Chap 41:
Hôm sau em một mình một ngựa thẳng tiến tới trường LTT. Thằng Thuấn thì thi vào trường chuyên BL, còn thằng Đại thì thi vô NTP để được học chung với nhỏ Trang. Vào đến trường, em đi gửi xe rồi đi một vòng tham quan ngôi nhà sẽ gắn bó với em trong ba năm tới này. Các dãy phòng học được xếp theo mô hình chữ U, phần giữa trồng nhiều cây tùng, bàng đã khoảng gần 50 năm tuổi. Sân trường thì các lớp bê tông xi măng bị rễ cây phá vỡ gần hết. Đằng sau chữ U là một dãy nhà trệt gồm khoảng 10 nhà xếp thẳng hàng, đây là nhà ở của vài giáo viên ở xa. Phía bên trái đó là căn tin của trường. Đi qua dãy nhà ở dành cho giáo viên là đến sân tập thể dục, thể thao khá rộng. Đá bóng ở sân này thì khoái khỏi bàn nhá.
Tham quan chán thì em mới đi tìm phòng thi của mình. Phải nói là tìm lòi con mắt ra mới tìm được cái tên nhỏ bé của em ở phòng số 03. Em vào trong phòng ngồi luôn đợi giám thị vào phát đề thi.
Do ỷ y vào số điểm cộng của mình cũng đủ để đậu vào trường nên lúc làm bài em chỉ làm có hai bài rồi nằm ngủ đợi nộp bài rồi về.
Về đến võ quán thì thấy cửa đang khoá. Chắc anh Trường lại rủ chị Hà đi chơi đây mà, hềyzz.
Em mở cửa vào nhà pha tạm gói mì ăn lót dạ. Vừa pha xong thì nhỏ Lan qua.
– Lan: Đức ơi!
– Em: Đợi xíu, ra liền. – Em đậy tô mì lại rồi ra mở cổng. – Gì thế?
– Lan: Chiều nay ông rảnh không?
– Em: Rảnh? Làm gì?
– Lan: Vậy chiều nay ông chở tui đi thi nha, tui không biết đường lên trường ND.
– Em: Ơ, sao lại là Đức? Chị Hà đâu, hoặc là nhờ anh Trường kìa.
– Lan: Hai ông bả rủ nhau về quê rồi. Ông không biết hả?
– Em: WTF? Vậy khi nào mới về đây lại?
– Lan: Chắc là cuối tuần.
– Em: Sặc, vậy cơm nước ai lo đây trời.
– Lan: Cái đó tính sau đi, đến trưa ông qua chở tui đi thi nha.
Nói xong nhỏ chạy luôn. Em thất thểu vào nhà xử đẹp tô mì rồi tính tiếp. Vừa ăn xong miếng cuối cùng thì điện thoại bàn rung lên.
– Em: Alo.
– A. Trường: Đức hả? Anh đang đi về quê với chị Hà. Mày ở nhà trông nhà giùm anh, cuối tuần anh về anh mua quà hậu tạ cho.
– Em: Vậy ở nhà cơm nước ai lo?
– A. Trường: Mày tự xử đi, tiền anh đang để dưới điện thoại đấy. Mày nhắm làm sao thì làm, chỗ đó là tiền sinh hoạt đến cuối tuần đấy.
– Em: Rồi, à mà còn mấy lớp võ thì sao?
– A. Trường: Mấy ngày này mày cho lớp võ ôn lại tất cả bài quyền để cuối tuần anh về là cho thi đấu lên đai đấy.
– Em: Ok. Ủa mà sao mình em mà anh để chi 1 triệu thế?
– A. Trường: Ai nói là mình mày, tí nữa con bé Lan qua ở chung nữa đấy. Chứ nó là con gái mà ở nhà một mình nên chị Hà không an tâm.
– Em: Vậy ở với em thì an tâm hơn hả?
– A. Trường: Tùy thôi, mày mà làm bậy là anh về xử đẹp mày.
– Em: Em đâu có như anh, hehe.
– A. Trường: Biết vậy đi. Đến tí nữa kêu bé Lan qua phòng dành cho khách mà ngủ. Anh dọn dẹp cẩn thận rồi đó.
– Em: Ok, gì nữa không?
– A. Trường: Hết rồi, chú ở nhà cẩn thận nhá. Nếu có gì thì alo cho anh.
– Em: Ok, em cúp máy đây.
Cúp máy xong thì em lôi cây mộc nhân thung của anh Trường ra đấm vài cái cho đỡ chán rồi khóa cửa dắt xe qua đèo nhỏ Lan đi thi.
Không ngờ nhìn nhỏ này thế mà nặng như hợi ấy, báo hại em đạp xe bở cả hơi tai.
– Lan: Tý nữa ông đợi chở tui về luôn nha.
– Em: Ừ. Thôi vô thi đi kìa.
Em ghé vào quán nước mía vỉa hè ngồi nhâm nhi đợi nhỏ Lan ra. Em ngồi lốc hết năm ly nước mía mới thấy nhỏ Lan bước ra. Đằng sau nhỏ này là mấy thằng choi choi đang cố kéo nhỏ Lan lại. Nhỏ Lan quay lại nói nói gì đó rồi chỉ về phía em, bọn kia cũng quay lại nhìn em.
Theo phép lịch sự em gật đầu rồi cười xã giao mặc dù chả biết cái vẹo gì đang xảy ra.
Rồi nhỏ Lan chạy lại nắm tay em kéo ra chỗ mấy thằng đó.
– Lan: Tôi đã nói rồi, tôi đã có bạn trai. Thế nên mong mấy người đừng làm phiền tôi nữa.
– Haha, nực cười thật. Em lại đi thích thằng nhãi này à? – Một thằng cao kều chừng 1m7 vỗ nhẹ vào mặt em.
Bình sinh em chúa ghét mấy đứa sỉ nhục em như thế. Em nhẹ nhàng tiến lại gần nó rồi vận lực phát kình. Tuy cự ly ra đòn quá ngắn nhưng mà cũng đủ để nó vui sướng khóc không ra tiếng. Mấy thằng để ý thấy thì khiếp xanh mặt, còn mấy thằng không thấy thì mặt cứ kên kên lên.
– Em: Về luyện thêm đi nha, không phải cao là ngon đâu. – Em vỗ vào vai nó rồi kéo nhỏ Lan về.
– Lan: Woa, hồi nãy ông giỏi thiệt nha. Đấm có một cái nhẹ mà nó đơ như cây cơ luôn.
– Em: Đừng có đùa, cũng may là hồi nãy mấy thằng kia không xen vào. Nếu không là hai đứa mình khỏi về nhá.
– Lan: Ông có võ mà, sợ gì.
– Em: Võ thì võ chứ, hai đánh một không chột cũng què. Đằng này bọn nó có cả chục thằng, bà nghĩ mình tôi cân hết nổi không?
– Lan: Thế mà tui tưởng ông giỏi lắm. – Nhỏ Lan bĩu môi.
– Em: Thôi, không nói nữa, về thôi.
Em đèo nhỏ Lan về rồi ghé ngang qua quán phở để nhỏ này lấy đồ sang võ quán. Chuyển đồ vào phòng cho nhỏ Lan rồi em nằm vật ra đó ngủ luôn.
– Em: Đến 4h30 gọi Đức dậy nha.
Đúng 4h30 nhỏ Lan lôi cổ em dậy như con đẻ. Em ngồi ngáp một lát rồi đi thay võ phục.
Đúng 5h thì lớp trung đến đủ. Em dặn thằng Thông cho cả lớp chia ra từng nhóm tập rồi cho từng đôi một lên thi đấu thử.
Tất cả đều biểu hiện rất tốt, nhất là nhỏ Mỹ. Đúng là đệ tử ruột của em có khác, nhỏ này hạ đo ván anh em thằng Thông một cách nhẹ nhàng.
– Em: Mệt không? – Em lấy chai sting dâu cho nhỏ Mỹ.
– Mỹ: Cũng hơi mệt thôi.
– Em: Ừ. Ráng tập mà thi đấu lên đai.
– Mỹ: Ừm, mà cô gái kia… – Nhỏ Mỹ chỉ tay vào đám con trai. Mà ở giữa đám con trai là nhỏ Lan mặc quần đùi ngắn, áo thun ôm sát đồi núi đang ngồi đọc mấy cuốn truyện tranh của em. Thật hết nói nổi với nhỏ này.
– Em: À, đó là em vợ của sư phụ đấy.
– Lan: Hai người ở chung hả?
– Em: Ừ, chị dâu sợ nó ở nhà một mình có chuyện gì nên gửi qua đây nhờ huynh trông giùm thôi.
– Mỹ: Vậy huynh sướng quá rồi còn gì?
– Em: Sao sướng?
– Mỹ: Tự hiểu đi.
– Em: À… Không biết muội mà ăn mặc kiểu đó thì trông thế nào nhỉ?
– Mỹ: Mơ đi. – Nói rồi nhỏ này tọng vào bụng em một phát.
– Em: Ây da, có cần ra tay nặng thế không? – Em ôm bụng.
– Mỹ: Cho chừa cái tội, thấy ghét.
– Em: Hềhề, có gì đâu mà dỗi không biết nữa.
– Mỹ: Xí, ai mà thèm dỗi. – Nói xong nhỏ này đứng dậy ra đấm bao cát.
Tập đến 7h thì em cho lớp giải tán.
– Em: Đói chưa? Sao nhìn mặt đuỗn ra thế?
– Lan: Rồi.
– Em: Vậy vô nấu cơm đi.
– Lan: Hả, giờ này mới nấu cơm á?
– Em: Ừ. Chứ sao nữa.
– Lan: Giờ mới nấu thì chừng nào mới được ăn.
– Em: Tùy.
– Lan: Vậy sao nãy ông không nói sớm?
– Em: Cái này cũng phải nói á?
– Lan: Giờ đói rồi, làm sao đây. Nãy tui tưởng ông nấu rồi chứ.
– Em: Ở trong chạn còn mì tôm kìa. Lan ăn thì lấy hãm ăn đỡ đi.
– Lan: Ông không ăn à?
– Em: Lan ăn xong rồi đi mua cho Đức một đĩa cơm gà là được.
– Lan: Hơ, ông ăn ngon mà bắt tui đi ăn mì gói á? Mơ hả?
– Em: Cũng khôn nhỉ? Này đi mua về đây ăn. – Em đưa tiền cho nhỏ Lan đi mua còn mình thì chuẩn bị dạy lớp võ sơ cấp.
Lát sau nhỏ Lan mua cơm về, em cho lũ nhỏ tự tập một lát rồi mình thì đi lấp đầy cái bụng đã.
Dạy xong cho lũ nhỏ thì em với nhỏ Lan đi dạo chợ đêm một lát. Cũng lâu lắm rồi em không đi dạo chợ đêm, có lẽ lần gần đây nhất là cái buổi tối trước ngày nhỏ đi. Mọi thứ ở đây vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn là những sạp hàng xen kẽ nhau vô cùng nhộn nhịp. Những ánh đèn hiu hắt phát sáng từng góc sạp, những mặt hàng hoá tiêu dùng đủ kiểu được trưng ra bán ở hầu như khắp nơi.
Có lẽ ở chợ đêm còn đông vui nhộn nhịp hơn cả chợ chiều nữa.
– Lan: Woa, trước giờ không để ý. Giờ mới để ý thấy ở đây đẹp thật.
– Em: Còn nhiều chỗ đẹp hơn nữa.
– Lan: Thật hả? Vậy mai ông dẫn tui đi nha.
– Em: Ừ.
– Lan: Nè nè, qua đây xem nè. Cái khăn này đẹp thật đó, hợp với ông lắm luôn í.
– Em: Thôi, con trai ai lại đeo cái này.
– Lan: Ông đeo thử đi.
– Em: Đã bảo không là không mà.
– Lan: Không thích thì thôi, làm gì dữ vậy. – Nhỏ này xụ mặt xuống.
Đi dạo thêm một lát thì nhỏ Lan có vẻ lạnh và buồn ngủ nên bọn em về nhà.
Vậy là em bị lôi cổ xuống bếp nhặt rau. Hì hục nhặt mãi mới hết bó rau, nhặt xong em để đó cho nhỏ Lan xử còn mình thì ngồi ghế xem tivi. Đến 6h mà nhỏ này vẫn nấu chưa xong, em xuống xem thế nào thì xém ngã ngửa. Nồi cơm thì như là cháo vậy, còn thịt thì thái thành cục thành tảng chứ không phải là miếng thịt nữa. Còn nồi canh mà em nhặt hết hơi thì đã thành món canh kho luôn rồi.
– Em: Lan không biết nấu à?
– Lắc đầu.
– Em: Vậy bữa cơm hôm nọ ai nấu?
– Lan: Chị hai làm hết, tui canh bếp. – Nhỏ Lan cúi mặt lí nhí.
Lúc ấy khỏi phải nói em bức xúc đến cỡ nào. Em đành phải ra tay nấu lại món thịt, còn nồi cơm với nồi canh thì phải nấu lại nồi khác.
Ăn uống xong thì nhỏ Lan nói chuyện điện thoại với ai đó rồi thay đồ đi luôn.
Ở nhà một mình cũng chán nên em đạp xe đi rủ hai thằng chiến hữu đi bắn cf. Nhưng chỉ rủ được có thằng Đại, còn thằng Thuấn thì đi theo xe buôn chè với bác nó rồi.
Hai thằng em vừa chơi được một lát thì từ bên ngoài có khoảng năm, bảy thằng mặt ngầu đầu nhuộm ngũ sắc bước vào.
– Nó đâu? – Thằng to con nhất hỏi.
– Kia kìa anh, thằng ngồi trong góc kìa. – Một thằng cao kều đáp lại. Nếu em nhớ không lầm thì thằng này chính là thằng hôm qua bị em cho đứng hình ở cổng trường ND. Chắc hôm nay gọi người xuống báo thù đây mà.
Bọn nó tiến đến chỗ em rồi đột nhiên thằng to con nhất co chân đạp vào ghế em đang ngồi làm em suýt té.
– Em: Bọn mày muốn gì?
– Thằng to con nhất (em gọi là Ttc nha): Hôm qua mày đánh thằng em tao hả? Mày chán sống rồi à?
– Em: Em mày là thằng nào?
– Thằng cao kều: Mày giả nai hả con chó, hôm nay mày tới số rồi.
– Em: À, là mày à? Có muốn giống hôm qua nữa không? – Nghe câu đó của em xong thằng đó lùi về nép sau thằng Ttc kia.
– Ttc: Mày còn dám lớn giọng à, tao cho mày gấp trăm lần nó hôm qua.
Nói xong thằng đó vung đấm thẳng vào mặt em, em niêm thủ rồi đả lực lại làm cho nó té ngửa về sau.
– Ttc: Mày ngon đấy.
Rồi nó tiếp tục phát liên hoàn cước tấn công em, em lùi về sau nó đòn rồi xoay người đốn giò thằng đó. Thấy đại ca mình có vẻ không ổn nên mấy thằng đằng sau cũng lao vào theo. Em nhanh chóng lùi về sau tránh đợt tấn công nhưng vẫn bị ăn một phát vào mặt với mấy phát vào bả vai.
– Đại: Tao giúp mày. – Thằng Đại đỡ em lại rồi đạp một thằng đang lao tới té lăn lóc.
– Đại: Cũng lâu rồi tao không được thư giãn gân cốt. Bữa nay phải đánh cho đã mới được.
– Em: Vậy mày xử hết luôn đi nhá.
– Đại: Mày điên hả, tao đâu có ngu. Tao xử bốn thằng bên trái, còn thằng to xác với hai thằng cao kều để cho mày.
– Em: Ờ, vậy cũng được.
– Ttc: Thằng nào cũng có phần, khỏi phải giành.
Rồi cả đám bọn nó xông lên. Em nghiêng người bắt lấy cú đấm của thằng cao kều thứ nhất kéo về phía em rồi phát một kình nhẹ nhàng hạ gục nó luôn. Vừa hạ xong thằng đó thì em mém vỡ mặt vì hai cú đá của hai thằng còn lại. Hai thằng này thi nhau đá em, thằng đá trên thằng đá dưới làm em không thể phản công được.
Cứ thế em dần bị dồn vào góc tường, đã đến đường cùng rồi. Nếu bọn này muốn cương thì em đành chiều vậy. Em vận khí xuống chân đá một phát vào chân thằng to xác làm nó ôm chân nhảy tưng tưng. Kế tiếp là em áp sáp thằng còn lại rồi dùng các đòn chặt, chém, chẻ, đấm vào nó làm thằng nhỏ game over không kịp ngáp.
Rồi bất ngờ em bị thằng Ttc nhảy vào xô ngã xuống đất, mà nó nằm đè lên em mới khổ chứ. Hai thằng kia lập tức giẫm lên hai tay em làm em không nhúc nhích được. Thằng Ttc tranh thủ đấm liên tục vào mặt em, mặc dù em đã vận khí để giảm cơn đau nhưng mà thằng này toàn đấm vào mặt nên em có vận khí cũng như không.
Em gắng gượng duỗi chân đá mạnh mấy cái từ đằng sau thằng Ttc làm nó té ra khỏi người em, em nhanh chóng hất hai thằng kia ra rồi đứng dậy. Khi thằng Ttc đang lồm cồm đứng dậy thì ngay lập tức em lao tới chụp lấy đầu nó rồi lên gối ba phát. Ăn xong là thằng đó nằm đơ đơ luôn, chắc là phê quá. Mấy thằng kia thấy đại ca nó như vậy thì tiệt nhiên không dám nhảy vào nữa. Mấy thằng nó hốt xác thằng Ttc rồi phắn luôn.
– Em: Mày có sao không Đại?
– Đại: Không sao.
– Em: Tay mày bị chảy máu kìa.
– Đại: Không chết được đâu, mày khỏi lo. Mà ngược lại mày tự lo cho cái mặt mày đi kìa, máu me chảy tùm lum.
– Em: Không sao đâu, thôi đi về.
Em đưa tiền cho thằng bé ngồi máy kế bên kêu nó ra tính tiền hộ rồi hai thằng dắt nhau về.
– Em: Về nhà tao bôi thuốc đã rồi về.
– Đại: Ừ.
Xong hai thằng em về võ quán.
– Đại: Ủa, sao bảo về nhà mày?
– Em: Tao mới dọn ra ngoài này ở với ông anh tao.
– Đại: Vậy mà không thông báo gì với anh em hết vậy mày. Mà anh mày là võ sư à?
– Em: Gần như vậy. Thôi vào nhà đi.
Em vào nhà lấy hộp bông băng thuốc đỏ ra xong hai thằng bôi cho nhau.
– Em: Ấy nhẹ nhẹ thôi, đau vậy mày?
– Đại: Đau vậy sao lúc đánh mày không la?
– Em: Lúc đấy khác, giờ khác chứ mày. Mà hồi nãy tao bôi cho mày mày cũng la vậy. La còn to hơn cả tao nữa.
– Đại: Vậy thì huề. À mà mày gây chuyện với bọn nó khi nào vậy?
– Em: Hôm qua.
– Đại: Sao mày gây chuyện với bọn nó.
– Em: Là thế này… blabla… là vậy đấy. – Em kể lại chuyện hôm qua cho thằng Đại nghe.
– Đại: Sao mày nóng tính thế?
– Em: Tao cũng thấy vậy, chẳng biết sao mà dạo này tao hay nóng tính lắm.
– Đại: Mày có hay ăn ớt không? Tao nghe nói ăn ớt nhiều dễ nóng tính lắm.
– Em: Ớt thì không nhưng tương ớt thì ngày nào tao cũng ăn.
