Vừa bị mất chiếc xe đạp huyền thoại, vừa buồn vừa ức nên làm thơ điếu cho nó để giải khuây các bác à
Xe à, tao nhớ chú mày lắm đấy.
.-“¤”-.
Chiều chiều trời nặng não nề
Ngồi trong lớp học nhớ về ngày xưa
Cho dù trời nắng hay mưa
Mày không quản nhọc vẫn đưa tao về
Bây giờ tao chỉ ngồi chờ
Phép màu xuất hiện mày về bên tao
Cho dù cực nhọc gian lao
Không bằng một phút mà tao thiếu mày
Mày đi mày hãy về ngay
Đừng để tao phải từng ngày trông mong
Trời cao chỉ một cầu vồng
Tao đây chỉ một tấm lòng không quên
Bình thường mày chạy như sên
Nhưng mà đôi lúc sấm rền phải thua
Mất mày xe mới phải mua
Nhưng chiếc nào giống “ông vua” như mày
Giỏ nhôm sườn thép cổ quay
Bánh gang ổ líp trông đầy uy nguy
Mày chạy nhìn tựa ngựa phi
Dừng xe hạ chống y sì Bạch Long
.
Nhớ lời mẹ dặn: “Con ơi”
Đừng lêu lỏng quá mà đời con hư
Nhưng vì tao quá vô tư
Ham chơi sa đọa mà hư thân này
Báo hại mày bị vạ lây
Một phút lơ đãng mày bay mất rồi
Bây giờ ngẫm lại bồi hồi
Mất mày tao giống như nồi không vung
Bạn bè một lũ chơi chung
Vừa mua là đến bu xung quanh mày
Bây giờ tao lạc mất mày
Không lời thăm hỏi chẳng ngày đến thăm
Cuộc đời thật lắm oái ăm
Chơi thật thì ít chơi khăm thì nhiều
Giờ tao chỉ ước một điều
Mày bên chủ mới gặp nhiều điều may
Viết dài thì cũng mỏi tay
Thôi thì ngừng bút tại đây được rồi
Quy Nhơn, 2/3/2014