Chương 14
Chiếc xe buýt chạy một hồi rồi dừng ở trạm kế tiếp để đón lượt khách mới.Cô cậu sinh viên và người thanh thiên lần lượt bước xuống,thấy thế Min cũng xuống theo họ.
Min thấy mình đang đứng trước cổng một ngôi chùa,nhang khói nghi ngút.Hôm nay là lễ,Tết hay sao mà người người lũ lượt kéo nhau đến đây hành hương chật cứng như nêm.
Min nhìn thấy một ông lão mù,bên cạnh là cô bé bán vé số mà cậu đã gặp hôm trước đang mời người mua.
-Chú ơi!Mua giúp con một tờ vé số đi chú!
Nhưng người đàn ông lắc đầu làm cô bé vô cùng thất vọng.
Cái nắng oi bức giữa trưa hè như đang đốt cháy từng thớ thịt dòng người tề tựu về ngôi chùa để thắp hương,lễ Phật.
Thật tội nghiệp cho ông lão mù và cô bé.Họ đứng xớ rớ mười,mười lăm phút,thi thoảng,có vài người thương tình nên mua giúp vài tờ vé sổ.
Min thoáng thấy cô bé tươi cười vui vẻ.Cô bé chắc chừng mười,mười một tuổi mà đã lặn lội,mưu sinh kiếm sống thế này.Ở cái tuổi này,đáng lẽ cô bé phải đến trường như bao bạn cùng trang lứa khác nhưng không,cuộc đời quá khắt khe với cô bé.
Nhưng cô bé còn may mắn hơi tôi gấp vạn lần.Min nghĩ.Giờ cậu như kẻ vô gia cư,lê thê lế́ch thếch bờ bụi không biết tương lai,ngày tháng sau này sẽ ra sau.
Rồi Min thấy cô bé dắt tay ông lão ra khỏi đám người hành hương và bước đi trong lặng lẽ.Như có thần linh thôi thúc,Min len lén đi theo họ không để bị phát hiện.
Đi được một quãng khá xa.Họ rẽ vào một con hẻm dơ dáy và lầy lội rồi dừng trước nơi thường ngày họ làm chỗ trú nắng,trú mưa,ăn ở và sinh hoạt.
Trước mắt Min là một căn nhà,sập sệ và rách nát.