– Đại: Vậy thì đúng rồi.
– Em: Chắc tao phải cai tương ớt luôn quá.
– Đại: Ừ, mà anh mày đâu rồi?
– Em: Ổng đi về quê gấu rồi.
– Đại: Vậy giờ mày ở một mình hả? Sướng nha mày.
– Em: Sướng con khỉ, được ở một mình đã tốt.
– Đại: Chứ mày ở với ai nữa?
– Em: Với em dâu của ông anh tao.
– Đại: Nó lớn không?
– Em: Lớn, ngang mình.
– Đại: Xinh không?
– Em: Tạm ổn.
– Đại: Đù sướng vậy còn đòi gì nữa mày. Mày là nhất rồi đấy.
– Em: Mày không biết đâu.
Em thở dài, vừa lúc đó một thằng tóc xù như kiểu vừa bị sét đánh ấy, đã vậy còn nhuộm vàng khè chạy con ai bờ nách gì đấy chở nhỏ Lan về.
– Em: Về rồi kìa. – Em hất mặt ra cửa.
– Đại: Con đấy á?
– Em: Ừ.
– Đại: Nhìn có vẻ dân chơi nhỉ? Quần rách đùi, gối, áo hở rốn, mặt cả tạ phấn. Giờ thì tao biết sao mày than khổ rồi.
– Em: Hiểu thì tốt.
Nhỏ Lan vào nhà chào hai thằng em cái rồi vô trong tắm rửa thay đồ. Lát sau hai thằng em đang nói chuyện thì nhỏ này lại mặc bộ đốt mắt thanh niên ra.
– Em: Đây là Đại, bạn thân của Đức.
– Lan: Chào bạn.
– Đại: Ừ, chào bạn. – Rồi quay sang em. – Thôi tao có hẹn rồi, tao về đây.
– Em: Ừ, bữa khác ghé chơi nha.
Em tiễn nó ra tới cổng.
– Em: Thôi về cẩn thận đấy.
– Đại: Ừ, ở nhà mày công nhận dễ cháy mắt thật.
– Em: Thấy quen rồi.
– Đại: Nhìn thôi, sáng kiềm chế nha mày. – Nó cười đểu.
– Em: Lại đến lượt mày nữa.
– Đại: Tao nói thật đấy, haha.
– Em: Biến mày. Lượn đi cho nước nó trong.
– Đại: Tao về đây.
Rồi nó đạp xe về, em đóng cổng rồi vào nhà. Đang tính ngủ một giấc cho khỏe thì nhỏ Lan cứ lèo nhèo tra tấn lỗ tai em.
– Em: Nhớ lại đi, cả câu vừa nãy là 4 đấy. Đức đi ngủ đây.
Nói xong em leo lên giường nằm thiền đến chiều luôn.
Đến tầm 3h chiều em thức dậy vươn vai bước xuống giường. Nhỏ Lan không có nhà, chắc lại đi chơi với mấy đứa bạn lôm côm kia rồi. Em lại lôi cây mộc nhân (giống người gỗ trong mấy phim chưởng của tàu ấy) của anh Trường ra đánh cho đỡ chán. Công nhận đấm cây này có cảm giác hơn đấm cây chuối, cây mít nhiều do ở mỗi cánh tay gỗ anh Trường đều bọc một lớp da có gắn bi nhấp nhô nhấp nhô nên đánh rất sướng tay. Tuy thế nhưng mà sơ sẩy để nó quay vô mặt thì thốn đừng hỏi nhá.
Chap 43:
Đến tối, sau khi dạy võ xong thì em với nhỏ Lan lại đi dạo. Hôm nay em dẫn nhỏ này ra công viên ngắm cảnh. – Em: Lan tập dưỡng sinh bao giờ chưa?
– Lan: Chưa.
– Em: Có muốn tập thử không?
– Lan: Điên à, tui tập ai coi. Mà trông tui già lắm hay sao mà kêu tui tập cái đó?
– Em: Vậy trẻ là không được tập hả?
– Lan: Không phải, ý tui là…
Đang nói bỗng nhỏ Lan khựng lại, dường như nhỏ này trông thấy điều gì đó. Em nhìn theo hướng nhỏ Lan đang chăm chăm nhìn vào thì thấy thằng tóc xù màu vàng hồi trưa chở nhỏ Lan về đang ngồi ghế đá ôm con nhỏ nào đó? Nhìn mặt nhỏ Lan lúc ấy biểu cảm thôi rồi.
– Em: Ơ, bên này có kẹo nè. Qua đây ăn kẹo đi. – Em chỉ vào hướng khác.
Nhỏ Lan vẫn đứng trơ ra đó nhìn hai đứa kia đùa giỡn vui vẻ với nhau. Một lát sau nhỏ Lan bước tới chỗ ghế đá rồi không nói không rằng tát thằng đó một phát rõ mạnh.
– Lan: ĐỒ KHỐN NẠN!!! Nhỏ Lan như hét vào mặt thằng đó. Thằng đó tức giận đứng dậy đẩy nhỏ Lan ngã xuống đất, thấy vậy em liền chạy tới. Nó đẩy ngã nhỏ Lan xong còn vung tay định đánh nhỏ Lan nhưng bị em đưa tay cản lại.
– Lan: Đồ khốn nạn, anh nói yêu tôi mà giờ anh làm cái trò gì thế hả? Anh yêu tôi mà ngồi đây ôm ấp cô ta thế này à? Hả? – Nhỏ Lan thét lên trong uất nghẹn.
– Hừ, cô tự nhìn lại bản thân mình đi rồi hẵng nói. Chẳng phải cô cũng đang đi với thằng chó này à? Cô không có tư cách mắng tôi. – Thằng đó gằn từng chữ.
Vừa dứt câu là thằng đó bị em tương luôn cho một phát vào mặt ngã luôn xuống ghế.
– Thằng chó mày dám đánh tao?
– Em: Tại sao tao không dám? Tao đánh mày vì hai tội lớn. Thứ nhất là tội mày sỉ nhục tao, thứ hai là tao chúa ghét ba cái thể loại con trai như mày. Mày bêu xấu mặt mũi đàn ông con trai vừa thôi. Nói thật, mày không xứng làm một thằng đàn ông. – Em vừa nói vừa nói vừa xách cổ nó lên tặng cho nó một cú đấm cháy đen xi nhan.
– Mày… mày nhớ mặt tao đấy, còn cả cô nữa. – Nó tay ôm mặt, tay chỉ thẳng mặt hai đứa em rồi lên xe chạy mất, bỏ cả cô bạn gái mới luôn.
Về nhà mà nhỏ Lan cứ ngồi khóc cả đêm vậy, mặc cho em có dỗ dành thế nào cũng không ăn thua. Mãi đến nửa đêm mà nhỏ này vẫn khóc như thể nhà có tang vậy. Buồn ngủ + nhức đầu – > bực mình, em la luôn nhỏ này một bài.
– Em: Khóc khóc khóc, khóc thì là được gì hả? Có phải là Đức với chị Hà không nói đâu. Đã bảo là mấy đứa bạn đó không tốt nên không nên qua lại với bọn nó nữa. Là con gái thì lo ở nhà mà học hành đi, đằng này lại suốt ngày đua đòi tụ tập chơi bời. Đã bao giờ Lan nghĩ đến ba mẹ đã cực khổ, lo âu thế nào chưa? Đã bao giờ nghĩ cho chị Hà bao giờ chưa? Tất cả mọi việc họ làm đều là nghĩ cho Lan, đều muốn tốt cho Lan thôi. Thế mà Lan… Đức không muốn nói nhiều đâu, Lan tự mình mà suy nghĩ đi.
Nói xong em về phòng ngủ khỏe, kệ cho nhỏ Lan muốn làm gì bên đó thì làm.
Tối nay, cái giấc mộng ấy lại ùa về. Phải nói từ khi quen nhỏ đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên giấc mộng quái quỷ đó quay lại. Cái khung cảnh gần 7 năm trước lại ùa về ám ảnh em.
– KHÔNG!!! – Em giật mình tỉnh giấc.
– Em: Lại đến nữa rồi.
Em xuống dưới nhà uống miếng nước. Đi ngang qua phòng nhỏ Lan thì thấy cửa phòng vẫn còn mở, đèn vẫn còn sáng. Chắc là nhỏ này vẫn chưa ngủ. Em tới tủ lạnh lấy một chai sting cho mình với một ly sữa mang lên cho nhỏ Lan.
– Em: Lan ngủ chưa?
Không có tiếng trả lời nào được phát ra. Em đặt ly sữa lên bàn rồi kéo chỉnh lại chăn cho nhỏ Lan chứ để nhỏ này nằm vo tròn như con cuốn chiếu thế này tới sáng thể nào cũng bị ê ẩm cả người cho coi.
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của nhỏ này trông đến tội, tóc xù như mì tôm, hai mắt thì sưng húp lên do khóc nhiều quá đây mà. Đến quần áo cũng chẳng chịu thay ra nữa. Em đắp lại chăn cho nhỏ này một cách rồi nhẹ nhàng tắt điện và trở về phòng. Bác nào nghĩ bậy em thiến.
Hôm sau em dậy sớm nấu vài món cho bữa sáng. Nấu xong em lên gọi nhỏ Lan xuống ăn cơm, tưởng là nhỏ này đang còn ngủ ai ngờ khi em lên trên phòng nhỏ Lan thì trong phòng chẳng có ai cả, chăn màn đều được gấp gọn gàng cẩn thận, chẳng bù cho bên phòng em. Thật là hổ thẹn quá.
– Ủa, không biết đi đâu rồi ta? – Em lẩm bẩm.
– Lan: Ông tìm gì ở đây á? – Nhỏ Lan từ đâu chui ra sau lưng em.
– Em: Dậy sớm thế, xuống ăn cơm thôi.
– Lan: Ừ, đợi tui tí. – Nhỏ Lan cười nhẹ rồi đi vô phòng.
Em thấy có gì đó không ổn, thường thì sau khi gặp tình trạng như thế thì người ta thường mất ít nhất 3 ngày ủ rũ nhưng nhỏ này thì thậm chí chỉ ngồi khóc một đêm là lấy lại tinh thần rồi. Có khi nào nhỏ này bị sốc quá xong bị chập không ta? Nếu vậy thì nguy mất.
– Lan: Này tính đứng đó dòm tui thay đồ à?
– Em: Ừ… à không, xin lỗi. Đức xuống nhà đợi.
Em luống cuống phóng xuống bếp ngồi đợi. Lát sau nhỏ Lan bước xuống mà em như không tin vào mắt mình, nhỏ Lan mặc bộ giống như đồ bà ba ấy nhưng cái này có chấm bi khá đẹp. Tóc cột đuôi gà cao, mặt không chút phấn như mọi ngày. Hình ảnh ấy làm em còn suýt nhầm tưởng là Nhỏ nữa.
– Lan: Có cần thẫn thờ thế không?
– Em: Lan ăn mặc kiểu này đẹp hơn mấy bộ quần áo trước đây Lan hay mặc đấy.
– Lan: Thật hả? Tui thấy nó cứ kỳ kỳ sao ấy.
– Em: Xinh mà.
Nếu nhỏ này vì chia tay mà thay đổi theo hướng tốt thế này thì cũng tốt quá nhỉ? Nếu vậy thì mắt em đỡ bị cám dỗ, chị Hà thì bớt mệt rồi.
– Lan: Đồ ăn ông nấu hả? Ngon tuyệt.
– Em: Không, đồ mua đấy.
– Lan: Ông xạo, mới sáng sớm thì ai bán đồ ăn. Với lại tui chưa bao giờ thấy ai bán mấy món xấu thế này.
– Em: Muốn ăn món đẹp thì ăn rau kìa.
– Lan: Hơ, ngu gì.
Cứ vậy hai đứa em vừa ăn vừa chí chóe nhau. Ăn uống xong em dẫn nhỏ này đi lên chùa chơi.
– Lan: Woa, tòa tháp kia xây đẹp thiệt nha. Còn cao ơi là cao nữa chứ, nhìn muốn gãy cổ luôn.
– Em: Ừ. Muốn lên trên đó xem thử không?
– Lan: Thôi, tui sợ độ cao lắm.
Rồi hai đứa lại tiếp tục đi dạo qua phật đường, thiện phòng… tham quan.
– Lan: Ông mua làm mấy cái đó làm gì?
– Em: Cho cá ăn, đi không?
– Lan: Đi chứ.
Em dẫn nhỏ Lan ra hồ cá trong chùa. Hai đứa em theo cái cầu nhỏ đi ra giữa hồ rồi ngồi ở tảng đá to nhô lên cao giữa hồ.
– Em: Nè, cho cá ăn đi. – Em đưa bịch cám cho nhỏ Lan.
– Lan: Cá đâu mà cho ăn.
– Em: Lan thử ném một ít cám xuống coi.
Nhỏ Lan làm theo, ngay lập tức các bầy cá nhảy nhao nhao lên đớp mồi.
– Lan. A… Nhiều cá quá nè. 1 2 3 4… 42 43… Mấy em đứng yên để chị đếm xem nào.
– Em: Có đếm tới sáng cũng chả xong đâu. Còn mấy đàn đang tới nữa kìa.
– Lan: Nhiều cá thiệt nghen, thích ghê.
– Em: Lan chưa bao giờ lên chùa à?
– Lan: Chưa, đây là lần đầu đấy.
– Em: Thật hả?
– Lan: Ừ.
– Em: Ừm, à mà Lan có điều ước gì muốn trở thành sự thật không?
– Lan: Có chứ.
– Em: Vậy đi theo Đức, nhanh lên.
Em dẫn nhỏ này đến hàng tre nguyện ước.
– Em: Lan có điều ước gì thì cứ chọn một đốt tre rồi viết lên đó, điều ước được viết lên đó sẽ trở thành hiện thực.
– Lan: Woa, thật không?
– Em: Không biết nữa, Đức thấy người ta nói vậy.
– Lan: Vậy viết xong lỡ ai đọc điều ước của mình thì sao?
– Em: Yên tâm đi, viết xong lấy cái này che lại là được.
Em đưa cho nhỏ Lan một dây vải lớn đủ che được thân tre.
Nhỏ Lan hí hoáy một lát rồi lại nhăn mặt suy nghĩ, nghĩ xong lại viết. Cứ thế khoảng 3 – 4 lần nhỏ này mới viết xong.
– Em: Lan ước gì thế?
– Lan: Bí mật không thể bật mí.
– Em: Không nói thì thôi.
– Lan: Ủa, ông không ước à?
– Em: Ước lâu rồi, đang chờ kết quả đây.
– Lan: Điều ước của ông ở chỗ nào vậy?
– Em: Đốt tre bên dưới điều ước của Lan ấy.
– Lan: Đây hả? Tui xem được không?
– Em: Dẹp đi, mở ra mất linh. Thôi về nào.
…
Về đến nhà cũng gần 12h trưa rồi, em húp xong tô mì rồi phi lên giường ngủ luôn.
Lúc em thức dậy là tầm 3h chiều, theo thói quen em cởi trần mắt nhắm mắt mở đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt mũi. Em vừa bước vào thì:
– A… AAA… – Em chắc chắn đó không phải tiếng la của em.
Và ngay sau đó là em ăn một đạp lăn ra ngoài luôn. Em còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì cánh cửa đóng lại cái rầm. Đến lúc đó hồn em mới về với phách. Em dụi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Các bác biết không? Em vô nhầm phòng tắm cmnr. Vậy người ở trong kia thì chỉ có thể là… Lần này em chết chắc rồi. Em ngồi vắt óc suy nghĩ xem hồi nãy đã thấy những gì để mà lát nữa còn thú tội. Nhưng mà cái gì nên thấy thì em cũng thấy hết cmnr còn gì nữa, chỉ là mới lướt qua thôi chứ không nhớ được chính xác hình dạng thế nào.
Em tự đánh mình một cái vì tội ngu rồi ra ghế ngồi chờ phiên tòa xét xử do nhỏ Lan làm chủ tọa kiêm luôn nguyên cáo. Em run rẩy rót miếng nước uống cho đỡ run chờ nhỏ Lan ra. Nhưng em vừa đưa lên miệng thì:
– Dậy rồi hả? – Nhỏ Lan từ trên lầu bước xuống.
Em tý chết sặc luôn các ạ.
– Lan: Từ từ uống thôi, làm gì thấy tui mà chết sặc dữ vậy. – Nhỏ Lan chạy tới vỗ lưng em bôm bốp.
– Em: Tại L… Ủa, Lan vừa từ trên lầu xuống?
– Lan: Ừ hử. – Mặt tỉnh bơ.
– Em: Hêyzz, không lẽ gặp ma?
– Lan: Ma cỏ gì? Tỉnh ngủ đi ông ơi.
Phải nói lúc đó em vừa mừng vừa lo, mừng vì người trong đó không phải nhỏ Lan, lo vì nếu đó không phải nhỏ Lan thì là ai? Không lẽ trộm? Mà trộm thì phải đi lấy đồ chứ trộm nào lẻn vô nhà người ta tắm bao giờ? Để làm sáng tỏ nghi vấn, em chấp nhận hy sinh ăn thêm một phát đạp nữa vậy, hềhề.
Em đang tính bước tới phòng tắm thì nhỏ Lan cản lại.
– Lan: Ông không được vô đấy. Bạn tui đang tắm ở trỏng.
Em nghe như sét đánh ngang tai. Bạn của nhỏ Lan ư? Vậy thì càng khó giải quyết rồi.
– Em: Lan nè, xíu bạn của Lan có hỏi còn ai khác trong nhà không thì Lan bảo là không nha. Đừng có nói gì đến Đức nha, xem như Đức không tồn tại ấy, nha.
– Lan: Là sao?
– Em: Lát Lan hiểu, nhớ nha.
Xong em chạy tót lên lầu bỏ mặc nhỏ Lan đang ngu ngơ chẳng hiểu gì.
Lúc em vừa khuất sau hành lang thì nhỏ kia từ phòng tắm bước ra, mặt thì ngầu như thế này này. Em ghé mắt nhìn xuống theo dõi tình hình qua cái khe nhỏ ở hành lang. Nhỏ kia bước ra nhưng quay lưng về phía em nên em chỉ thấy mỗi nửa sau của nhỏ đó.
– Lan: Bồ làm gì mà tắm lâu thế?
– Nhỏ kia (Huyền): Nè, tui hỏi cái này nha. Trong nhà này ngoài tui với bà ra có còn ai không? – Giọng chua chát y chang Thúy Nga.
– Lan: Có m… à không, không còn ai nữa. Sao bồ hỏi vậy?
– Huyền: Không lẽ nhà bà có trộm hả?
– Lan: Là sao?
– Huyền: Hồi nãy lúc tui đang tắm thì đột nhiên có một thằng nào đó mở cửa phòng tắm bước vào, mặt nó gian như thế này này, tay hắn đưa lên thế này, mắt hắn thì nhìn chằm chằm vào tui, đã vậy còn liếm mép nữa chứ. – Nhỏ đó vừa kể vừa diễn tả.
Em ở trên nghe mà nóng cả máu. Công nhận trình độ chém gió của em nay chưa hề thua ai mà hôm nay phải ba quỳ bảy lạy bái nhỏ này làm sư phụ. Chắc nhà nhỏ này ở Trảng Bom nè.
– Lan: Hả? Gì mà ghê vậy. Vậy nó làm gì bồ chưa?
