Chap 1
Tôi hay lang thang trên các con phố Sài Gòn vào những lúc rãnh rỗi.Nhà tôi nằm trên tuyến đường Trường Sa,nơi có dòng kênh Thị Nghè lững lờ trôi ngang qua.Nơi đây rất mát mẻ,gió kênh hắt lên tạo cho những người bộ hành cái cảm giác khoan khoái dễ chịu lắm.
Tôi là sinh viên mới tốt nghiệp,chưa có việc làm ổn định và đang chạy ngược chạy xuôi để neo đậu vào bến bờ của một công ty nào đó.Lương lậu với tôi không quan trọng,vấn đề chính là người ta có nhận tôi hay không mà thôi.Đấy là điều mà tôi canh cánh lo lắng ở thời điểm hiện tại.
Tôi cũng không bồ bịch không gái gú gì cả.Nói không cũng chưa chuẩn lắm.Ngày trước tôi vô tình bắt được một con ghệ nhưng lâu ngày nó vuột khỏi tay tôi rồi đi mất.Tôi không trách người ấy.Tôi chỉ trách ông trời cho tôi gặp người ấy làm gì rồi lôi người ấy ra khỏi cuộc đời tôi.
Nhưng thôi,đó là chuyện của quá khứ rồi,khơi dậy chỉ thêm đau lòng mà thôi.
Từ khi mất bồ,tôi mới thấy thấm thía hai chữ “ái tình” nó đáng sợ như thế nào.Nó làm cho người ta điêu đứng thậm chí có kẻ si tình đến nỗi bị người yêu từ chối rồi đâm ra hận,mất lý trí không làm chủ được suy nghĩ và hành động dẫn đến việc sát hại người yêu để trả thù cho bõ tức.
May thay,cha mẹ sinh con,trời sanh tánh,tôi không phải loại người máu lạnh như thế.Tôi chỉ như cục đất,một cục đất vô trí vô giác nhưng biết nhận thức đâu là đúng là sai,cái nào nên làm và cái nào nên tránh.
Với tôi,vào lúc này đây,tôi cảm thấy hoàn toàn thoải mái,không ưu tư phiền muộn chuyện người con gái đã bỏ rơi tôi rồi đến với người khác,nó chỉ còn là một kỷ niệm,một giấc mơ giữa chừng bị dang dở mà thôi.Bây giờ,tôi đã ngủ xong rồi,đã tỉnh dậy và bắt đầu một hành trình mới một cuộc sống mới,bỏ lại những vụn vỡ,những tổn thương gieo vào lòng tôi ngày trước