhà gọi hai ông anh trong trang thái nửa tỉnh nửa ngủ , nghe từ ông sắp mất hai ông ấy tỉnhluôn , cũng cuống cuồng lên chuẩn bị đồ . Em phi lên phòng gom vội cái quần , haiba cái áo đen vào trong túi rồi đi xuống nhà . Nóng ruộtqua đành vội gọi điện cho bôhỏi tình hình xem , mai chưa thấy bắt máy , bỗng :
Bô: alo
Em: bô à , ông sao rồi bô ?
Bô: ông yếu lắm rồi , bác sĩ bảo là ông qua được đêm này thì cũng lắm là trưa mai ông đi . Giờ bác sĩ không làm gì được rồi , não sắp chết , giờ chỉ còn cách rút ống thở để ông đi cho nhẹ nhàng .
Em: ông , sao ông lại yêu thếhả bô , ông hôm nọ còn khỏelắm nghe điện của con được cơ mà ?
Bô: mày mạnh mẽ lên đừng cókhóc , con người ai cũng đến lúc phải ra đi con ạ , vềđi ông đợi mày về mới về được . Con trai của bô đừng khóc , ông lại đau lòng không đi được
Em: vâng con biết rồi bô , con chuẩn bị về bây giờ
Bô: đi cẩn thận , tính mày tao biết , ông còn đợi mày được thì từ từ mà đi không cần nhanh đâu " dục tốc bấtđạt " con nhé
Em: vâng , bô và các cô chú ở nhà sủa soạn xong hết chưa ?
Bô: rồi , đợi đưa ông về nữa thôi
Em: vầng tầm 3 tiếng hơn nữa con có mặt ở nhà , ông ở viện hả bô ?
Bô: uhm , cứ từ từ mà đi
Em: con nhớ rồi , bô vào vớiông đi
Cúp máy xong , vớ bao thuốc trên bàn , châm một điếu rít thật sâu để quên đi nỗi muộn phiền trong lòng . Biết làm sao được đây , khi cuộc sống nó bất công như thế chứ . Thấy đèn xe loangloáng ngoài cửa , em đứng dậy luôn , bác cũng vừa xuống tới phòng khách .
Em: bác lấy xe kia bảo anh Mlái về nhé , cháu ra lấy xe rồi đi luôn . Chú E bảo gì không bác ?
Bác: uhm, tí chú qua đón cô O rồi về luôn một thể !
Em: vâng thế chúng cháu vềtrước ạ , kịp phút nào bên ông hay phút ấy bác ạ
Bác: uhm đi cẩn thận nhé , đừng có lái ẩu
Em: vâng bác yên tâm , cháu đi đây ạ
Phi ra cổng , đợi D vào nhà đưa chìa khóa rồi vội vã theo em ra chỗ để xe. Ra chỗ gửi thấy bố bảo vệ đang ngồi bắn thuốc lào . Vội chào rồi phi vào luôn lấyxe , cuống quít thế nào chạy ra nhầm xe bảo sao mở mãi không được cửa xe ra . Ức chế tí đạp vào xe =.=, tống mọi thứ vào xe rồi Ngồi lên xe , D say xe nên em để ngồi đằng trước , cònC thì chui vào sau ,bât bản Dubstep của touliver lên đánh xe ra ngoài . Phi như một mũi tên ra khỏi đường , vòng vèo lắt léo mãi mới ra được Phạm Văn Đồng . Cứ thế đóng với tốc độ gần 100km/ h . Đi theo hướng đườngcao tốc Nội Bài lắt léo , drift làm sao cho nhanh đến mức độ D phải hét lên để em đi từtừ lại , quay lại thấy C đang lo lắng . Đến đoạn Hải Dươngthì vượt qua hai con Container suýt chạm vào cái xe đi phía trước , nhưng kệ đang rất vội nên em chả thèm để ý . Cứ đóng hết tốc có kể . Đi từ Hn lúc 2h30 về đến nhà là 5h45 , kỉ lục đầutiên của em khi bắt đầu lái xe . Lái xe lên trên viện ngay lúc ấy . Tờ mờ sáng thìlàm gì đã có ai cho vào trong, thây các cô , chú và mẹ đứng ngoài , mọi người ngạc nhiên sao em về đây nhanh thế . Chỉ kịp chào định phi vào thì cô giữ lại không cho vào vì bác sĩ đang làm việc. Đành ngồi ngoài đợi , đứngngồi không yên . 5 phút , 10 phút , thời gian cứ nặng nề trôi qua rùa bò , em muốn lập tức biến vào để gặp ôngem ngay . D ngồi cạnh vặn vặn xoay xoay cái vòng trên tay , C thì đang đứng trước mặt em , mọi thứ cứ nặng nề trôi qua như thế . Cô em lại gần vừa chấm nước mắt vừa nói :
Cô: may mà cún về kịp , mấyhôm nay ông toàn gọi tên mày hỏi mày đâu về chơi chưa , mày sắp cho ông bế chắt chưa ? Rồi hỏi chú P xem có về với ông không ? Mày về kịp trước khi ông nhắm mắt là tốt rồi .
Em: ( khóc thật sự không kìmđược nữa ) vâng cháu biết rồi cô ạ , cháu nghe tin cháuvề ngay , đây là D còn đây là C cô ạ
Vừa dứt lời thì bác sĩ mở cửa phòng ra , kéo cái khẩu trang xuống , nhẹ nhàng lắcđầu :
BS: gia đình cần phải bình tĩnh , ông không trụ được lâu nữa đâu , gia đình vào nhìn mặt ông lần cuối đi . Đừng làm ồn để cho bệnh nhân xung quanh được nghỉ
Cả nhà đi vào , nhưng bác sĩ bảo ít người vào thôi . Đành để bố mẹ và các cô chú vào trước , em đi theo bác sĩ :