– Huyền: Xí, nó thì làm gì được tui. Đầu tiên tui nhanh tay đấm cho thâm hai mắt nó cho nó không thấy gì hết, sau đó tui với lấy cái khăn chùm đầu nó lại rồi dùng cào cấu đấm đá đại pháp đánh nó thổ huyết, cuối cùng tui đạp một phát cho nó mất khả năng làm cha rồi nó ngã lăn quay ra ngoài luôn. Tui nhanh chóng đóng cửa lại rồi mặc đồ vào xong ra đây nè. Bà có thấy nó chạy ra đây không?
Trình độ chém bão của con này lên max lever cmnr.
– Lan: Không… không… không thấy. Vậy bồ đánh nó trong lúc bồ…
– Huyền: Yên tâm, tui đã đánh cho hai mắt nó thâm híp lại, với lại còn chùm tấm khăn lên đầu nó nữa rồi. Đảm bảo nó không thấy gì luôn.
– Lan: Ồh, mà bồ tắm không khóa cửa à?
– Huyền: Không, tại tui nghĩ là trong nhà chỉ có tui với bà nên không cần khóa cửa, tui chỉ khép hờ thui à.
– Lan: Chẳng trách. – Nhỏ Lan ngẩng lên lườm em với ánh mắt nham hiểm vô đối.
– Huyền: Nếu bà không thấy nó chạy ra đây thì chắc chắn là nó còn trốn trong ngôi nhà này. Tui với bà chia nhau ra tìm đi. Bà tìm trên lầu, tui tìm ở dưới này. Tui mà tìm thấy thì sẽ xé xác nó thành trăm mảnh rồi băm ra cho kiến ăn.
Em nuốt khan một phát trước nộ khí của nhỏ đó. Nhỏ Lan giả vờ cầm chổi đi lên tìm.
– Lan: Ông dám làm vậy với bạn tui hả? Chết nè, chết nè. Nhỏ Lan cầm chổi đánh em túi bụi.
– Em: Ây da, mọi chuyện không phải như vậy đâu. Lan đừng nghe lời nói từ một phía chứ.
– Lan: Chứ sao nữa?
– Em: Chuyện dài lắm, tí Đức kể cho nghe. Giúp Đức lần này đi.
– Lan: Để đó, tí tui xử.
Rồi nhỏ Lan đi xuống.
– Lan: Không có trên này, dưới đó có không?
– Huyền: Không, quái thật. Không biết hắn trốn đường nào rồi. – Nhỏ này đập bàn cái rầm làm em giật mình.
– Lan: Chắc nó trốn ra bằng cửa sau rồi, để xíu tui với bồ đi yêu cầu bác trưởng thôn tăng cường an ninh khu phố.
– Huyền: Ừ. Ủa mà bà biết võ hả?
– Lan: Không?
– Huyền: Vậy sao mà nhà bà lắm dụng cụ tập võ thế, còn có cả đống huy chương nữa này.
– Lan: À, của bố tui đấy. Ông ấy kêu mang lên đây treo lên để khi nào nhớ ông ấy thì nhìn vào đó cho đỡ nhớ ấy mà.
– Huyền: Vậy sắm bao cát làm gì? Còn cả con người gỗ này nữa.
– Lan: À… ừm… à… của chị hai tui ấy mà. Bả khoái tập võ lắm.
– Huyền: À, vậy hả? Vậy giờ bà ở một mình đến cuối tuần hả? Hay tui dọn qua ở chung với bà cho vui nha?
WTF? Nhỏ này mà sang đây thì em biết đi đâu bây giờ? Em đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho nhỏ Lan rằng không được. Hình như nhỏ Lan thấy và cũng hiểu ý em. Nhỏ mỉm cười rồi gật đầu một cái.
– Lan: Ok bồ, giờ bồ về lấy đồ đi.
What? Nhỏ Lan cố tình hay cố ý đây trời? Làm vậy chẳng khác nào giết em đi cho rồi.
– Huyền: Ok. Đợi tui chút, tui qua liền.
Đợi nhỏ Huyền đi rồi em liền xuống nhà xử tội nhỏ Lan.
– Em: Sao Lan lại đồng ý? Làm vậy có khác nào giết Đức đâu.
– Lan: Thì Đức giơ tay lên mà.
– Em: Đức giơ tay lên lắc lắc có nghĩa là đừng ấy. Trời ơi là trời.
– Lan: Ai biết đâu, giờ sao đây?
– Em: Chắc Đức phải tạm di cư lánh mặt quá.
– Lan: Đức định đi đâu?
– Em: Thì về nhà chứ đi đâu.
– Lan: Ừm, đành vậy thôi chứ sao. Mà nè! – Nhỏ Lan bỗng nhiên nghiêm giọng.
– Em: Hả?
– Lan: Hồi nãy ông đã thấy những gì rồi?
– Em: Ừ thì…
– Lan: Thì sao?
– Em: Thì mới chỉ thấy…
– Lan: Thấy cái gì?
– Em: Thấy…
– Lan: Tui đi méc nó đây.
– Em: Ấy đừng, từ từ đã nào.
– Lan: Thấy gì nói đại đi.
– Em: Thì thấy đồi núi, đồng bằng và thung lũng.
– Lan: Hả??? Vậy còn chỗ nào ông không thấy?
– Em: Từ thung lũng đổ xuống.
– Lan: Vậy là coi như ông cướp mất đời con bạn tui rồi còn đâu nữa.
– Em: Làm gì có, lúc đó Đức đang ngáp ngủ nên chỉ mới nhìn lướt qua là đã ăn một đạp lăn ra ngoài rồi.
– Lan: Vậy… vậy Đức mất cơ hội làm cha rồi hả?
– Em: Điên à, nó mới đạp vô thung lũng của Đức thôi.
– Lan: Hả??? Đức cũng có thung lũng hả? Chẳng lẽ…
– Em: Điên hả? Cái rốn ai chẳng có, làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy?
– Lan: Thung lũng là cái rốn á?
– Em: Chứ Lan nghĩ là cái gì? (Em dám cá là các bác cũng nghĩ giống nhỏ Lan.).
– Lan: À không có gì, Đức mau dọn đồ rồi di cư đi đi. Nó sắp qua rồi đấy.
– Em: Thôi khỏi, giờ Đức lên khóa cửa phòng Đức là xong thôi.
– Lan: Ừ, vậy thì khóa lẹ đi.
Khóa xong cửa phòng là em phi về nhà luôn, không khéo lề mề ở đây thêm lát nữa là bị nhỏ Huyền túm cổ mất.
Chap 44:
Em đạp xe trở về nhà, lúc đi ngang qua nhà thằng Thông thì em gọi nó ra. – Thông: Dọn đồ đi đâu nữa vậy cu?
– Em: Cu cái đầu mày. Tao nhờ mày cái này nha.
– Thông: Tùy xem tao giúp được không đã.
– Em: Giờ mày không muốn giúp cũng phải giúp thôi.
– Thông: Chuyện gì?
– Em: Mấy ngày này mày đến lớp võ rồi cho lớp tự ôn nha.
– Thông: Vậy mày đi đâu?
– Em: Tao… tao bận rồi.
– Thông: Cái mặt mày mà bận. Mày không nói, tao không giúp.
– Em: Anh em bao lâu nay mày giúp tao lần này đi.
– Thông: Không.
Nói mãi mà nó cũng chả chịu giúp nên em đành khai báo tất tần tật từ A tới Z. Nghe xong nó ôm bụng cười sằng sặc.
– Em: Mày còn cười tao nữa.
– Thông: Haha, tao không nhịn được. Haha.
– Em: Vậy tóm lại mày có giúp tao không?
– Thông: 1 chầu nước mía… mỗi ngày.
– Em: Mày ăn cướp hả?
– Thông: Không chịu thì thôi, tao không ép nha.
– Em: Mày nhớ đấy con, một chầu thì một chầu. Sau này có cơ hội tao đòi lại hết. Vậy là xem như giải quyết xong chuyện ở võ quán, em tiếp tục đạp xe về nhà.
Về nhà dọn dẹp sơ qua nhà cửa, nấu sẵn cơm nước rồi em đi dạo cho khuây khỏa.
Ngoài đường từng tia nắng cuối cùng nhẹ nhàng yếu ớt rọi xuống mặt đất, một vài cây cột điện đã lên đèn. Mọi người đang hối hả trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả. Ra đến công viên thì em thấy một vài cụ lớn tuổi thì ngồi uống trà đàm đạo chuyện trên trời dưới đất, một vài cụ thì ngồi đánh cờ hoặc xem báo. Lâu lâu lại có vài cặp đôi nắm tay nhau lướt qua.
– Cụ Hai: Ái chà, lâu lắm mới thấy bay.
– Em: Dạ, tại cháu chuyển ra ngoài kia ở nên ít ra đây. Hôm bữa cháu mới ra mà không gặp cụ ấy chứ.
– Cụ Chín: Vậy giờ bay có tập chung với mấy lão già này không?
– Em: Dạ có chứ.
– Cụ Hai: Mà con bé hôm nọ đi với bay đâu rồi?
– Em: Bạn ấy chuyển đi lâu rồi ông.
– Cụ Hai: Đi đâu?
– Em: Về quê bạn ấy, ở LK nhưng mà cháu chẳng biết rõ địa chỉ nữa.
– Cụ Hai: Vậy bay đi tìm nó chưa?
– Em: Cụ cứ đùa, ở xa vậy sao cháu đi được, với lại cháu có biết cái địa chỉ của bạn ấy đâu.
– Cụ Hai: Lớp trẻ ngày nay kém quá. Ngày xưa các cụ đi từ nam ra bắc, trèo đèo lội suối để tìm người yêu đấy.
– Cụ Chín: Nhớ lúc ấy bom rơi loạn lạc, thế mà lão Hai còn đòi đi ra bắc tìm cô bạn gái làm nhiệm vụ truyền tin nữa đấy.
– Cụ Hai: Ngày đó còn trẻ còn sức mà đi. Chứ giờ bưng chén cháo còn nhọc nữa là.
– Em: Cụ nói thế nào chứ cháu thấy cụ vẫn còn khỏe chán.
– Cụ Hai: Trông vậy thôi chứ cũng sắp về với tổ tiên rồi. Mà động tác đó bay tập sai rồi kìa.
– Em: Cháu chẳng biết sao cứ đến đoạn này là tay cháu cứ làm sao ấy, cháu không điều khiển được nữa.
– Cụ Cả: Tại tâm bây chưa tĩnh, tâm phải tĩnh không tạp niệm thì mới nhuyễn được chiêu này.
– Em: Có nghĩa là cháu không được suy nghĩ gì nữa ạ?
– Cụ Hai: Không phải, bay vẫn có thể suy nghĩ. Nhưng mà nghĩ những điều không làm ảnh hưởng đến tâm trạng làm tâm trí mất đi sự cân bằng.
– Em: Nghe khó hiểu quá.
– Cụ Chín: Cũng phải thôi, bây giờ bay cứ tập tĩnh tâm đi. Làm sao cho tâm không nghĩ lung tung nữa để cho tâm tùy ý động, cứ thế mà tập chiêu này thôi.
Em chỉ biết vâng dạ cho qua vậy, chứ giờ mà nói em làm thì là cả một vấn đề đấy.
Rồi những ngày sau đó cũng nhanh chóng trôi qua, ngày cuối tuần mà em mong đợi cũng đã đến.
– Ba: Nay mày lại chuyển qua ở với anh Trường hả con? – Ba em hỏi lúc cả nhà đang ăn cơm sáng.
– Em: Dạ, có gì không ba?
– Ba: Bữa nay mày nghỉ hè rồi. Ba tính mai hai ba con mình vô vườn làm mấy ngày có trong vườn bị bỏ bê quá nên tàn hết rồi.
– Em: Vâng, cứ vậy đi.
– Ba: Ừ. Thôi ăn cơm đi con.
Ngày hôm sau ba với em thu dọn đồ để định cư luôn trong vườn do vườn nhà em ở trong bìa rừng nên khá xa không tiện cho việc đi lại cho lắm. Mấy ngày của ba nói là bằng luôn 2 tháng hè còn lại của em. Thế là mất tong mấy tháng hè nhưng đổi lại em được sở hữu một nước da đen xì.
Trước hôm đi học khoảng một tuần thì em với ba mới trở về. Vừa về tới nhà là anh em thằng Thông lên tìm em ngay.
– Em: Làm gì mà lên nhanh thế?
– Thông: Bọn tao trông mày từ bữa tới giờ.
– Em: Trông tao làm gì? Đừng nói là mấy thằng mày thầm thương trộm nhớ tao nha.
– Thông: Cái đầu mày ấy, làm như ai cũng lẹo cái giống mày à.
– Em: Chứ mong tao về làm gì?
– Thọ: Ở trên xã tổ chức giải thi đấu võ thuật cho thanh thiếu niên từ 14 tới 18 tuổi.
– Em: Liên quan gì tới tao?
– Thọ: Sư phụ ghi danh tham gia cho mày luôn rồi, đang lo mày về không kịp thôi.
– Em: Săx, chưa gì đã ghi danh rồi à. Vậy nhiều người tham gia không?
– Thông: Mỗi võ quán cử 3 nam 3 nữ đi tham gia.
– Thọ: Tuần trước sư phụ chọn ra những người khá nhất trong võ quán ra để thi đấu tìm ra 5 ứng cử viên tham gia giải đấu.
– Em: Khoan! Sao chỉ có 5 người? Phải là 6 người chứ?
– Thông: Thêm mày nữa là 6 rồi còn gì.
– Em: Ừ ha, vậy 5 người kia là?
– Thọ: Ông Lâm ở lớp cao, thằng này với mày nữa. Còn con gái là Trâm, Hằng với đệ tử ruột của mày.
– Em: Ơ mà sao thằng Thông không được tham gia?
– Thông: Mày đừng nhắc đến nỗi đau của tao nữa.
– Em: Chú đau thế nào? Đâu anh xem.
– Thông: Này. – Nó chìa cánh tay bị băng bột to như cẳng voi.
– Em: Ai da, ai làm thằng đệ anh ra nông nỗi này?
– Thông: Nhờ mày chứ ai.
– Em: Lại liên quan đến tao nữa à?
– Thông: Hôm trước tao vừa đi học võ về bị một đám chặn đường. Bọn nó hỏi về mày, tao nói là không biết mày đang ở đâu hết. Xong bọn nó bảo hai ngày sau mà không thấy mày ra đó thì tụi nó xử tao.
– Em: Rồi tụi nó đánh mày ra nông nỗi này?
– Thông: Ừ, không chỉ mình tao đâu, thằng Tú, Đại cũng bị ụp.
– Em: Mày có biết bọn nó là ai không?
– Thông: Hình như là bọn thằng Khải trên BL.
– Em: Tao có gây thù chuốc oán gì với đứa nào trên BL đâu?
– Thông: Thôi chuyện đó để tính sau đi. Giờ mày ra võ quán luyện tập để đến chiều thi đấu đi.
– Em: What? Chiều nay đấu luôn á?
– Thọ: Ừ, đang đấu vòng loại. Bây giờ chắc là mấy đứa con gái đang đấu đấy.
– Em: Ừ, vậy cho tao xin lỗi bọn mày nha. Cũng vì tao mà bọn mày ra nông nỗi này.
– Thông: Mày tưởng xin lỗi là xong chắc. Mày phải lấy được giải vô địch về đây rồi khao bọn tao một chầu linh đình mới được.
– Em: Ok. Ở nhà đợi tin tốt của tao.
Nói xong em đạp xe ra võ quán để luyện tập lại đôi chút. Vào tới cửa thì thấy anh Trường đang luyện tập với một người trung niên ngoài 45. Nhìn kỹ ra thì đó không ai khác ngoài bác Chiến sư phụ em và đồng thời là ba của anh Trường.
– Em: Con chào sư phụ, chào anh Trường.
– B. Chiến (SP): Về rồi hả con.
– Em: Dạ, SP xuống lâu chưa ạ?
– SP: Hai ngày rồi. Tao nghe thằng Trường nói là mày sắp đi thi nên xuống xem mày làm ăn thế nào.
– Em: Yên tâm, con không làm mất mặt SP đâu, hehe.
– SP: Vậy ra đây thử vài chiêu với thằng Cu xem nào?
– Em: Anh Cu cũng xuống á?
– SP: Ừ, nó đang thay đồ, đợi nó tí.
Vừa nhắc xong là anh Cu mặc bộ võ phục đi ra.
– A. Cu: Hình như bộ này đâu phải của em đâu anh hai. Hình như cái quần bị cắt mất một ít rồi hay sao ấy.
– A. Trường: Không phải đâu, tại mày cao lên rồi thôi.
– A. Cu: Ờ ha.
– SP: Cu, mày ra thử với thằng Bờm vài chiêu tao xem nào.
– A. Cu: Vâng.
Thế là hai anh em em lên sàn thi đấu, anh Trường là trọng tài còn SP làm giám khảo.
– A. Cu: Lo mà đánh hết sức đi. Anh không nhường đâu.
– Em: Em cũng chẳng chịu thua đâu.
Dứt lời em chủ động lao lên vút cước, đá xoáy rồi tung ra một cú đấm móc nhưng đều bị anh Cu đỡ được và phá giải hết.
– A. Cu: Nhanh đấy, đến anh.
Rồi ảnh lao lên liên tục và nhanh như cắt tung ra những cú đấm hiểm hóc mạnh vãi chưởng. Tuy các cú đấm đó em đều đỡ được hết nhưng mà đỡ xong thì hai tay em cũng tê tê rồi.
– Em: Đánh gì mạnh thế? Đánh nhẹ nhẹ thôi. Đã dùng thiết quải rồi mà còn đánh mạnh vậy sao em chịu nổi.
– A. Cu: Chịu thôi, cũng tại anh mạnh quá mà, hehe.
– SP: Bờm, mày dùng mỗi vịnh xuân đánh lại nó xem nào.
– Em: Dạ.
Lúc này anh Cu lại lao Lên dồn dập ép góc em, em niêm thủ đả lực rồi đáp kình. Ăn trọn combo mà anh Cu hầu như chẳng bị sao cả, vẫn đứng trơ trơ ra cười khềnh khệch.
– Em: SP, anh Cu ăn gian kìa. Ai lại chơi vận khí thủ vậy.
– SP: Được rồi, hai đứa xuống đi.
– Dạ. – Hai thằng đồng thanh.
– SP: Thằng Bờm đánh khá đấy, kỹ thuật tạm ổn, tốc độ còn hơi chậm. Nhưng đặc biệt là phát kình còn chưa hết lực, nói ngắn gọn là còn yếu. Đáng lẽ kình lực có thể đánh tan được khí thủ, khí lực nhưng do lực của con còn yếu quá nên không phá được. Không tin thì con thử vận khí cho thằng Cu phát kình xem.
Em đứng vận khí lại để thủ cho anh Cu phát kình thử. Quả nhiên kình lực đủ mạnh có thể phá khí thủ, kết quả là em nằm một cục ôm bụng.
– SP: Khí thủ chỉ làm giảm đi bớt một phần kình lực nhưng không thể cản hoàn toàn được kình lực.
– Em: Vậy giờ con phải tập thế nào?
– SP: Chỗ xuất phát của kình Lực là gốc rễ ở bàn chân, xuất ra ở bắp chân…
Ba anh em ngồi nghe SP giảng đạo gần một tiếng đồng hồ mà mỏi nhừ mông, ong ong cả cái đầu.
– A. Trường: Ba, con ra nhà thiếu nhi xem mấy đứa thi đấu ra sao nha, giờ này chắc bọn nó sắp thi rồi. – Anh Trường viện cớ thoái lui để lại em với anh Cu chịu cực hình. Sau khi anh Trường đi khoảng nửa tiếng thì SP mới tạm ngưng lý thuyết và chuyển qua thực hành. Cứ thế, hai anh em em luyện tập với nhau theo sự chỉ đạo của SP.
