Chap 15:
– Em: Ê Thuấn! Mày thử sờ đầu thằng Đại xem có bị làm sao không?
– Thuấn: Ờ, hơi ấm ấm. – Thằng Thuấn đưa tay sờ đầu thằng Đại thật rồi gật gù.
Ngay sau câu nói đó là thằng Thuấn ăn luôn một cước muốn lủng đầu của thằng Đại ban tặng.
– Đại: Này thì ấm này, vậy giờ mày có đi không?
– Em: Thôi thôi, cho tao xin đi. Ngó đồng hồ xem mấy giờ rồi mà còn chơi.
Thằng Đại quay lại ngó cái đồng hồ treo tường cũ kĩ của bác bảo vệ.
– Đại: Ừ nhỉ, tao quên mất. – Thằng Đại gãi đầu cười khì khì rồi quay sang đổ lỗi cho thằng Thuấn.
Thế là hai đứa nó đứng cãi nhau mà em chỉ biết đứng lắc đầu cười ngán ngẩm. Ba thằng em là thế đấy, giỡn nhau cho đã xong gây lộn cãi nhau nhưng khi có chuyện gì khó khăn là chưa bao giờ có thằng nào báo bận.
– Em: Thế hai thằng mày có về không hay tao về trước đây. Tao là tao đói lắm rồi đấy.
– Thuấn: Thôi tao về với thằng Đức đây. Éo cãi nhau với mày nữa. – Nói xong là thằng Thuấn ôm đầu chạy vì sợ thằng Đại cóc đầu.
Ba thằng dắt xe ra cổng trường khi sân trường đã vắng hoe. Bọn em có thói quen là đợi khi trường về hết rồi bọn em mới dắt xe ra về. Lý do là do lúc đó đi đường sẽ đỡ đông hơn và an toàn hơn nên bọn em mới thống nhất là 11h25 mới dắt xe ra về.
Bọn em vừa dắt xe ra ra tới cổng thì thằng Thuấn huých vai thằng Đại một phát rồi cười đểu:
– Thuấn: Thôi tao với mày về trước đi Đại – ơi, mất công ở đây là kỳ đà cản mũi người ta – vừa nói nó vừa hếch mắt về phía bên kia đường.
Em với thằng Đại nhìn theo hướng thằng Thuấn chỉ thì ôi thôi. Bên kia đường là một bóng người con gái đội chiếc mũ phớt đen đang đứng ôm cặp dưới gốc cây bơ ven đường. Mồ hôi mồ kê đổ ra nhễ nhại. Không thể nhầm lẫn vào đâu được đó chính là nhỏ Linh chứ không ai khác.
Như hiểu ý thằng Thuấn, thằng Đại cũng nhìn em cười đểu một cái.
– Đại: Cứ từ từ, tao với mày qua ngắm con vợ nó tí rồi về cũng chưa muộn. Hehe.
– Em: Vợ cái đầu bọn mày á. Tao với nó chỉ là bạn thôi.
– Thuấn: Tin được không đây mày? – Thằng Thuấn nhìn thằng Đại rồi đưa tay lên vuốt râu cằm (chả có sợi nào cũng bày đặt vuốt như ông cụ).
– Đại: Tin nó thì có nước bán nhà. Haha.
– Em: Grừ… Hai thằng có tính về không hả? – Em nộ khí xung thiên nhưng cũng chả làm gì được bọn nó nên bèn đánh trống lảng rồi dắt xe ra trước mặc kệ bọn nó đang í ới đằng sau.
Em dắt xe gần đến chỗ nhỏ đứng thì ở đâu có hai thằng choi choi đi chung một chiếc xe máy dừng lại ngay chỗ nhỏ.
– Này em, em tên gì thế? Đang đợi ba mẹ đón à? – Thằng ngồi sau cười đểu cáng rồi lên tiếng hỏi nhỏ.
Thấy tình hình như vậy nên em dừng lại xem sao. Nhỏ nhẹ nhàng đáp lại:
– Dạ không, em đang đợi bạn trai, anh ấy đang đi lấy xe.
– “Đang đợi bạn trai??? Vậy mà mình còn tưởng là đợi thằng xe ôm free này nữa chứ. Mình ảo tưởng quá rồi”. Tự cười mình một cái. Không biết sao khi nghe nhỏ nói câu đó mà lòng em buồn thế nào ấy, mà em cũng chả là gì của nhỏ cả, chỉ là thằng xe ôm free thôi mà. Buồn bã em leo lên xe đang định về luôn vì nhỏ có bạn trai chở về rồi mà, còn cần gì thằng xe ôm này nữa. Em vừa đạp được một vòng thì lại nghe tiếng thằng choi choi kia.
– Xời, đợi nó làm gì em, đi với bọn anh cho đỡ nắng nè. – Vừa nói nó vừa đưa tay lên vuốt cằm nhỏ.
Nhỏ nhíu mày khó chịu ra mặt rồi vung tay gạt cánh tay của thằng kia ra. Nhưng thằng kia lại càng lấn tới. Nóng máu em dựng xe lao tới chỗ hai thằng đó định bụng cho thằng vô học đó một trận. Nhưng vừa mới đi được nửa đườǹ thì có tiếng hét từ đằng sau em và có tiếng bước chân đang chạy với vận tốc khá nhanh đến.
– Này bọn mày là gì thế hả? – Thằng đó khá đẹp trai chạy đến đẩy thằng choi choi ra rồi quay sang nhỏ hỏi nhỏ với giọng hết sức ân cần.
– Linh có bị làm sao không? Nhỏ núp sau lưng hắn rồi nhẹ nhàng đáp lại.
– Linh không sao.
Chắc là bạn trai nhỏ đây mà. Mới có một ngày mà đã tán được nhỏ rồi sao, thằng này ghê thật. Em cười khẩy một cái.
– Đúng là họa hổ họa bì nan họa cốt – Em lẩm bẩm một mình.
Thằng choi choi kia bị đẩy một cái đã ngã chổng vó. Thấy thế thằng kia cũng nhảy xuống xe đỡ bạn dậy rồi hếch mặt.
– Dm mày thằng chó, dám đánh em của bố à. – Vừa nói thằng nó vừa bất ngờ vung nắm đấm nhắm thẳng vào mặt thằng bạn trai của nhỏ. Thằng này cũng không phải là dạng vừa gì, hắn bình tĩnh bước chân lên một bước rồi dùng hai tay tóm lấy cổ tay của tên kia sau đó quay lưng lại vật tên choi choi anh nằm bẹp dưới đất. Hình như hắn học judo và có vẻ như đã học lâu lắm rồi. Cú đấm vừa rồi của tên kia rất nhanh và mạnh nhưng hắn có thể bắt chuẩn xác và nhanh như thế thì chắc hẳn hắn cũng học yudo ít nhất là 3 năm rồi chứ chẳng chơi. Tên kia thì nằm vật vã dưới đường, còn một tên thì mở cốp xe rút ra một cây tuýp dài khoảng một mét rồi hùng hổ lao tới. (Dân chơi đây rồi)
Mặt hắn không biến sắc, hắn đẩy nhỏ lùi ra sau rồi hắn lao tới với tốc độ khá nhanh rồi nhảy lên tung vô mặt phải của tên kia một cước khá mạnh làm têm kia chao đảo, choáng váng ngã ngửa ra sau. Trong lúc tên kia đang chao đảo thì hắn thuận chân khuyến mãi cho tên kia một cước nữa ngang bụng. Tên kia bị ăn có hai cước mà nằm lăn lóc thấy tội.