Đến tầm 2h thì SP mới tha cho hai anh em để em đi tắm rửa chuẩn bị đi thi đấu.
Chap 45:
Vòng loại của giải đấu võ thuật đã bắt đầu diễn ra. Ở vòng loại này các thí sinh thua cuộc sẽ bị loại trực tiếp. Số báo danh của em là số 33, đúng số em thích. Nhìn chung những thí sinh tham gia kia thì cũng thuộc dạng xoàng thôi, nhưng có hai thằng mà em thấy có vẻ khó xơi nhất đó là thằng số 16 và số 25. Hai thằng đó hạ gục đối phương chỉ trong chưa đầy một phút.
Đến lượt em, đối thủ của em là một thằng 14 tuổi. Nhìn mặt nó thì em đoán thằng này chắc là chưa cai sữa. Cái mặt nó chắc là búng ra sữa luôn ấy chứ.
Trọng tài vừa ra hiệu bắt đầu là em lướt tới áp sát nó rồi huých vai một cái rồi nó nằm khóc ăn vạ ở đấy luôn, trọng tài phải nhờ người bế nó xuống nữa cơ. Thật là hết nói nổi.
– Mỹ: Đánh hay quá ta. – Nhỏ Mỹ khen đểu.
– Em: Biết rồi, không cần khen đâu. Thưởng là được rồi.
– Mỹ: Mới thắng có trận đầu mà đã lên mặt kìa. – Nhỏ Mỹ bĩu môi.
– Em: Phải tranh thủ chứ, hehe. Mà hồi sáng Mỹ thi đấu thế nào rồi?
– Mỹ: Đương nhiên là được vô thẳng vòng trong rồi.
– Em: Vậy mà Đức tưởng bị loại từ vòng gửi xe luôn rồi chứ. Đang tính tối nay mua pháo về đốt ăn mừng.
– Mỹ: Đức dám? – Bặm môi.
– Em: Thôi thôi nhả ra giùm cái, cái mỏ sắp đứt ra rồi kia kìa. Ở đó mà cắn hoài.
– Mỹ: Vô duyên. – Đá chân em một cái.
– Trâm: Bắt quả tang hai người ở đây hôn nhau nha. – Nhỏ Trâm từ đâu nhảy ra la ầm lên.
– Em: Ơ, nói bậy gì thế?
– Trâm: Rõ ràng là tui nghe hai người nói cái gì mà thả ra giùm cái… rồi sắp đứt môi ra rồi đây này… Lần này hết chối nha.
– Thông: Á à, thằng này bậy nhá. Có làm gì thì để về nhà mà làm chứ cớ sao mày làm ở đây khiêu khích anh em thế hả?
– Em: Hai vợ chồng mày troll huynh hả? Có tin là chống không đẩy không?
– Thông: Giờ đâu phải trong lớp võ đâu mà tao sợ, hehe.
Một mình em không đối lại hai đứa kia được nên đành đánh trống lảng.
– Em: SBD của thằng Thọ là bao nhiêu vậy?
– Thông: 42, Sắp tới nó rồi.
– Em: Vậy tao đi xem nó đấu đây. – Em định đào tẩu.
– Trâm: Ơ, huynh đi để đại tẩu lại một mình à?
Nhỏ Mỹ nãy giờ cứ đứng cúi mặt xuống đất, hai tay đan vào nhau chẳng nói câu nào. Với tính khí của nhỏ này khi nói chuyện với em thì cãi nhau ghê lắm, thế sao không tận dụng tài năng ấy vào lúc này đi không biết, chẳng lẽ nhỏ này muốn cất tài năng để cãi nhau với mình em thôi à.
– Em: Đi thôi, đứng đó làm gì nữa? – Em kéo tay nhỏ Mỹ đi.
Đi lòng vòng xem mấy thí sinh khác thi đấu để xem mặt mũi từng đối thủ sắp tới của mình.
– Em: Này, mới bị tụi nó trêu có xíu mà đã dỗi luôn rồi à?
– Mỹ: Không.
– Em: Vậy hay là đi chung với Đức nên Mỹ không vui?
– Mỹ: Làm gì có, không phải đâu. – Nhỏ Mỹ lắc đầu nguầy nguậy.
– Em: Vậy sao từ nãy tới giờ mặt cứ xị ra như đưa đám thế? Cười lên phát xem nào.
– Em: Như vầy xem nào. – Em kéo hai bên má nhỏ Mỹ ra.
– Mỹ: Đauu!!! Thả ra.
– Em: Vậy thì làm cái mặt tươi lên xem nào.
– Mỹ: Thì từ từ chứ, người gì đâu mà kì cục, khó ưa.
– Em: Lẩm bẩm gì đấy?
– Mỹ: Có gì đâu, đi xem tiếp đi.
– Em: Từ từ, nhìn hai người kia xem.
– Mỹ: Ai?
– Em: Kia kìa. – Em chỉ tay về phía thằng Thông với nhỏ Trâm đang ngồi ăn ôm nhau ăn kẹo bông gòn xem thi đấu.
– Mỹ: Hai người đó là một cặp mà. Có gì lạ đâu.
– Em: Qua phá đám hai đứa nó chơi.
– Mỹ: Phá thế nào?
– Em: Lại đây nói nhỏ cho… xì là xì lồ… như vậy đó.
– Mỹ: Được không?
– Em: Được mà, đi thôi.
– Mỹ: Nhưng mà ngại lắm, cứ sợ sợ thế nào ấy.
– Em: Đức đứng đằng sau mà, sợ gì. Lên luôn. – Em đưa nắm đấm lên rồi kéo cùi chỏ xuống ra hiệu quyết tâm.
Theo lời em, nhỏ Mỹ hít một hơi dài dài rồi cau mày đi đến chỗ thằng Thông.
– Chát!!! – Thằng Thông ăn xong quả này chắc méo mỏ luôn quá.
Mà công nhận nhỏ này ác thật, trong kịch bản của em đâu có khoản tát này đâu mà nhỏ này thêm vô không biết.
– Mỹ: Thông nói là Thông sẽ nhanh chóng chia tay Trâm để đến với Mỹ mà. Kiểu Thông ôm ấp Trâm kiểu này mà bảo là chia tay à, nếu Thông không dám nói chia tay với Trâm thì để Mỹ nói giùm cho. – Công nhận nhỏ này nhập vai thật, giả vờ mà cứ như thật ấy. Mặt nhỏ Trâm lúc đấy thì lạnh khỏi nói nháp, dự là thằng Thông chuẩn bị đón bão. Còn thằng Thông thì đực mặt ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc đó thằng Thọ với nhỏ Nga từ đâu chạy ra phá đám.
– Thọ: Mỹ diễn nhập tâm quá nhỉ, diễn vậy lỡ chị dâu đòi chia tay ổng thì sao.
– Nga: Trâm đừng tin Mỹ nói, bả với ông Đức bày mưu trêu hai người đấy.
– Trâm: Thật hả?
– Thọ: Dĩ nhiên, ông Đức đang đứng đằng k… ơ đâu rồi?
Lúc mấy người họ chưa chú ý thì em lẻn tới lôi nhỏ Mỹ đi.
– Em: Chưa gì đã bị phá đám rồi, tức thật. Mà hồi nãy Mỹ nhập tâm thật đấy, mai mốt không đi đóng phim thì hơi phí đấy.
– Mỹ: Vậy Đức đi làm đạo diễn nha, hihi.
– Em: Đấy cười thế có phải xinh không?
Em vừa khen cái nhỏ này lại cúi mặt dòm đất, mặt thì ửng đỏ lên. Vậy mà cũng ngại được hả trời.
– Em: Khát chưa?
– Gật gật.
– Em: Ngồi ra ghế kia đợi tí, Đức đi mua nước.
– Gật gật.
Em chạy đi mua một sting dâu cho em, một nước cam cho nhỏ Mỹ.
– Em: Mỹ nhắm vào được chung kết không?
– Mỹ: Không biết nữa? Tại Mỹ thấy có nhiều đối thủ nặng kí lắm.
– Em: Ai?
– Mỹ: Người số 7 với số 9.
– Em: Để sáng mai Đức đi xem xem họ thi đấu thế nào. Mà mai Mỹ đấu với ai?
– Mỹ: Số 32, võ quán TBK.
– Em: Nghe nói võ quán đó toàn là quái vật không à, Mỹ cẩn thận đấy.
– Mỹ: Ừ.
– Em: Hay là đến tí nữa qua võ quán tập thêm đi.
– Mỹ: Nhưng mà…
– Em: Ngại ngần gì nữa, cứ qua đi. Đích thân sư phụ này sẽ ra tay chỉ dạy, ok.
– Mỹ: Ừ, hìhì.
– Em: Ừ, vậy thì giờ tranh thủ về sớm tắm rửa nhanh rồi qua luôn nha.
Xong em đưa nhỏ Mỹ về rồi em về võ quán tắm rửa luôn.
– SP: Thi đấu sao rồi con?
– Em: Chán lắm SP ơi, con gặp đúng ngay thằng công tử bột chính hiệu luôn, vừa huých vai có một cái mà đã té lăn quay rồi.
– SP: Vậy mà người ta cũng cho thi đấu được à? Bộ hết người rồi chắc?
– Em: Con không biết nữa.
– SP: Ừ, thôi đi tắm đi con.
– Em: Dạ.
Em vừa vô tắm rửa thay đồ xong tầm 10 phút thì nhỏ Mỹ qua.
– Em: Sao qua sớm thế?
– Mỹ: Thì Đức bảo qua sớm mà.
– Em: Trời, vậy ăn cơm chưa?
– Lắc đầu.
– Em: Chưa ăn thì lấy sức đâu mà tập. Hềyzz, cất xe rồi theo Đức.
Em dẫn nhỏ Mỹ ra tiệm chị Hà.
– Em: Cho em hai tô như cũ chị Hà ơi. – Rồi em lấy đũa ra lau. – Đũa nè.
– Mỹ: Cám ơn nha.
– Em: Ơn nghĩa gì? Chỉ là đôi đũa thôi mà.
Vừa lúc đó nhỏ Lan bưng phở ra.
– Lan: Phở tới rồi đây.
– Em: Woa, thơm quá. Phở đã ngon mà còn có người mẫu bưng phở thế này hèn gì đông khách là phải. Đức mà qua muộn khoảng 1 phút là hết chỗ ngồi luôn quá.
– Lan: Thôi, không phải móc xéo. Tui chưa hỏi tội ông đi đâu bỏ tui mất mấy tháng hè không có gia sư free đấy nhá.
– Em: Hềhề, Đức đi mần mà.
– Lan: Thôi hai người tự nhiên, lát rảnh nói chuyện sau.
– Em: Ừ.
– Mỹ: Sao tô của Đức màu đỏ lòm thế?
– Em: Tương ớt thôi, ăn vầy mới đã. Thử một miếng không?
– Mỹ: Có.
Em gắp cho nhỏ Mỹ một đũa ăn thử. Nhỏ này ăn cay có vẻ giỏi đấy, thường thì em đổ tương ớt với sa tế cỡ đó thì chỉ em với anh Trường chịu nổi nhiệt thôi. Nhỏ này là người con gái đầu tiên chịu nổi độ cay của tô phở của em mà em thấy đấy.
– Em: Thế nào? Nước nè.
Nhỏ Mỹ chộp luôn ca nước em đưa mà uống cạn.
– Mỹ: Làm gì mà cay thế?
– Em: Bình thường mà, ăn thêm với cái này đỡ cay hơn này. – Em giơ quả ớt lên.
Nhỏ Mỹ sợ cay đến tái mặt luôn. Ăn xong hai đứa em đi dạo bộ một lát cho tiêu rồi mới về võ quán tập luyện.
Chap 46:
Dưới sự huấn luyện của SP, em đã lọt vào top 10 thí sinh nam vào vòng trong. Còn hai ông kia thì chỉ vào được chặng cuối của vòng loại. Về phía bên nữ thì có nhỏ Mỹ với nhỏ Trâm được vào vòng trong. – Em: Ghê chưa? Phu nhân ta vô được top 10 nữ nè Thông ơi.
– Thông: Phu nhân tao cũng vô nha mày. Mày tưởng mình phu nhân mày vô chắc. Em nhầ.
– Trâm: Dạ, hìhì.
– Mỹ: Ơ? Ai là phu nhân ông hả? Nhận vơ à? – Nhỏ Mỹ giãy nảy.
– Em: Ở đây có 4 người, không Mỹ thì chẳng lẽ bé Trâm à?
– Thông: Ê thằng cờ hó, ai cho mày bé Trâm hả?
– Em: Tao thấy mày cũng gọi vậy mà.
– Thông: Tao khác, mày khác.
– Mỹ: Thôi thôi, không cãi nhau nữa. Hay là mình đi ăn mừng đi.
– Em: Không, chỉ hai đứa mình đi thôi, kệ hai đứa nó muốn đi đâu thì đi. – Em cù nhây.
– Mỹ: Nhây quá ông nội ơi, giờ có đi không biết đường tui còn về?
– Em: Ờ đi, đi chứ.
Nhỏ Trâm đèo thằng Thông vì tay thằng Thông bị gãy, còn em thì:
– Em: Đèo Đức đi.
– Mỹ: Đức có phải là con trai không vậy?
– Em: Hàng Việt Nam chất lượng cao đấy.
– Mỹ: Thấy gớm, vậy mà chẳng biết ga lăng tí nào, vậy bảo sao chả ế. – Nhỏ Mỹ bĩu môi.
– Em: Không tin hả? Muốn thử không? – Em làm mặt gian.
– Mỹ: Mơ à? Thôi đi đại đi, hai người kia đi mất tăm rồi kìa. – Nhỏ này đập vai em.
Thế là em đèo nhỏ này ra quán bánh bèo quen thuộc.
– Em: Cho em 4 đĩa chị ơi.
– Chị bán bánh (Thu): Ừ, có liền.
Chừng hai phút sau, chị Thu bưng bánh ra.
– C. Thu: Của mấy đứa đây.
– Em: Em cám ơn. Mà ủa, cho em thêm chai tương đi, chai này gần hết rồi.
– Trâm: Đâu có, còn gần một nửa mà.
– Em: Không đủ đâu.
– C. Thu: Đợi chị chút.
– Mỹ: Trâm không biết rồi, ổng nghiện cay mà.
– Thông: Một ngày mà nó không được ăn cay là nó lên cơn dại cắn lung tung đấy. Em ngồi xịch qua đây đi. – Thằng Thông kéo nhỏ Trâm lại gần chỗ nó.
– Trâm: Eo ơi, ghê thế.
– Em: Mày có tin là tao cắn mày luôn không Thông. – Em xắn tay áo.
– Thông: Ấy ấy, tớ đùa ấy mà. Bạn hiền làm gì nóng thế? – Thằng Thông cười cầu hòa. – Thôi, mọi người ăn thôi nào, ăn thôi.
– Em: Tao nhớ mày thích ăn cay lắm mà Thông? Ngại ngùng gì không biết, ăn đi này. Tương còn nhiều lắm, đừng ngại, cứ ăn thoải mái đi. – Em xịt hết gần nửa chai tương ớt hồi nãy cho nó. Phần tương ớt che kín phần bánh luôn, người ngoài nhìn vào không khéo tưởng đó là đĩa tiết canh luôn ấy chứ.
Mặt thằng Thông méo xẹo, chảy dài như trái dưa leo.
– Thông: Mày đúng là anh em tốt của tao Đức ạ. – Thằng Thông nói trong nghẹn ngào. – Thôi, tao không đói, mày ăn giùm tao đi.
– Em: Ngại ngùng gì nữa không biết. Không đói thì cũng ăn mấy miếng cho vui, coi như chúc mừng bé Trâm vào vòng trong đi.
Đụng đến nhỏ Trâm thì sĩ diện thằng này nổi lên. Nó gắp luôn mấy miếng nhai ngồm ngoàm mà vui ứa nước mắt ra. Nhỏ Mỹ với nhỏ Trâm thì há hốc mồm nhìn thằng Thông. Ăn đến miếng thứ hai thì thằng này có dấu hiệu không chịu nổi nữa rồi, nó buông đũa chộp lấy bình nước trà ở bên cạnh mà uống lấy uống để.
– Em: Haha, tội troll tao à mày, haha. – Nhìn mặt thằng nhỏ đỏ bừng vì cay mà em không tài nào nhịn được cười. Kể cả hai nhỏ kia cũng bụm miệng cười.
– Mỹ: Ông chơi ác quá đấy. – Nhỏ Mỹ đập nhẹ vào vai em.
– Trâm: Không ăn được thì đừng ăn, thật hết nói nổi mà. Có cay lắm không? – Nhỏ Trâm lo lắng ra mặt.
– Em: Nó đang bị cay kìa, hôn nó phát là nó hết à.
Em phán xong câu này là cả hai đứa nó không hẹn mà cùng thẹn đỏ mặt tía tai.
– Mỹ: Thôi ăn đi, giỡn hoài à. Thông đổi đĩa cho Đức này, Thông ăn đĩa của Đức đi. – Nhỏ Mỹ lấy đĩa của em cho thằng Thông.
– Em: Ê Ê, không được nha. Đĩa ai người nấy ăn, vả lại đĩa đó bị nó ăn mất miếng rồi. Không đổi được. – Em chồm lên định giật lại đĩa bánh.
– Mỹ: Đố ông dám lấy lại đấy.
– Em: Sao không… Hự…
Một cú đấm ngàn cân của nhỏ Mỹ giáng ngay vào bụng em. Cú này chắc em nhịn ăn mấy ngày quá.
– Em: Sặx, ai chơi đánh lén thế hả? Ui da…
– Mỹ: Cho chừa, đáng đời.
Hai đứa khi thì tranh cười lại em.
Vừa ăn vừa giỡn mãi hơn 1 tiếng đồng hồ thì bọn em mới đánh chén xong 2 chai sting, 2 chai nước cam với 12 đĩa bánh bèo + 2 chai tương ớt.
– C. Thu: Lần sau nhớ dẫn bạn ủng hộ chị nữa nha.
– Em: Em dẫn bạn tới ủng hộ vậy chị có giảm giá cho em không chị?
– C. Thu: Cậu thì chị phải tính thêm tiền ấy, tốn hết tương ớt của chị.
– Em: Hềhề, em ăn có xíu chứ mấy mà bảo em ăn tốn.
– C. Thu: Cậu mà ăn ít thì ai ăn nhiều? Thôi về đi ông tướng, bạn đợi kìa.
– Em: Dạ, hèhè.
– C. Thu: Nhớ gọi bạn bè đến ủng hộ chị đấy.
– Em: Ôkê con gà đen.
Em đèo nhỏ Mỹ về nhà rồi lôi cây mộc nhân của anh Trường ra đánh một lúc.
Đánh chán rồi thì em ngồi nghỉ một lát rồi đi tắm để mai đi nhận trường nhận lớp.
Mới chỉ dự định như thế thôi chứ chưa kịp về đến nhà thì từ phía trước có khoảng trên 12 thằng đang chặn đường. Thằng thì cầm dây, thằng cầm cây, thằng thì ngồi trên xe hút thuốc.
Thấy bọn em đi ngang qua thì mấy thằng đó rời vị trí để bày binh bố trận cản đường bọn em.
Biết là sắp có chuyện không hay sắp xảy ra. Em gọi thằng Thông quành đầu xe đi đường trên dong nghĩ trang về nhưng đã không kịp. Ở đằng sau em cũng đã bị gần 10 thằng khác bao vây.
– Mày là thằng Đức? – Một thằng tướng tá to như con tịnh chỉ thẳng mặt em.
Em đưa xe cho nhỏ Mỹ đứng giữ, còn mình thì bước tới thằng kia.
– Em: Là tao đây, có chuyện gì?
– Thằng đó: Mày gan nhỉ, dám động đến đàn em của tao à.
– Em: Thằng nào là em của mày?
– Thằng đó: Mày dám bảo đảm là mày không biết không?
– Em: Mày không nói sao tao biết.
– Thằng đó: Hồi bữa mày là thằng đánh thằng Hải đàn em của tao ở cổng trường ND, với lại thằng Đại ở quán nét. Mày còn cãi không?
– Em: Cái đó là bọn đàn em mày gây chuyện với tao trước chứ.
– Thằng đó: Tao éo cần biết, cứ biết mày đụng đến đàn em của tao thì mày phải trả giá.
– Em: Vậy giờ mày tính sao?
– Thằng đó: Nếu mày quỳ xuống xin lỗi thì may ra đàn em của tao đồng ý tha cho mày đường sống, haha.
– Em: Còn không thì sao?
– Thằng đó: Thì vầy chứ sao.
Dứt câu nói đó, nó tấn công thẳng vào em, em né người lên gối trả đòn. Sau đó em bay người theo đá nó một phát thì ăn phải một gậy vào lưng đau thấu trời xanh. Chưa hết, một thằng khác tiếp tục vung gậy tấn công em, em đỡ thượng đả hạ đốn ngã thằng đó rồi phát luôn một kình làm thằng nhỏ ngất tại chỗ. Thấy vậy mấy thằng kia cũng hơi chùn bước lại.
– VÍUUU… – Tiếng xé gió nhanh bên tai em.
Em nhanh chóng hụp xuống né đòn rồi tặng thằng đó một cú đấm móc về ăn cháo luôn. Thằng đó nằm vật vờ ăn vạ.
– Em: Thằng tiếp theo. – Em đá thằng đó lăn ra chỗ khác.
– LÊN HẾT. – Tiếng thằng cầm đầu hét to.
Ngay lập tức lũ còn lại lao lên bao vây em. Kiểu này đánh xong chắc em cũng phải nằm thiền vài tháng là ít. Em nhặt lấy hai cây tuýp của hai thằng vừa bị hạ làm vũ khí.
Bọn nó ỷ đông nên đánh loạn xì ngầu cả lên, thằng phang trên thằng đập dưới làm em đỡ còn không kịp. Rồi điều gì tới cũng tới, một cây tuýp của thằng khốn nạn nào phang thẳng vào sau gáy em làm em choáng váng. Tiếp theo đó là liên tục những cây tuýp khách thi nhau vụt vào người em tới tấp như giã thóc. Lúc ấy em chỉ kịp ôm đầu co người lại và hứng chịu từng cơn đau quặn mặc dù đã vận khí thủ rồi nhưng có vẻ chẳng ăn thua.
Lúc tai em dầu ù đi thì bọn nó ngừng đánh, hình như là chuyển qua mục tiêu mới mà mục tiêu mới đó không ai khác chính là hai nhỏ Trâm và Mỹ. Từ nãy tới giờ hai nhỏ này bị mấy thằng chặn lại không cho lên giúp em.
Rồi thằng cầm đầu xách cổ áo em lên.
– Thằng đó: Đây chỉ là bài học cảnh cáo nho nhỏ thôi, mày mà còn láo nữa là không nhẹ như vầy nữa đâu.
– BÔỐPP!!! – Dứt câu nó đấm em một phát làm em lăn quay ra đất.
Trước lúc em sắp ngất lịm đi thì nghe thấy tiếng đánh nhau hỗn loạn lắm và sau đó thì không biết cái mô tê gì nữa.
Lúc em tỉnh dậy thì thấy mình đang trong bệnh viện, mình mẩy thì ê ẩm không chừa chỗ nào. Đã vậy cái mùi đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi làm em càng khó chịu hơn.
Em ngó nghiêng xung quanh, có vẻ như trời vẫn còn đang khuya nên mọi người ngủ hết rồi. Trong căn phòng nhỏ hẹp em đang nằm hình như có 6 chiếc giường bệnh, còn có bao nhiêu người trong này thì em bó tay do tối quá không nhìn được. Chỉ biết là lúc này nhỏ Lan đang ngồi gục bên giường bệnh của em.
Sở dĩ em biết là nhỏ Lan vì hương nước hoa của nhỏ này thì lạ nhưng thơm dịu nhẹ, thoang thoảng không đụng hàng. Nhìn nhỏ này nằm gục bên cạnh giường mà trông đến tội. Em bế nhỏ này đặt lên giường rồi đắp chăn vào cho nhỏ. Còn mình thì lết cái thân tàn ra ban công ngồi ngắm sao.
Chap 47:
Sáng hôm sau. – Đức! Đức! Dậy đi, sao lại ngủ ngoài này vậy? – Nhỏ Lan gọi.
– Em: Oáp!!! Chắc là Đức ngủ quên. Ủa mà Lan chuẩn bị đi lên trường hả?
– Lan: Ừ.
– Em: Hôm nay là thứ mấy vậy?
– Lan: Thứ hai, hôm nay lên nhận lớp thôi.
– Em: Ừ, vậy không đi chắc không sao đâu.
– Lan: Để Lan xin phép cho. – Nhỏ này đá lông nheo một phát.
– Em: Là sao? Sao Lan xin phép được.
– Lan: Mai mốt khắc biết.
Nhỏ này lại đá lông nheo phát nữa rồi đi ra cửa. Em gãi đầu gãi tay rồi đi vệ sinh cá nhân. Nhưng khốn nạn thay ở trong này không có bot với P/s nên không vệ sinh cá nhân được. Em đành súc miệng chay với lấy tay tạt nước lau mặt đỡ vậy. Vừa vệ sinh cá nhân xong thì có tiếng người ồn ào bước vào.
– A. Trường: Khỏe chưa Đức?
– Em: Em yếu bao giờ mà khỏe.
– Không yếu, thế hôm qua ai mềm như cọng bún bị vác vào đây vậy ta. – Thằng Tư từ ngoài cửa bước vào sau cùng.
– Em: Ủa, sao chú biết anh vào đây?
– Tư: Thì em vác anh vào đây chứ ai nữa. Hỏi lạ nhầ.
– Em: Hả? Thật không?
– Thông: Thật, mày ngồi xuống giường rồi nghe tao tường thuật lại chi tiết vụ việc hồi chiều hôm cho tất cả mọi người được hóng hớt biết thêm tình hình. – Thằng này hắng giọng rõ oai. – Vào lúc 5h chiều hôm qua, tại đoạn đường XYZ đã xảy ra một vụ hội đồng khủng khiếp, và đây là những nạn nhân chiều hôm qua. Anh Đức đã bị đánh đến sứt đầu mẻ trán, gãy tay, què chân, đứt tờ rym. Nhưng cũng may trong lúc nguy hiểm, tôi đã nhanh chóng đi tìm cứu trợ đánh bọn kia te tua bầm dập… blabla…
– Em: Mày có tin là mày te tua bầm dập luôn không hử? – Em lừ mắt. – Mà hôm qua ai đến giúp vậy?
– Thông: Tư đại ca nè. Nó kéo cả beng gần 100 thằng ra vặn cổ bọn kia luôn. – Nó chỉa hai tay về phía thằng Tư.
– Tư: Lấy đâu ra mà trăm thằng, có mỗi 7 thằng chứ mấy.
– Em: Ồ, vậy mà tao tưởng mày sợ quá nên chạy mất dép rồi chứ Thông.
– Thông: Mày coi thường anh em quá.
– Em: Vậy xử lý được bọn nó không Tư?
– Tư: Yên tâm đi, đảm bảo bọn nó không có thằng nào dám bén mảng xuống đây nữa đâu. – Thằng Tư khẳng định chắc nịch.
– Em: Ừ, được vậy thì tốt rồi. Anh cảm ơn chú, với lại cho anh gửi lời cảm ơn đến mấy thằng đó nha Tư.
– Tư: Không có gì đâu. Anh em trong nhà cả thôi.
Lởn vởn một lúc buổi sáng xong chờ ông bác sĩ lên kiểm tra này nọ gì đó nữa thì mãi đến trưa em mới được thả về.
Đúng là về nhà có khác, thoải mái hơn khi ở bệnh viện gấp vạn lần.
Lúc em đang sì sụp húp tô mì cùng anh Trường thì nhỏ Lan từ ngoài bước vào mà chả thèm bấm chuông, mặt thì cứ hằm hằm như thế này này.
– Em: Em no rồi, em lên phòng ngủ một lát nha anh Trường. – Em dự là sắp có bão nên kiếm cớ chuồn trước.
– A. Trường: Ăn thêm đi chứ, mới ăn được có tí mà.
– Em: Thôi em no rồi.
Nói xong em phi luôn vào phòng nhưng bị nhỏ Lan lôi ngược lại.
– Lan: Ông ra đây tui biểu, nhanh lên!
– Em: Thôi, Đức hơi mệt, có gì đến chiều nói sau ha.
– Lan: Không, ra đây MAUUU!!!
– Em: Hic, lủng cả màng nhĩ rồi. Có cần hét to thế không?
– Lan: Ông thi cử cái kiểu gì vậy trời, nhìn xem. Toán 1. 25, Văn 1. Oai quá ha. – Nhỏ này đập tờ giấy báo điểm vào mặt em.
– Em: Có gì đâu? Vẫn dư điểm để đậu vào trường mà.
– Lan: Đủ nhưng mà ông có biết người ta chia lớp theo cái điểm này không hả?
– Em: Là sao?
– Lan: Nghĩa là ông bị đẩy vào cái lớp bết nhất khối 10 đấy, học hành kiểu đó hả?
– Em: Xời, tưởng gì, vậy cũng có sao đâu. – Mặt em vẫn tỉnh bơ, còn nhỏ Lan thì tức xì khói đầu. – Mà Đức vào lớp nào thì có liên quan gì đến Lan đâu mà sao Lan cứ cuống lên thế?
– Lan: Tại… – Nhỏ này định nói gì đó nhưng do anh Trường đang ngơ ngác nhìn thì lại thôi. – Hừ, không thèm nói với ông nữa. Mặc kệ ông luôn.
Nói xong nhỏ này ngoảnh mông bỏ về.
– Em: Thế là sao anh Trường?
– A. Trường: Chịu. – Anh Trường nhún vai rồi cắm đầu ăn tiếp.
Em mặc kệ, vô giường nằm thiền dưỡng sức cho khỏe.
Hai ngày sau, vòng bán kết giải đấu võ thuật lại tiếp tục diễn ra sau 3 ngày tạm hoãn để các thí sinh dưỡng sức.
Hôm nay khán giả đi xem đông đến nghẹt thở luôn.
– Thông: Đông quá ha mày.
– Em: Ừ.
– Thông: Ủa nhỏ Lan với nhỏ Mỹ đâu? Sao không thấy tụi nó đi cổ vũ cho mày vậy?
– Em: Tao biết chết liền, à nhỏ Mỹ kìa. Vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới liền.
– Mỹ: Ắt xì!!! Hai người đang nói xấu Mỹ phải không.
– Em: Đâu có đâu.
– Thông: Làm gì có, mà sao Mỹ đến muộn thế? Làm anh ấy đứng ngồi không yên mãi.
– Em: Này thì không yên này. – Em sút mông nó một phát.
– Mỹ: Tại Mỹ đi mua vài thứ thôi. Mà sức khỏe Đức đỡ chưa?
– Em: Dư sức vật con bò con rồi. Yên tâm, hehe.
– Mỹ: Ghê nhỉ? Đức mà thua thì về đây biết tay Mỹ.
– Em: Thua thế nào được mà thua, hehe.
– Mỹ: Ừ, cứ chủ quan đi. Đến lúc thua thì đừng trách nhá. – Nhỏ này gầm gừ từng chữ, tay bẻ rôm rốp làm em thấy hơi lạnh sống lưng.
– Em: Rồi rồi. Ra xem mấy người kia thi đấu kìa.
Cặp đầu tiên là hai thí sinh của hai võ quán karate ở BL số 7 và BG số 2. Đầu tiên, thí sinh số 7 tấn công khá nhanh với kỹ thuật tốt và áp đảo luôn đối phương nhưng các đòn đánh lại dường như không có tí lực nào cả. Thí sinh số 2 thì thủ thế ở giai đoạn đầu rồi canh lúc số 7 lộ sơ hở thì ra một cú nốc ao ghi bàn luôn.
Cặp thứ hai là số 16 gặp số 19. Về ngoại hình thì ta có thể thấy số 19 chiếm ưu thế hơn nhờ cái xác to như con tịnh. Nhưng không vì thế mà kết luận số 16 sẽ thua cuộc được. Tên số 16 này liên tục ra đòn nhưng tên số 19 không hề hấn gì. Nhưng nếu để ý kĩ thì ta thấy tên số 16 này tuy liên tục ra đòn nhưng tất cả những đòn đánh đó đều nhắm trúng vùng bẹ sườn bên hông của tên số 19. Chẳng mấy chốc tên số 19 phải dừng cuộc chơi.
Còn trận đấu thứ 3 là của tên số 25 và số 1. Tên số 1 này có vẻ thảm nhất từ đầu cuộc thi đến giờ do bị tên số 25 liên tục lên gối vào bụng. Và số phận thằng số 1 không khác gì thằng số 19.
Đến lượt em, em gặp thằng số 21, là đại sư huynh của võ quán Taekwondo ở TX. Nói chung thể hình thằng này có vẻ chất hơn em nhưng chưa biết kĩ thuật đến đâu.
Em mở đầu bằng một cước xoay ngang mặt hắn nhưng bị hắn tung một cước y chang hòng phá giải nhưng nó đã sai lầm. Nghĩ sao lại đi solo độ cứng chân của em chứ.
Sau đó em liên tục áp đảo đối phương bằng các đòn chặt, chẻ, đá, lên gối làm hắn không kịp trở tay.
Còn trận cuối cùng thì em không xem vì bị bọn thằng Thông lôi đi ăn mừng tiếp.
– Em: Ăn riết, tao mập lên thì ngày mai đấu làm sao. Quan trọng hơn là tao mà mập lên thì lỡ sau này tao ế thì sao? Ai chịu trách nhiệm đây?
– Mỹ. – Cả đám kia đồng thanh báo hại em với nhỏ Mỹ ngượng chín mặt.
Còn về nhỏ Lan từ sau cái chuyện hôm nọ mà giận em luôn hay sao ấy. Em qua bên đó thì nhỏ này trốn trên phòng tránh mặt em. Mà rõ ràng em có làm gì đâu mà lại giận em không biết nữa.
Hôm sau em lên trường lao động với chép thời khóa biểu luôn. Em dò theo tìm lớp 10a7 (cuối khối) rồi vào trong ngồi như thật vậy. Phòng này phải nói là được cái gần nhà vệ sinh nhất, chỉ cách nhà vệ sinh chưa đầy 5 bước chân nên mỗi lần đi vệ sinh đỡ phải chạy xa.
Chừng 5 phút sau, gvcn bước vào. Theo em biết cô này tên Huyền, mới khoảng gần 30 tuổi và rất xinh. Quả là không uổng công em cố tình thi vào cái lớp này. Qua loa màn chào hỏi là đến phần lau dọn lớp học và làm cỏ ở khu vực nhà trường chỉ định.
Lúc cả lớp đang di chuyển đi làm cỏ thì hai thằng ôn thần chạy lại.
– Đại: Thưa cô em đến muộn.
– Cô: Ừ, không sao. Em cùng lớp đi làm cỏ ở đằng sau luôn nào.
– Đại: Dạ.
Còn thằng Thuấn thì chạy tiếp lên lầu.
– Em: A, thằng cờ hó. Mày cũng vô đây à.
– Đại: Ớ Đức, gặp anh em rồi. Haha.
– Em: Sao mày học lớp này?
– Đại: Tao thi rớt trường trên đó.
– Em: Đệch, trường đó lấy có 26 điểm mà mày cũng rớt được á? Tao có nghe nhầm không vậy?
– Đại: Thật mà, tao có biết làm cái gì đâu.
– Em: Vậy còn thằng Thuấn?
– Đại: Nó cũng rớt, trường chuyên lấy 45 điểm mà nó được mỗi 39 điểm nên rớt luôn.
– Em: À, thì ra là vậy. Vậy là tao lại học với anh em rồi. Haha.
– Cô: Hai em làm đi, tranh thủ xong sớm rồi ta vào lớp giải quyết thêm một số vấn đề nào.
– Dạ. – Hai thằng đồng thanh.
Làm xong bọn em lại kéo nhau về lớp để phân chia địa bàng và chép thời khoá biểu.
– Các em ghi đầy đủ thông tin vào tờ giấy này rồi nộp lại cho cô nha.
Cô phát cho mỗi đứa một tờ giấy nhỏ để điền sơ yếu lý lịch vào đó. Xong xuôi là vấn đề chỗ ngồi. Nhìn chung tổng thể lớp em được 38 đứa thì chỉ được mỗi 6 con cá sấu hai lưng với ba nhỏ trông tạm ổn thôi, còn lại là 29 thằng đực rựa. Không biết cô sắp thế nào mà cho em ngồi bàn thứ hai dãy ngoài cửa. Chả lẽ trông em nhỏ đến vậy à? Cũng may ngồi cạnh em là nhỏ kia trông được được chứ không thì em chết mất.
Chap 48:
Sáng hôm nay là một buổi sáng khá đẹp trời, trên bầu trời là một màu xanh thăm thẳm không có chút mây nào. Gió từng cơn thổi nhè nhẹ. Qua từng kẽ tóc.
Hiện tại là gần 6h sáng và em đang bị lôi cổ đi chạy bộ cùng với anh Cu và SP. Công nhận SP đã có tuổi rồi mà thể lực vẫn khỏe như thể tuổi 18 ấy.
– Em: Phù, phù!!! Mệt quá, con chạy không nổi nữa đâu. – Em ngồi vật ra cái ghế đá ở công viên.
– SP: Sao yếu thế? Mới có 9 vòng thôi mà.
– Em: Hic, 9 vòng là gần 5 km rồi còn gì nữa.
– SP: Ừ, mệt rồi thì thôi, về nhà ăn cơm.
– A. Trường: Bé Lan với mày sao rồi Đức?
– Em: Sao là sao ạ? – Em vừa gắp miếng thịt kho vừa trả lời.
– A. Trường: Nó vẫn còn giận mày à?
– Em: Ai mà biết được, tự nhiên không không lại đi dỗi em rồi giận. Con gái đúng là khó hiểu.
– A. Cu: Bé Lan là cái cô em gái của bạn gái anh á anh hai?
– A. Trường: Ừ, nó đấy.
– SP: Thằng Trường, mày có bạn gái rồi mà sao mấy bữa nay không dẫn qua ra mắt bố?
– A. Trường: À, tại bọn con cũng chỉ mới tìm hiểu nhau thôi. Con định để mấy bữa nữa để bọn con xác định rõ ràng rồi thì con mới dẫn về ra mắt ba mẹ.
– Em: Mới mà đã đi ra mắt nhạc phụ đại nhân rồi à? – Em ghé sát tai anh Trường.
Phải nói mặt ống tái lại sợ sệt.
– A. Trường: Xem như chú chưa biết gì đi. Anh đáp ứng cho chú một điều kiện.
– Em: Nhớ nha.
– SP: Hai đứa sầm sì to nhỏ gì đấy?
– Em: Dạ có gì đâu ạ, con đang xin anh Trường chỉ thêm cho mấy chỗ ấy mà.
– SP: Chỗ nào?
– Em: Mấy cái lung tung ấy mà, có gì đâu, hì hì.
– SP: Ừ, có gì thì hỏi anh không thì hỏi SP nè.
– Em: Dạ.
– A. Trường: À, hồi nãy cái Hà bảo với anh là bữa giờ con bé Lan lạ lắm. Nó lại bắt đầu bỏ đi chơi bời đến khuya mới về, kiểu ăn nói, ăn mặc cũng giống như lúc trước rồi. Chị ấy bảo mãi cũng không được.
– Em: Từ cái hôm đầu tuần ấy hả?
– A. Trường: Ừ, mày xem qua đấy mà khuyên nó xem sao. Nó có vẻ nghe lời mày đấy.
– Em: Hềyzz, vậy để tí em qua xem sao.
– A. Trường: Ừ, vậy thì ăn lẹ đi.
Ăn xong em dọn dẹp xong rồi tranh thủ qua nhà chị Hà. Mới đến tới cửa đã nghe tiếng hai chị em cãi nhau rồi. Gặp tình cảnh đó thì bố bảo em cũng chẳng dám vào vì sợ ăn đạn lạc. Vậy là em quyết định đợi một lúc nữa mới vào cho an toàn.
Tầm 15 phút sau, khi không còn nghe tiếng cãi nhau nữa thì em mới dám thò mặt vào. Vừa bước vào đã thấy chị Hà ngồi ở quầy mà đằng đằng sát khí.
– C. Hà: Qua mua phở hả? Đợi chị chút.
– Em: Dạ không, em nghe nói cái Lan…
– C. Hà: Nó nghe lời em nhất, em giúp chị khuyên nó với chứ chị nói nó hết lời rồi mà nó vẫn không nghe. – Giọng chị Hà trùng xuống.
– Em: Để em thử khuyên xem sao, cái Lan đang trên lầu hả chị.
– C. Hà: Ừ, em xem khuyên nó giùm chị.
– Em: Vâng, vậy em xin phép lên đó.
– C. Hà: Ừ.
Em bước lên cầu thang từng bước lên phòng nhỏ Lan mà có cảm tưởng như mình đang bước đến diêm phủ vậy. Cái cảm giác nó man rợn thế nào ấy.
– Cốc cốc cốc. – Em gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời.
Em gõ lại lần hai, lần ba mà vẫn không thấy nhỏ Lan trả lời. Có khi nào nhỏ này cãi nhau tay đôi với chị Hà không lại nên nghĩ quẩn không nhỉ? Dám lắm à.
Nghĩ bụng như thế em liền lục lại cái chìa khóa phòng nhỏ Lan mà hôm bữa nhỏ Lan vùng vằng bỏ về mà đánh rơi.
Phải nói vừa bước vào căn phòng mà em tưởng vào nhầm khu ổ chuột ở châu phi cmnlr. Nào là sách, truyện, báo tạp chí phụ nữ ở đâu cũng có. Đồ đạc để mỗi cái một nơi, ở trên cánh quạt cũng có một con gấu bông nằm trên đó nữa. Còn cái mà em không thể nào chịu được là những cái đồ nội y của nhỏ này vứt tứ lung tung làm em tưởng mình là Đường Tăng đang vào hang nhền nhện tinh. Mà hơn thế nữa là cảnh nhỏ Lan đang nằm ngủ với tư thế yô mốt với bộ bikini đen quyến rũ. Nhìn cảnh đó mà em suýt phụt máu cam luôn. May cho nhỏ này là gặp phải em chứ nếu mà gặp mấy thằng khác thì tèo đời con gái lâu rồi.
Em đang lẻn quành đầu vòng về thì tiếng nhỏ Lan làm em giật thót.
– Lan: Có biết tự ý vào phòng tui là bất lịch sự lắm không hả?
– Em: Đức có gõ cửa mấy lần rồi mà.
– Lan: Nhưng tui chưa đồng ý cho ông vào. Ra ngoài ngay cho tui. Tui không muốn thấy mặt ông nữa. – Nhỏ này đuổi em như đuổi tà.
– Em: Ờ.
– Lan: Khoan đã, ông lấy đâu ra chìa khóa phòng tui vậy hạ.
– Em: Hôm bữa lúc Lan vùng vằng bỏ về xong Lan làm rơi ở nhà Đức.
– Lan: Vậy còn không biết đem trả tui.
– Em: Lan cứ tránh mặt Đức thì Đức trả thế nào đây. Mà hôm nọ trước khi Lan về ấy, Lan đang tính nói gì hả?
– Lan: Kh… không. Nói gì là nói gì.
– Em: Ờ, không có thì thôi. Mà nghe nói dạo này Lan lại…
– Lan: Không cần ông quan tâm. – Nhỏ cắt ngang lời em.
– Em: Nhưng mà…
– Lan: Không nhưng nhị gì hết, ông lấy tư cách gì mà xen vào chuyện của tui. – Nhỏ Lan gắt.
Cái cảnh này nghe có vẻ quen đáo để nhỉ.
– Em: Với tư cách là bạn trai Lan. Thế có được không? – Không biết lúc đó.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà em lại ngu đi thốt ra câu đó.
– Lan: Ông… ông dựa vào đâu mà nói vậy chứ. Tui thừa nhận ông là bạn trai tui khi nào? – Mặt nhỏ Lan đỏ ửng lên, giọng lúng túng.
– Em: Vậy lúc trước ở cổng trường ND ai lôi Đức ra rồi nói Đức là bạn trai vậy ta. Làm Đức xém bị cả đám đề ba.
– Lan: Ơ… thì… – Nhỏ này cắn môi, mặt đã đỏ càng thêm đỏ.
– Em: Vậy giờ đã đủ tư cách để xen vào chưa.
Nhỏ Lan không trả lời, đứng cúi gằm mặt xuống đất. Rồi đôi vai nhỏ Lan chợt rung lên, khóc! Nhỏ này đang khóc ư? Thế chẳng phải là chết em rồi à, lỡ chị Hà mà lên đây thấy cảnh này xong hiểu lầm là em ăn hiếp nhỏ này thì em dù có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch tội.
– Em: Thôi thôi, đừng khóc mà. Đừng khóc nữa, Đức có làm gì Lan đâu mà khóc.
Em thì không giỏi ba cái vụ dỗ dành này cho lắm nên việc dỗ dành nhỏ này hơi khó.
– Em: Thôi, đừng khóc mà. Đức năn nỉ Lan đấy, ghét Đức chỗ nào thì nói, không thì đánh Đức cũng được mà. Nín đi mà. – Ngay lập tức em nhận ra cái ngu của mình.
Nhỏ Lan vừa òa khóc vừa đấm liên tục vào ngực em làm em muốn lủng phổi luôn. Vừa nói nhỏ này vừa nói.
– Đồ ngốc, có biết người ta chờ giây phút này lâu lắm rồi không hả? Sao giờ này mới chịu nói chứ hả, huhu.
Nghe nhỏ này nói mà em ngu người luôn, giờ nghĩ lại vẫn thấy mình ngu.
Đấm chán thì nhỏ này bỗng nhào tới ôm chầm lấy em. Không biết sao mà lúc đó em cũng ngơ ngơ ngáo ngáo thế nào mà lại để cho nhỏ này vừa ôm free vừa khóc vậy nữa.
– Em: Khóc đã chưa? Bộ tính khóc cho Đức chết đuối luôn hả?
Lúc này nhỏ Lan mới ngừng khóc và buông buông em ra.
– Em: Khóc đã chưa?
– Gật gật.
– Em: Vậy thì đi rửa mặt đi rồi ra đây nói chuyện. Mặt đánh cả kí phấn, đã vậy còn khóc tè le nữa chứ. Giờ soi gương xem có bằng con ma lem chưa.
Gì chứ đối với bọn con gái mà bị đụng chạm đến nhan sắc là hơi bị nhạy cảm đấy. Nhỏ này ngay lập tức phi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Chừng 10 phút sau, nhỏ Lan bước ra. Bộ quần áo sexy hồi nãy đã thay bằng bộ thun kín chấm bi mặc ở nhà, mặt thì rửa sạch không còn chút bụi phấn nào.
– Em: Thế này có phải là đẹp hơn không.
Nhỏ này vẫn chẳng nói gì.
– Em: Rồi, giờ Lan có thể nói vì sao mấy bữa nay lại như vậy chưa?
– Lan: Tại Đức ế.
– Em: Đức ế thì sao Lan lại đi chơi bời vậy? Đâu có liên quan gì đâu?
– Lan: Không phải vậy, ý Lan là tại Đức ế.
– Em: Ừ, thì biết là Đức ế, nhưng mà có liên quan gì đâu. – Em giả ngu.
– Lan: Đáng ghét, này thì chọc người ta. – Nhỏ này véo hông em.
Em điếng cmn người ra luôn.
– Em: A, đau. Đùa tí thôi mà. – Em chạy lại ôm con gấu bông trên giường để đỡ đòn.
Nhỏ Lan không chịu thua, nhỏ này với lấy mấy con gấu khác với mấy cái gối ném em. Hai đứa đùa giỡn chí chóe một lát mệt rồi em nằm vật ra giường nghỉ (chỉ là nằm ôm nhau thôi chứ không có làm gì đâu nha, bác nào nghĩ bậy là em giận ngồi đánh liên minh luôn đấy.).
– Em: Hic, trông lùn thế mà đuổi anh nhanh nhỉ? – Em véo mũi nhỏ Lan.
– Lan: Buông ra, đau em. – Giọng nhõng nhẽo.
– Em: Kệ, cho đau luôn.
– Lan: Hic, người gì đâu mà kì cục.
– Em: Kỳ cục mà vẫn có người yêu đấy thôi. Có ế đâu mà sợ, hehe.
– Lan: Vâng, không ế đâu. Cũng may là tui ngu tui yêu chứ nếu không không biết có cô nào thèm để ý không nữa.
– Em: Cái này thì chưa chắc đâu nha.
– Lan: Hứ, chắc như bắp đỏ luôn.
– Em: Rồi rồi thì chắc. Thôi dọn dẹp phòng đi nào, con gái con đứa gì mà ở như người châu phi ấy.
– Lan: Hứ, nhìn em vầy mà anh bảo đen á?
– Em: Không, nhưng kia kìa. – Em nhắm mắt chỉ ra ghế, nơi có bộ bikini đen đang ngự trị ở đó.
Nhỏ Lan ngượng ngùng đập vai em một cái rồi bắt em nhắm mắt lại để nhỏ đi dọn mấy cái đó trước. Hai đứa lui hui dọn dẹp gần 1 tiếng đồng hồ mới xong.
– Em: Cái rác cuối cùng.
– Lan: Phù!!! Công nhận mệt thiệt. – Nhỏ Lan quệt mồ hôi.
– Em: Ai bày ra đống này mà giờ than mệt. Lo mà trả công cho anh đi.
– Lan: Hứ, tại anh tự nguyện chứ bộ. Có ai ép anh đâu?
– Em: Vậy giờ ý là không chị trả công chứ gì. – Em quay sang ôm chặt nhỏ Lan rồi làm bộ mặt không thể nào gian hơn được nữa.
– Lan: Khôngggg. – Nhỏ Lan rê dài.
– Em: Chắc chưa? – Em dần tiến sát mặt lại mặt nhỏ Lan.
Nhìn mặt nhỏ lúc đó biểu cảm thôi rồi. Khi mặt em chỉ còn cách mặt nhỏ Lan chừng 5 cm thì nhỏ Lan nhắm tịt mắt lại.
…
Khi mặt em chỉ còn cách mặt nhỏ Lan chừng 5 cm thì nhỏ Lan nhắm tịt mắt lại. Trông mặt nhỏ Lan lúc đó dễ thương vô cùng tận.
– Cóc. – Em đưa tay cóc đầu nhỏ Lan.
– Ui da, đau. – Nhỏ Lan ôm trán phụng phịu.
– Em: Nghĩ gì mà nhắm tịt mắt lại thế hả? Đang mơ hão gì hả?
– Lan: Hứ, vô duyên. Chẳng biết lãng mạn gì hết. – Nhỏ Lan nguýt dài.
– Em: Anh không biết lãng mạn nhưng anh biết nhiều lãng khác lắm á.
– Lan: Lãng gì?
– Em: Lãng tai, lãng xẹt…
– Lan: Lại trêu em nữa hả, cho anh chết nè. – Vừa nói nhỏ Lan vừa dí theo véo hông em.
Sáng hôm sau, em chuẩn bị cho trận thi đấu cuối cùng để giành giải vô địch võ thuật thiếu niên của tỉnh. Theo thông tin của em được biết thì tên số 25 hung hãn đã bị tên số 16 chơi xấu cho quân chặn đường xử hội đồng trước trận đấu buộc số 25 phải bỏ cuộc. Và em đoán mình cũng sẽ không ngoại lệ.
Quả nhiên lúc em vừa vòng ra đầu hẻm thì cmn gần 20 thằng đang ngồi quán nước mía bên đường chờ em. Nhưng hôm nay em không ngán bọn này cho lắm vì em đang đi chung với anh Trường, anh Cu với thằng Tư, thằng Thông.
– Em: Có lẽ em phải khởi động trước trận đấu rồi.
– A. Trường: Chỗ này để anh, mấy đứa đến nhà thiếu nhi đi.
– Em: Được không khi chỉ có…
– A. Trường: Chú quên anh là ai à? – A. Trường vỗ ngực tự tin.
– Em: Em đang nói chuyện với lũ kia mà.
– A. Trường. Đợi lúc về mày biết tay anh. – Anh Trường cởi áo khoác rồi bước lên nghênh chiến.
Em dự là mấy thằng kia sẽ khốn khổ và sẽ ước gì lúc đầu không chặn đường em.
Bọn em tranh thủ đi đến nhà thiếu nhi để thi đấu. Khán giả hôm nay đông nghẹt thở, bọn em phải chen lấn mãi mới vào được bên trong hậu đài để thay đồ.
– Lan: Anh cố lên nha, anh mà thua thì biết tay em. – Nhỏ Lan đe em.
– Thông: Cố lên nha mày, mày mà không ôm được giải quán quân thì đừng nhìn mặt tao nữa.
– Mỹ: Thôi thôi, đừng gây thêm áp cho đại sư huynh nữa.
– Em: Đấy, chỉ có muội hiểu huynh, hehe. – Em khoác vai nhỏ Mỹ.
Và ngay lập tức em nhận được cái lườm sắc lẻm từ nhỏ Lan, em biết là mình vừa quên mất điều gì đó nên đang định thả tay xuống thì như một luồng điện 220 vôn chạy ngang qua người em khiến em tê tái.
– Em: Săx, muội chơi ác thế? Lủng bụng bể bao tử huynh rồi. – Em ôm bụng nhăn nhó.
– Mỹ: Nam nữ thọ thọ bất thân. – Nhỏ Mỹ thu cùi chỏ về.
Mấy người kia thấy vậy không bênh em mà còn hùa nhau chọc em rồi lăn ra cười.
Lúc em chuẩn bị lên sân đấu thì anh Trường chạy vào thở dốc.
– Em: Sao lâu vậy anh Trường?
– A. Trường: Tại lâu rồi không được đánh nhau nên anh vờn chơi với bọn nó chút ấy mà, hèhè. – A. Trường cười xòa.
– Em: Vậy giờ bọn nó thế nào rồi?
– A. Trường: Đang xếp hàng trên xã ấy. Nhìn mặt thằng nào cũng mếu máo đến tội.
– Lan: Anh, người ta gọi tên rồi kìa. – Nhỏ Lan giục.
– Em: Ờ, anh ra ngay.
Em bước lên sân khấu trong sự reo hò inh ỏi của khán giả. Tiếp theo là tên số 16 và bước ra sân. Em tưởng là đấu luôn giống mấy vòng trước, ai ngờ đâu mấy ông ban giám khảo yêu cầu hai bọn em biểu diễn vài đường để đợi quán quân năm ngoái đến để thi đấu cùng người thắng cuộc của trận hôm nay.
Em thì múa đại mấy đường trong môn vịnh xuân để lấy điểm cho dễ vậy. Còn thằng số 16 thì múa cái bài mề hê cu tê gì em cũng chẳng biết nữa, chỉ biết là các đường quyền rất nhanh, mạnh và giường như chỉ tập trung vào một vị trí.
Về phần biểu diễn của nó có vẻ được khán giả ủng hộ hơn bài của em. Lúc hai đứa em vừa kết thúc buổi biểu diễn thì người đó đến. Điều em không ngờ là người đó lại chính là thằng Đại bác.
– MC: Kính thưa quý vị, các thí sinh sáng giá của chúng ta đã có mặt đầy đủ. Vì thế tôi xin tuyên bố chặng cuối của cuộc thi chính thức bắt đầu.
– HU YEAHHH!!! – Khán giả reo hò như muốn nổ tung cả nhà thi đấu.
Hiện tại trọng tài đã vào vị trí. Hai thằng em chào giao hữu rồi thủ thế. Thằng đó nhếch mép cười đểu làm em hơi nóng gáy. Hiệu lệnh bắt đầu của trọng tài vừa phát ra là thằng đó lao vút tới như chớp đấm ngang mặt em, em né sang phải rồi xoay người đá móc đáp trả. Nhưng thằng này cũng không phải dạng vừa, nó đưa tay về đỡ đòn rồi ra chân đốn giò em, cũng may là em nhanh chóng rút chân về kịp.
– 16: Mày nhanh đấy, thử tiếp xem nào.
– Em: Hừ, mày vô được vòng này cũng là chỉ nhờ thủ đoạn. Tao phải đánh bại mày để hả giận cho những đứa bị mày chơi xấu.
– 16: Chơi xấu, ý mày là gì? – Nó ra vẻ nai tơ ngơ ngác vô tội.
– Em: Mày còn giả vờ, chẳng phải hồi nãy mày cũng cho người chặn đường tao à.
– 16: Tao không có.
– Em: Mày còn chối.
Vừa nói em vừa áp sát liên tục tung ra những cú đấm liên hoàn làm nó đỡ không kịp rồi bất ngờ xoay một vòng đáp cùi chỏ vào mặt nó làm nó ngã lăn xuống sàn. Em tiếp tục thừa thắng xông lên vận công phát kình hòng hạ gục đối phương. Nhưng thằng này quả là khó xơi, nó đập vào cổ tay em làm đường kình lệch xuống sàn, đau thấu mụ nội ra. Nó đứng dậy luồn lách rồi bất ngờ liên tục tấn công vào ngực em. Những cú đấm đầu tiên hầu như nó không dùng tí lực nào nhưng đến phát thứ 3 đột nhiên ngực em đau nhói lên.
Khán giả hò hét đinh tai nhức óc cả lên. Vừa lúc đó hiệp một kết thúc. Thằng đó ngay lập tức nhảy xuống dưới phía khán giả to tiếng với một người chắc là anh nó. Trông nó có vẻ nóng nảy lắm, chắc là đang trách vì sao hồi nãy bọn này không xử đẹp được em đây mà.
– A. Trường: Thằng này đánh kinh đấy, coi chừng nha, đừng để nó đánh trúng ngực nữa nha. Nó mà đã đánh trúng là nó đánh liên tục vào đúng một chỗ đó thôi đấy. – A. Trường làm mặt nguy hiểm.
– Em: Em biết rồi, thằng này đấm có lúc có lực, lúc lại không. Kỳ thật.
– SP: Mày cứ đánh như nãy là được rồi, miễn là đừng để bị phân tâm.
– Em: Dạ.
– Lan: Nước nè. – Nhỏ Lan chìa chai sting dâu ra cho em.
Em đang tính lấy thì nhỏ Mỹ cản lại.
– Mỹ: Đang thi đấu không nên uống nước có ga đâu, uống tạm nước khoáng đi. – Nhỏ Mỹ đứng bên kia đưa cho em chai nước khoáng.
Hai nhỏ nhìn nhau tóe lửa, hàizz, lại bị cảnh này nữa chứ.
– Em: Thôi Đức chưa khát, để tí đấu xong rồi uống. – Em cầm cả hai chai để xuống bàn.
Xong em lại ra sân để tiếp tục hiệp hai nhưng không hiểu sao thằng số 16 bỗng dưng bỏ cuộc.
– Em: Ơ, thế là thế nào? – Em đang ngơ ngác chẳng hiểu lý do thì thằng số 16 đi tới.
– 16: Tao xin lỗi mày. – Nó cúi đầu.
– Mọi chuyện không như mày nghĩ đâu. Thật ra tao không hề biết gì về mấy vụ chặn đường đó hết, tất cả là do anh tao làm. Vì ống muốn tao giành được giải quán quân nên mới tự ý làm bậy như vậy.
– Em: Mọi chuyện đã lỡ rồi, tao không trách mày. Mày nên đi xin lỗi thằng sbd 25 kìa, giờ nó đang nằm trong bệnh viện ấy.
– 16: Tao biết rồi, giờ tao sẽ qua đó.
– Em: Ừ.
– MC: Kính thưa quý vị, không hiểu lý do vì sao thí sinh số 16 lại bất ngờ bỏ cuộc. Vì thế cơ hội giành giải quán quân võ thuật thiếu niên đã lọt vào tay thí sinh số 33. Và chỉ trong ít phút nữa thôi, trận đấu giữa quán quân tiền nhiệm và thí sinh số 33 sẽ diễn ra. Còn bây giờ mời quý vị cùng thưởng thứ chương trình văn nghệ do các cổ động viên của các võ quán biểu diễn, xin các vị cho một tràng pháo tay thật to nào. – Ông MC đứng ngoài thao thao bất tuyệt như sợ người khác giành mất lời của ống.
Em mặc kệ, một mình lẻn ra ngoài đứng hít thở khí trời.
– Đức ngoài đây hả? Làm mọi người tìm nãy giờ. – Nhỏ Mỹ từ đằng sau vỗ vai em.
– Em: À ừ, Mỹ hả.
– Mỹ: Đức với Lan… – Nhỏ Mỹ ấp úng.
– Em: Ừ, đúng như mọi người thấy đấy.
– Mỹ: Ừ. – Trên khuôn mặt thanh tú ấy hình như có gì đó hơi buồn.
– Em: Sao thế? Đang có tâm sự à?
– Mỹ: Không, đâu có đâu.
– Em: Đôi khi có nhiều chuyện không nên giấu trong lòng mà nên tìm một người nào đó đáng tin tưởng để mà nói ra. Như vậy có thể tìm ra cách giả quyết tốt nhất.
– Mỹ: Ừm. Nhưng giờ Mỹ không tin tưởng được ai nữa. – Nhỏ Mỹ lắc đầu cười.
– Em: Kể cả Đức?
– Mỹ: Không hẳn.
Rồi cả hai chìm vào yên lặng.
– Ê Đức!!! – Thằng Đại bác gọi em.
– Mỹ: Mỹ vào trong trước nha.
– Em: Ừ.
– Đại: Không ngờ mày vô được vòng này nhá. Mày làm tao bất ngờ đấy.
– Em: Ăn may thôi.
– Đại: Vậy mà lúc trước nói với bọn tao là chỉ biết sơ sơ phòng thân.
– Em: Vậy mày có nói với tao mày là quán quân võ thuật năm ngoái đâu.
– Đại: Tại mày không hỏi.
– Em: Ờ, thì… mà thôi.
– Đại: Tí mày lo mà đánh hết sức đi. Tao không nương tay đâu, hehe.
– Em: Dĩ nhiên rồi. Tao phải đánh cho mày xù đầu lên mới được.
– Đại: Ok, đợi chú trên khán đài nha.
– Em: Ok.
Rồi em vào trong uống miếng nước tán phét với mấy người ở trong. Đang tán vui thì có nhỏ nào dòm xinh phết (mãi sau mới biết là hơn em 2t. Hèn gì nhấp nhô vãi chưởng) chạy lại mượn điện thoại của em. Gái xinh đã mở lời thì chả nhẽ không cho mượn, em rút cái c1a. Trường cho ra đưa cho nhỏ đó. Nhỏ đó bấm bấm gì đó rồi trả lại cho em kèm theo cái nháy mắt mê hoặc kèm theo nụ cười tỏa nắng chết người. Em chẳng dám hé cười lại vì tay nhỏ Lan đang để sẵn bên hông em và đang lườm em tóe lửa.
Chap 49:
Sau vài tiết mục văn nghệ lặt vặt thì tiếp tục đến phần của bọn em. Giờ đây, thằng Đại bác mặc đồ đỏ đang đứng đối diện em, mặt tự tin lắm. – Đại: Hết sức nha mày.
– Em: Ok, đau đừng có khóc đấy, hehe.
Khi hiệu lệnh của trọng tài vừa phất xuống thì cả hai thằng lao vút lên trao đổi quyền quyền pháp. Thân thủ của thằng này nhanh kinh khủng, quả không hổ danh là cựu quán quân năm ngoái.
– MC: Thưa các bạn, như chúng ta đang thấy. Hai tuyển thủ đang trao đổi quyền phát vô cùng quyết liệt. Số 33 (em) đang liên tục công thượng đả hạ, đánh tả đấm hữu với tốc độ rất nhanh. Còn về phía số 10 (thằng Đại bác) cũng không chịu kém, anh cũng đang liên tục tránh đòn rồi trả miếng. Và vâng, tôi có thể cảm nhận được sức nóng trên võ đài lúc này. Không biết kết quả cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng đây.
Đánh mãi mà vẫn không thể đánh trúng thằng này, công nhận thằng này đỡ hay thật.
Cuối cùng thằng Đại cũng để lộ sơ hở. Dường như nó cũng nhận ra điều đó nên nó nhanh chóng lùi về để phòng thủ nhưng đã quá muộn. Em đã nhanh chóng công phá vùng bẹ sườn đang sơ hở của nó làm nó đau há mồm, rồi em nhanh chóng dốc sức phát kình vào bụng nó. Tưởng rằng ăn xong quả đó nó sẽ bật ngửa ra nằm la liệt, nhưng không, nó chỉ ôm bụng rồi lùi loạng choạng về sau vài bước, thật không tin nổi độ trâu bò của thằng này.
– Đại: Hự, mày được lắm. Mới sơ hở có một tí mà đã vầy rồi.
– Em: Ăn may thôi. Đánh nổi nữa không?
– Đại: Mới đó mà ăn thua gì, đánh tiếp.
Rồi hai thằng lại hùng hổ lao vô.
– MC: Đúng là long tranh hổ đấu phải không quý vị. Mọi người xem, số 10 tuy bị thất thế một chút nhưng có vẻ vẫn chưa hề hấn gì hết. Hiện giờ anh đang liên tục dùng sở trường của mình là liên hoàn cước để áp đảo đối phương. Và số 33 có vẻ đang tránh đòn khá chật vật.
– Ông Mc thao thao không biết mỏi miệng.
Bỗng một cú đá 360 độ được thằng Đại đá thẳng vào vai em. Đau muốn sái vai luôn.
Đúng lúc đó tiếng chuông kết thúc hiệp 1 vang lên. Em lết xuống dưới vớ lấy chai nước khoáng trên bàn tu ừng ực.
– Mỹ: Quả là quán quân có khác, tốc độ nhanh khủng khiếp.
– Thông: Tao kết cú 360 độ hồi nãy của nó đấy.
Mấy thánh đứng lắc đầu vuốt râu phán những điều mà ai cũng biết.
– SP: Thằng này khỏe đấy, ăn trọn một kình mà chỉ loạng choạng có mấy bước.
– Em: Vậy giờ sao con thắng được nó.
– SP: Tập trung vô mà phát kình cho đàng hoàng thì thắng. Quả hồi nãy là do bay cho vận hết lực thôi.
– Em: Ủa sao SP biết?
– SP: Không biết thì sao tao làm SP bay được.
– Em: Dạ, hềhề.
– Lan: Anh cố gắng lên nha.
– Em: Ừ, cố gắng.
Hiệp hai lại bắt đầu. Lần này cả em lẫn nó đều dè chừng, không còn hùng hổ như hiệp đầu nữa. Rồi thằng Đại mất kiên nhẫn, nó lướt tới lên gối. Em lùi về sau rồi rẽ sang bên phải tóm lấy cánh tay nó, vâng một pha khóa càng nhanh như chớp. Nhưng em còn chưa giữa tay nó được bao lâu thì nó lại gồng ra vì thằng này to và khỏe hơn em.
Rồi ngay lập tức một cú đấm ngang đáp thẳng vào mặt em làm em choáng váng. Chưa dừng lại ở đó, nó còn tính chồm lên đấm em thêm mấy cái thì em bật tôm dậy trả lại cho nó một cú đấm móc cực mạnh.
. Đã đến thời khắc quyết định, nhân lúc nó đang lảo đảo thì em vận công tung kình kết thúc trận đấu. Nhưng không như em dự đoán, trong tình thế nguy cấp, thằng Đại vẫn kịp đảo người né kình của em trong gang tấc.
– Đại: Ghét bỏ gì anh em thì nói nha mày, quả đó mà trúng thì tao ăn uống gì được nữa.
– Em: Thằng nào chứ mày thì tao không lo rồi, hehe.
Xong hai thằng lại lao vô đấm đá quyết liệt, em bị ăn mấy quả vô mặt mém lật người, còn thằng Đại thì chắc cũng chả khá hơn em là mấy đâu. Nhìn nó giờ cũng bầm dập và đang thở hổn hển giống như em vậy. Hai thằng lườm nhau tóe lửa trên võ đài. Sức nóng trên đó chắc cũng khoảng 1000 độ c luôn chứ đùa. Rồi đột nhiên thằng này nhảy lên như lên cơn rồi quay mấy vòng đá liên tục về phía trước. Chả lẽ bây giờ em gọi người lên đưa thằng này đi biên hòa.
– COI CHỪNG!!! – Tiếng hét vọng từ phía dưới làm em giật mình.
Và rồi như một luồng điện chạy qua người em khiến tất cả các giác quan bị tê lại, tai ù đi, trời đất tối sầm lại, đôi chân em dường như không còn đủ lực để trụ vững được nữa.
Phải mất một lát sau các cơ quan của em mới hoạt động trở lại. Nhận thấy nếu tình hình nếu cứ thế này thì không ổn tí nào. Vì thế em quyết định dùng nộ long cước.
Em từ từ đứng dậy rồi thở sâu một phát, khi cảm thấy khí tụ đã đủ thì dồn về chân phải ra đòn quyết định cuối cùng.
Thằng Đại dường như cũng muốn một đòn quyết định, nó lại nhảy tưng tưng điệu nhảy tinh tinh hồi nãy. Rồi khi thời cơ đến, hai thằng lao lên ra đòn quyết định.
– Chạch… chạch… chạch. – Tiếng hai cái chân va chạm vang lên khô khốc.
Kết quả là cả hai thằng đều té lăn ra sàn. Chân em nhói lên từng cơn nhức nhối nhưng vẫn đứng lên được. Còn thằng Đại thì nằm lăn lóc ôm cái chân của nó.
– HU RA!!! Thắng rồi!!! – Thằng Thông với mấy người kia chạy ùa lên bá vai bá cổ em.
Em cà nhắc từng bước tiến đến chỗ thằng Đại.
– Em: Mày đánh tao hơi bị đau đấy con chó. – Em cười đưa tay ra kéo nó dậy.
– Đại: Mày đánh tao không đau chắc. – Nó bám tay em đứng lên.
Sau khi lết lên nhận giải xong thì em được hộ tống về để bôi thuốc.
– Oáii, đau. Nhẹ nhẹ thôi. – Em la lên oai oái.
– Lan: Ngồi yên nào, anh cứ giãy nảy lên vậy.
– Em: Đau.
– Lan: Chịu khó chút đi, xíu là hết à, nha.
Rồi cả ngày hôm đó là cả nhà em tổ chức tiệc ăn mừng, mời hết thảy cả hàng xóm láng giềng qua luôn.
– Em: Có cần thiết là làm lớn thế không anh Trường?
– A. Trường: Có sao không. Với lại vụ này ba anh với ba Đức lo hết, tiền giải của chú còn nguyên, yên tâm đi.
– Em: Săx, ý em không phải vậy, mà là…
– A. Trường: Thôi, để nói sau đi. Anh còn nhiều việc phải lo lắm. – Rồi ống phóng đi luôn.
– Mỹ: Chúc mừng nha, quán quân luôn mà. – Nhỏ Mỹ đập vai em.
– Em: Ui da, vai bên này đau.
– Mỹ: Ơ, Mỹ xin lỗi. Mỹ không cố ý.
– Em: Không sao sao đâu. Mà mai Mỹ đấu trận cuối hả?
– Mỹ: Ừm.
– Em: Cố lên nha.
– Mỹ: Ừ, mà Mỹ không biết…
– Em: Tự tin lên, cho Mỹ cái này này. – Em tháo dây chuyền có cái nanh bằng bạc ra đưa cho nhỏ Mỹ. – Bùa hộ thân của Đức đó. Giữ gìn cẩn thận nha.
– Mỹ: Không được, đã là bùa hộ mệnh của Đức thì sao Mỹ dám nhận.
– Em: Mỹ chê xấu hả?
– Mỹ: Không, làm gì có.
– Em: Vậy thì nhận đi, không là Đức buồn à.
Lưỡng lự một lúc nhỏ Mỹ mới nhận.
– Mỹ: Mỹ sẽ cố gắng giữ gìn thật cẩn thận.
– Em: Thế chứ, hèhè.
…
Sau cả một ngày ăn ăn ăn và ăn thì sáng hôm sau em lại phải cặp sách tới trường. Em đang loay hoay chuẩn bị vác cái thân tàn này đi học thì nhỏ Lan qua.
– Em: Ủa, em không đi học đi còn qua đây làm gì? Chân anh đau anh không chở đi học được đâu à.
– Lan: Đồ ngốc, em qua chở anh đi học nà. – Nhỏ Lan nhoẻn cười tươi.
Trông nhỏ Lan hôm nay có vẻ thùy mị hơn mọi ngày. Tà áo dài trắng tinh khôi, mái tóc đen óng ả dài ngang lưng càng làm nhỏ đúng chất thiếu nữ Việt Nam, nếu nàng đội thêm cái nón là thì quá tuyệt luôn.
– Lan: Anh, anh. Làm gì mà sững người ra thế? Tính không đi học à?
– Em: À ừ, có chứ. Đợi anh xíu vào lấy cặp đã nào. – Em lúng túng cà nhắt vào lấy cặp.
– Em: Thôi, hay mình đi bộ đi.
– Lan: Sao vậy?
– Em: Chân anh đau không chở được.
– Lan: Thì em chở.
– Em: Em mặc áo dài thì chở thế nào, với lại sao anh dám để em chở được. – Em gõ trán Lan một phát.
– Lan: Ui da, sao không dám? – Nhỏ Lan ôm trán nhăn nhó.
– Em: Như em cũng thấy đấy, anh nhát chết lắm.
– Lan: Hứ, anh khinh thường tay lái của em đấy à. – Nhỏ Lan đánh vào vai em một phát.
– Em: Thôi thôi, cất xe lẹ rồi đi nào.
Nhỏ Lan dắt xe đạp vô cất rồi hai đứa khoác tay đi học.
– Em: Mà em thi cử thế nào mà rớt xuống đây thế?
– Lan: Tại… tại đề khó.
– Em: Thật không?
– Lan: Khó thật mà.
– Em: Anh thấy là không khó tí nào rồi đấy, có khai thật không thì bảo?
– Lan: Hơ, không khó mà toán 1. 25 văn 1 nhỉ? – Nhỏ Lan làm mặt chảnh nhìn lên trời.
– Em: Em có nhớ trong đề thi môn toán chỉ có hai câu cộng lại là 1. 25 Đ là hai câu nào không?
– Lan: Ừm… để xem… hình như là hai câu cuối thì phải, mà hai câu cuối… HẢẢ???
Em vội đưa tay bịt miệng nhỏ Lan lại khi tất thảy ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm vào hai đứa sau tiếng la.
– Em: Suỵt!!! Làm gì mà hét toáng lên thế?
– Lan: Chả lẽ…
– Em: Ừ, anh làm mỗi hai câu đó thôi.
– Lan: Vậy mấy câu kia anh bỏ luôn?
– Em: Không, anh có ghi chứ.
– Lan: Ghi cái gì?
– Em: Dễ quá, không làm.
Một lần nữa nhỏ Lan lại há hốc mồm.
– Em: Sao lại đơ ra rồi?
– Lan: Anh làm vậy không sợ à?
– Em: Sợ cái gì? – Mặt em tỉnh bơ.
– Lan: Hàizz, thật hết nói nổi với anh luôn. – Nhỏ Lan thở dài.
– Em: Mà em học lớp nào thế?
– Lan: 10a1.
– Em: Điểm thi tuyển là bao nhiêu?
– Lan: 44, Hìhì.
– Em: Sao chỉ có 44?
– Lan: Sao em biết được, thầy cô chấm sao thì em biết vậy thôi. – Nhỏ Lan nhún vai.
– Em: Đáng nghi lắm à nha.
– Lan: Có gì đâu mà nghi. Thôi thôi, đến trường rồi kìa.
Nhỏ Lan đánh trống lảng. Đi vào trường mà nhiều đứa cứ nhìn em như sinh vật lạ ấy. Làm như từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ mới nhìn thấy người đi cà nhắc bao giờ ấy. Lâu lâu còn có vài lời xầm xì bàn tán sau lưng em, tuy là rất nhỏ nhưng cũng để em nghe thấy hết.
– Ê, thằng này dám cướp bồ thằng Khải này.
– Bộ nó chán sống rồi chắc?
– Nghe nói hôm bữa bị bọn thằng Khải ụp cho đi bệnh viện mà.
– … bla… bla…
Em xem như là gió thoảng qua tai, cứ thản nhiên đi lên lớp vậy. Thật không ngờ mới đó thôi mà mình đã có tiếng rồi. Đưa em tới cửa lớp rồi thì nhỏ Lan đi lên lầu (lớp 10a1 – >a3 được học trên lầu 2).
Vì trong lớp chưa quen ai nên em chỉ ngồi lì một chỗ đợi thằng thương binh kia đến. Đợi tầm 5 phút sau thì nó cũng cà nhắc đến, bên cạnh là em Trang đang dìu hắn.
– Đại: Nó xin chuyển trường xuống đây học với tao.
– Em: Ồh, nó học lớp nào?
– Đại: A1.
– Em: Trùng hợp nhỉ.
– Đại: Trùng hợp cái gì?
– Em: À, không có gì.
Hai thằng mải ngồi chém gió chuyện trên trời dưới đất mãi mà giáo viên vào lớp rồi cũng chẳng để ý.
Tiết đầu tiên là công dân, nói sơ sơ về giáo viên môn này một xíu. Cô này tên Trang, mới tầm 27 chưa chồng chưa con nên nhìn mặt vẫn còn tươi vãi ra.
Sau gần 30 phút (trừ mất 15́ giới thiệu) ngồi nghe cô giảng giảng về triết học mà loạn cả đầu. Công nhận môn này nó trừu tượng vãi cả Linh hồn ra.
Mấy tiết sau là sinh, toán, công nghệ. Em ngồi chờ đợi mòn mỏi mãi bbv mới chịu oánh giùm mấy tiếng trống.
– Đại: Hôm nay học mày có hiểu gì không?
– Em: Hiểu mới lạ ấy. Nhất là môn công dân, giáo viên thì xinh mà sao dạy ảo vãi. Với lại chưa có hứng học.
– Đại: Láo hả mày. Mẹ, ngồi cạnh em lớp trưởng xinh thế mà kêu không có hứng học hả mày.
– Em: Đâu phải ngồi cạnh gái xinh là có hứng học đâu.
– E hèm. – Nhỏ Trang hắng giọng từ ngoài bước vào.
– Gái gú gì đấy? – Nhỏ Lan nghiêm giọng bước vào luôn.
– Em: Thằng Đại đang bảo là không được ngồi cạnh gái đẹp không có hứng học này Trang. – Em bơm đểu.
Phải nói lúc đó mặt thằng Đại nghệt ra luôn. Còn mặt nhỏ Trang thì ngầu thế này này.
– Trang: Không có hứng học hả anh? – Nhỏ Trang bẻ tay rôm rốp.
– Đại: Đâu có, làm gì có đâu. Oái… oái… – Thằng con bị nhỏ Trang véo hông mà la như lợn bị chọc tiết.
Thằng Đại lườm em bằng ánh mắt hình viên đạn, chắc nó ức em lắm đây.
– Đại: Ê Đức, hồi nãy mày có xin được số con lớp trưởng hả? – Nó cười đểu.
Em quay qua, nhỏ Lan đang chống nạnh chuẩn bị gầm sư tử hống. Công nhận thằng này gắp lửa bỏ tay người ghê gần bằng em rồi.
– Em: Ừ, tao xin giùm mày được rồi. Đây này, đưa vở tao ghi lại cho.
Cmn, công nhận em nhanh trí thật. Quả này thì nhỏ Trang xử thằng Đại không đẹp không lấy tiền.
Mặt thằng nhỏ đã ngu giờ lại càng thêm ngu. Nhìn mặt nó mà em nhịn cười không nổi.
– Lan: Hừ, anh gắp lửa bỏ tay người ghê nhỉ? – Nhỏ Lan đánh nhẹ vào vai em một cái.
– Em: Hềhề, giỡn tí cho vui ấy mà. Ui da!!! – Nhỏ Trang chuyển mục tiêu sang em.
– Đại: Ngu à con, haha.
Mấy đứa ngồi trong lớp giỡn thêm một xíu rồi thì hai nhỏ dìu hai thằng thương binh này về.
Về đến nhà em xử tạm gói mì rồi lăn ra ghế ngủ luôn. Sp, anh Trường với anh Cu thì đi đâu rồi không biết nữa. Đang ngủ ngon thì có cảm giác nhột nhột ở mũi.
– HẮT XÌ!!! – Uầy ai chơi kì thế? – Em ngái ngủ.
– Hìhì, ngủ như heo ấy. – Nhỏ Lan bụm miệng cười.
– Em: Em qua hồi nào đấy?
– Lan: Vừa mới qua thôi.
– Em: Không ở nhà học bài hay ngủ nghê gì đi, qua đây phá giấc ngủ của anh làm gì? Oáp…
– Lan: Xấu quá đi, ngáp thì che cái miệng lại. Người gì đâu mà vô duyên.
– Em: Vô duyên nhưng vẫn có người yêu đấy thôi, hèhè.
– Lan: Ừ, anh thì giỏi rồi.
– Em: Oáp, lấy giùm anh cốc nước đi.
– Lan: Ơh, em trở thành ôsin của anh khi nào thế?
– Em: Lấy giùm anh thôi mà, đi đi.
Nhỏ Lan đi lấy nước, em tranh thủ đi rửa mặt phát cho tỉnh ngủ.
– Lan: Chiều nay đi chơi đi anh.
– Em: Đi chơi? Ở đâu?
– Lan: Ra công viên đi.
– Em: Ừ, cũng được. Giờ mấy giờ rồi?
– Lan: 2h chiều.
– Em: Để 4h rồi đi, còn sớm mà.
– Lan: Ừ.
Đúng lúc đó cái bụng em lại sôi lên ùng ục do chỉ có hai gói mì tôm hồi trưa thì không thể lấp đầy bao tử của em được.
– Em: Em ăn cơm chưa?
– Lan: Rồi, làm gì.
– Em: Để anh nấu cơm ấy mà.
– Lan: Ăn ăn ăn, suốt ngày ăn thôi.
– Em: Không ăn sao cao được, hehe. – Em đá đểu chiều cao không tới của nhỏ Lan.
– Lan: Hứ, suốt ngày nói đểu em. Cho chừa nè. – Nhỏ Lan toan véo hông em.
Đang giỡn vui thì anh Trường với anh Cu về.
– Em: Đi đâu về vậy anh Trường?
– A. Trường: Đi đưa ba anh về LT cái ấy mà.
– Em: Em tưởng SP còn ở lại vài ngày nữa chứ.
– A. Cu: Tại ở võ quán trên đó một mình chị Thúy quản không nổi.
– Em: Vậy anh Sơn đâu?
– A. Trường: Chú Thương xin cho nó vô làm CSGT (cảnh sát giao thông) rồi.
– Em: Vậy hả? Lâu chưa a. Trường?
– A. Trường: Mới gần tháng thôi.
Ngồi nói chuyện vu vơ qua cơn đói đợi đến chiều đi dạo công viên với nhỏ Lan.
– Lan: Lâu rồi em mới đi dạo ở đây đó.
– Em: Anh cũng vậy.
– Lan: Ủa, bên kia người ta đang làm gì vậy anh?
– Em: Mấy cụ đang đánh cờ tướng thôi.
– Lan: Anh có biết đánh cờ tướng không? – Nhỏ Lan tròn mắt hỏi.
– Em: Anh mà không biết thì ai biết.
– Lan: Vậy anh qua đó đánh thử vài ván đi.
– Em: Thôi thôi, anh chỉ biết đánh sơ sơ à. Vả lại bên đó toàn là cao thủ cờ với thánh cờ không à, anh mà đánh với họ thì chỉ chịu nổi không quá 15 nước cờ.
– Lan: Thì cứ thử em xem nào.
Vậy là em đành mò sang bên đó.
– Cụ T: Ôi, thằng này. Lâu lắm mới thấy mày. Nào đánh với ông một ván xem nào. – Em vừa qua đã bị cụ T tóm vào bàn.
Đánh cờ tướng thì em cũng biết chút đỉnh do ngày xưa cũng hay nhoi nhoi ra đây ngồi hóng mấy cụ đánh cờ nên học lỏm được chút xíu. Mỗi điều là đánh với mấy cụ này phải ngồi đợi các cụ ngẫm cả tiếng đồng hồ. Có khi em ngồi ngủ quên luôn trên bàn cờ, còn có nhiều lần mới có nội ba nước cờ đầu mà cụ T này ngồi ngẫm cả tiếng đồng hồ.
– Em: Không thì tốt, anh mà nghe chị Hà bảo là em đi chơi buổi tối thì biết tay anh.
– Lan: Em biết rồi, hìhì.
Hai đứa em nắm tay tung tăng đến trường trong bao nhiêu là ánh mắt GATO của mấy thằng khác.
Khi cả lớp em đã yên vị hết rồi thì gvcn bước vào lớp, theo sau là một con nhỏ nào đó đeo mắt kính ngố, tóc ngang vai và hơi xoăn, nhìn chung cũng xinh đấy. Nhỏ đó chống hai cây lạng theo gv vào lớp. Nó đảo mắt một vòng lớp rồi cười nhếch mép nhẹ trong thoáng chốc.
– GVCN: Đây là học sinh mới của lớp chúng ta để tăng thêm số lượng phái nữ, các em hãy cho bạn một tràng pháo tay nào.
– BỐPPP… BỐPPP… BỐPPP – Sau tiếng nói của gvcn là mấy thằng đực rựa kia vỗ tay rần rần như pháo nổ. Em chẳng thèm quan tâm, nhìn thái độ là biết nhỏ này cũng thuộc dạng tiểu thư đanh đá khinh người chứ chẳng tốt đẹp gì sất. Nghĩ thế em lôi cuốn anh văn ra đọc trước bài mặc dù chẳng biết cái vẹo gì.
Qua loa màn tự giới thiệu đôi chút về bản thân rồi:
– GVCN: Ở tất cả các bàn đều đã đủ 3 người rồi nên giờ em muốn chọn ngồi chỗ nào thì tùy em.
– Vân (nhỏ đó): Em muốn ngồi… chỗ kia ạ. – Nó đưa tay đi một vòng rồi cuối cùng dừng lại ở chỗ em.
– Em: Bàn này chật rồi cô, một mình bạn Nguyên (lớp trưởng) cũng ngồi hết ghế rồi, hai thằng em chỉ còn có chút xíu chỗ thôi, không còn đủ để thêm ai đâu cô. – Em phản đối.
– Cô: Ừm… Sửu (thằng ngồi cùng bàn em), em chuyển xuống bàn 4 ngồi đi, Đức ngồi vào giữa, Nguyên ngồi ra đầu bàn, còn em xuống đó ngồi đi.
Thế là xong, lời cô nói như là cái búa tạ đập thẳng vào mặt em. Nó chống nạng xuống chỗ em ngồi xuống rồi lôi sách vở ra cũng như ai.
– Nguyên: Sướng nhá, ngồi cạnh hot girl rồi kìa. – Cái Nguyên huých vai em.
– Em: Nguyên cũng là hot girl mà, ngồi cạnh Nguyên thôi là đủ rồi.
– Nguyên: Thôi thôi, khỏi khen.
– Em: Nói sự thật cũng được coi là khen hả?
– Nguyên: Xí, không nói với ông nữa. – Vờ quay đi.
Cứ thế cả buổi học em chỉ giỡn với mấy đứa khác trong tổ nhưng không thèm ngó ngàng gì tới con nhỏ đó. Thấy thái độ của nhỏ này là em không ưa rồi.
Đến tiết 5, cái thời gian mà lượng năng lượng được cung cấp lúc sáng đã xài hết và giờ hàng loạt cái trống đang kêu ùng ục, kể cả cái trống của em cũng không ngoại lệ.
Trong lúc đó nhỏ Vân lôi trong túi ra hai viên kẹo (kẹo gì đó em không nhớ tên tại lâu quá rồi mà) và ngồi ngắm.
Hêyzz, tính khiêu khích nhau đấy à. Tiết năm rồi nha chứ có phải tiết một đâu mà chú lôi cục kẹo ra ngắm vậy hả? Cô không đói nhưng người khác đói chứ, nếu không ăn thì đây ăn giùm cho chứ đừng có khiêu khích nhau kiểu đó chứ.
Em ráng nuốt nước miếng cầm cự đếm ngược từng giây chờ cho hết tiết. Nhưng khổ nỗi càng mong chờ điều gì thì điều đó càng lâu đến, đặc biệt là lúc này đây (bác nào đã từng thử kiểu này chưa nhỉ?) Cuối cùng, tiếng trống của bbv cũng vang lên cứu giúp chúng sinh.
Gv vừa bước ra khỏi lớp là có một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi vào tận lớp đón nhỏ Vân về. Người đó bỗng khựng lại một chút khi thấy em rồi mỉm cười nhẹ. Sau đó ông ta dắt nhỏ Vân về trong ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao học sinh khác.
– Lan: Anh, anh! – Nhỏ Lan hươ hươ tay trước mặt em.
– Em: Hả? – Em giật mình.
– Lan: Anh nghĩ gì mà nãy giờ em gọi không nghe thế?
– Em: À, ừ anh xin lỗi.
– Đại: Nó bị hút hồn rồi. – Thằng Đại đang nhâm nhi bịch thèo lèo với nhỏ Trang.
– Em: Im mày, mà mày lén ăn mảnh hả? Đau bụng đấy con.
– Đại: Hehe, tao ăn mảnh hồi nào? Mắt mày không thấy à? Có cả Trang nữa mà.
– Em: Hai đứa mày coi như 1 rồi. Khôn hồn thì chia theo luật.
Thằng Đại may ra vẫn còn biết điều, nó lấy một tờ giấy đôi rồi đổ bánh vào đưa cho em. Thế là em với nhỏ Lan ngồi nhâm nhi số bánh đó.
– Lan: Nghe nói lớp anh có học sinh mới chuyển vào hả?
– Em: Ừ.
– Lan: Xinh không?
– Em: Xinh, hơn em luôn.
– Lan: Ồh, mà bạn đó tên gì? – Nhỏ Lan cắn một cái bánh rồi hỏi.
– Em: Vân hay sao ấy mà.
– Đại: Sao không giới thiệu nó ngồi cạnh mày luôn đi. – Thằng bạn khốn nạn đá đểu em.
– Lan: Vậy sao? – Nhìn mặt nhỏ Lan lúc này gian thôi rồi.
– Em: Tại nó đòi ngồi ở đó xong cô sắp chứ anh có muốn đâu. Phải không Đại?
– Đại: Ừ, em ấy vừa nhìn.
Thấy anh Đức là mê liền nên mồn một nhất quyết đòi sống đòi chết để được xuống ngồi cạnh mà. – Vừa nói nó vừa diễn tả.
Đúng là bạn tốt, anh em tốt.
– Lan: Có sức hút ghê nhỉ. – Nhỏ Lan nói bằng cái kiểu vừa nghiến răng vừa nói ấy.
– Đại: Anh Đức nhà ta cũng một mực xin cô cho con Vân xuống ngồi cạnh mình, đã thế còn kiếm cớ đá *** thằng Sửu ra khỏi bàn để một mình độc chiếm hai mỹ nữ của lớp nữa chứ. Hành động này thật là không thể nào chấp nhận được. – Nó khoanh tay chép miệng.
Khỏi phải nói lúc này nhỏ Lan sát khí bừng bừng, mắt lườm em hình viên đạn.
– Em: Thằng Đại nói bậy đó em đừng tin nó. Anh… cốp… – Em chưa kịp giải thích hết câu thì nhỏ Lan cầm cặp ném cốp vào đầu em rồi chạy ra ngoài.
– Em: Mày hay quá, giờ thì tốt rồi đấy. – Rồi em vội đuổi theo nhỏ Lan. Còn tưởng là chạy đi đâu, ai dè nhỏ này chạy ra ghế đá ngoài gốc cây bàng úp mặt xuống tay. Em lẳng lặng ngồi xuống cạnh nhỏ Lan. Nhìn đôi vai nhỏ Lan rung lên mà em thấy quạnh lòng lắm. Khẽ đặt tay lên đôi vai nhỏ đang rung lên bần bật rồi em kéo nhẹ vào lòng.
– Em: Thôi nín đi nào, mọi chuyện là thằng Đại bịa ra trêu anh thôi, chứ làm gì mà có chuyện đó. Thôi nín đi nào. – Em vuốt ve mái tóc đen óng của nhỏ.
Nhỏ bật khóc thành tiếng rồi đấm thùm thụp vào ngực em. Em chụp lấy hai cổ tay nhỏ rồi nhìn thẳng vào mặt nhỏ.
– Em: Chẳng lẽ em không tin anh? Em nghĩ anh là người như thế à?
– Lan: Ai… hức… mà biết được anh chứ… hức… – Nhỏ vừa nói vừa nấc.
– Em: Không tin thì anh thề cho coi. Anh thề anh mà như vậy thì ông hàng xóm té lộn cổ xuống giường.
– Lan: Sao anh khôn thế, ông hàng xóm có liên quan gì đâu.
– Em: Vậy thì anh sẽ té đập mặt vô một đống tiền, đi ra đường thì vấp phải con kiến ngã xòe răng ra đường.
Đến lúc này thì nhỏ Lan bật cười thành tiếng.
– Em: Ấy, cười rồi có nghĩa là hết giận rồi nha.
– Lan: Tạm tin anh lần này đó nha, lần sau anh biết tay em.
– Em: Hèhè, được rồi vào lấy cặp rồi về nào.
– Lan: Ừh, hìhì.
Em với nhỏ Lan vào lớp lấy cặp về thì chẳng thấy hai đứa kia đâu nữa. Chắc là sợ quá nên dẫn nhau chuồn trước rồi đây mà. Thằng cờ hó, để mai tao lên lớp xử tội mày sau.
Xong hai đứa em cũng khóa cửa lớp rồi về.
– Em: Đội áo khoác của anh cho khỏi nắng nè. – Em cởi áo khoác đưa cho nhỏ Lan.
– Lan: Vậy còn anh?
– Em: Con trai da ngăm đen mới tốt. Này, che lên nào.
– Lan: Thôi, anh xấu em nhìn cũng được mà. Đội chung vô đi, có lỡ ốm là em đi tìm anh khác đó.
– Em: Bữa nay cũng dám dọa anh nữa ta, lớn gan nhỉ. – Em véo mũi nhỏ.
Rồi cả hai đứa che chung cái áo của em về (không phải là xé đôi ra đâu nghen).
Về đến nhà là em ngồi vật ra cái ghế rồi nắn nắn cái chân do đang bị đau sẵn rồi mà còn phải đi đi lại lại hai hôm nay nên giờ đau kinh khủng khiếp.
Đến chiều em đang nằm thiền ngon thì nhỏ Lan qua dựng đầu gọi dậy đòi em dẫn đi chơi y như con nít vậy.
– Em: To đầu rồi mà cứ như con nít, suất ngày đi chơi.
– Lan: Kệ em. – Nhỏ Lan phùng miệng.
Em đành phải lồm cồm đi rửa mặt rồi dẫn nhỏ Lan đi chơi. Lúc xuống dưới nhà gặp a. Trường cũng đang chuẩn bị đi chơi.
– Em: Trăm sự nhờ anh nha a. Cu. Hèhè.
– A. Trường: Tí về anh hậu tạ cho. (Có mới lạ, câu này em nghe nhiều hơn cơm bữa mà chả thấy ổng hậu tạ cái vẹo gì sất).
– A. Cu: Nhớ về sớm đấy.
– A. Trường: Ok.
Em đưa tay ra hiệu ok luôn rồi phắn ngay kẻo ống đổi ý.
– A. Cu: Đi chơi thanh thản nha. – Ổng nói vọng ra.
Định mệnh, ống chốt câu này thâm thật. Chắc là ống không được đi chơi nên gato đây mà.
– Em: Giờ đi đâu chơi đây?
– Lan: Ừm… đi quảng trường chơi đi.
– Em: Thôi ở đó đi buổi tối mới thích. Hay giờ kiếm gì ăn đã rồi tính tiếp.
– Lan: Ừh, vậy cũng được.
– Em: Vậy ăn gì giờ?
– Lan: Đi ăn khoai tây chiên đi. – Nhỏ Lan sáng bừng mắt. Gì chứ ba cái vụ ăn tạp này đứa con gái nào mà không rành thì hơi hiếm.
Nhỏ Lan dẫn em đi vòng vo, quanh co một hồi thì mới tới.
– Em: Ở đây hả?
– Lan: Ừm, khoai tây chiên ở đây làm ngon lắm. – Nhỏ Lan hấp háy mắt.
Chỗ này là quán bánh bèo gần trường cấp 2 ngày xưa của em, nơi mà em với nhỏ hay ghé vào mỗi buổi trưa đói meo hay những buổi chiều tung tăng đi chơi. Cảm giác ngày ấy mà em đã giấu kĩ trong góc của trái tim lại bất giác ùa về. Hình ảnh người con gái bé nhỏ ngày nào lại hiện ra, nhỏ đang ngồi trong góc quán, đang vẫy tay gọi em. Em chạy thật nhanh vào đó, nhưng khi vào tới nơi mới phát hiện đó chỉ là ảo giác mà thôi.