[Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

Trang 1 ... 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9 ... 11Chuyển đến trang
ID Topic: 15570 • Có 15,458 lượt xem
Hình đại diện của thành viên
#51 - @198800
01/04/2013 18:50
046 Anh yêu em!

Hoan Hoan ngậm 1 miếng cơm, hồ nghi hỏi: "Được... Ngươi nói đi..”.

Anh dừng một chút, nói: "Anh yêu em!”.

"Ặc - -" – Miếng cơm trong miệng cô phun tứ tung, văng cả lên mặt anh.

Cô cười gần như lạc giọng: "Ha ha ha - - đây chính là chuyện cười lớn nhất năm nay! Ha ha ha ha - - Trần Huân, ngươi có phải đã nhìn lầm người hay không?"

Nụ cười trên mặt Huân dần dần cứng ngắc, âm trầm nhìn cô, dở khóc dở cười thò tay cầm tờ khăn giấy, lau hạt cơm trên mặt.

Hoan Hoan bị anh nhìn, trong lòng có chút không thoải mái, tâm hơi xao động, nín cười.

Đầu quay mòng mòng: Cái gì, anh nói anh yêu mình? Làm sao có thể...

Cô đột nhiên nhớ những chuyện đã phát sinh, lại liên tưởng đến bữa tối này, bắt đầu hoài nghi anh đã sớm có mục đích.

Nhưng lời nói ấy quá đột ngột, cô không thể coi nó là thật. Ngược lại, trong lòng phỏng đoán rốt cuộc anh có ý gì?.

Cô cũng không nghĩ đàn ông sẽ yêu người con gái đã trải qua tình một đêm với mình, trừ phi họ thực sự ngây thơ.

Cô nghĩ như thế nào cũng thấy không thông, anh rốt cuộc là ý tứ gì.

Cuối cùng cô thật khoa trương lại giả tạo nói: "Nếu ngươi nghĩ muốn luyện diễn một chút trước khi nói với người yêu, ta có thể đóng thế vai!”.

Cô tiếp tục ăn cánh gà, nhưng ăn rất chậm, cảm giác trong lòng buồn man mác.

"Anh yêu em!" Anh lại nói một lần nữa.

"Ánh mắt như vậy không giống si tình, trái lại như muốn giết người ta đi!”. Cô giả bộ như rất có kinh nghiệm, nêu ra ý kiến của mình, giúp anh sửa chữa - “Đến đây, để chị dạy cho ngươi! Thích một người ánh mắt phải như vậy, đắm đuối đưa tình, ôn nhu như nước..”. Cô nhìn anh giống như trước đây đã nhìn Tiếu Tử Mặc.

Anh quả nhiên rất thông minh, chỉ vài giây liền học xong ánh mắt của cô, sau đó dùng tiếng nói thuần hậu, trầm thấp gợi cảm: "Anh….yêu… Em!"

Hoan Hoan trong lòng bồi hồi, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ ửng. Vì không muốn anh thấy mình như vậy, cô vội vã quay mặt đi, nói chuyện bắt đầu trở nên lắp bắp.

"… chính là như vậy! Nhưng mà còn có một chút không giống... À, trên TV ta thấy còn cần có hoa tươi và nhẫn. Ngươi, ngươi nhất định phải chuẩn bị trước thật tốt. Còn có... Còn có cái gì để ta nghĩ coi.. Tốt nhất còn cần có âm nhạc. Đúng, chính là âm nhạc! Đàn dương cầm hoặc là đàn violon gì đó, tốt nhất ngươi tự mình biểu diễn... Mới, mới có thành ý..”.

Không biết vì sao, càng nói thì giọng cô càng nhỏ dần. Cuối cùng chỉ có thể nín thinh khi thấy anh chăm chú nhìn mình.

Phù phù, phù phù, phù phù...

Cô nghe được cả nhịp tim nhảy loạn. Cô bắt đầu hoài nghi mình có phải bị bệnh tim không, vì sao đối diện anh luôn luôn loạn nhịp?

Như đoán được, anh cười mỉm, chuyển đề tài: "Tốt, anh đã biết, đề nghị của em anh sẽ tiếp thu”.

Hoan Hoan mông lung...

Thật…thật ra...là anh đang đùa cô sao?

Sửng sốt thật lâu, bữa tối ngon lành trước mắt trở nên vô vị, cô đẩy bát cơm ra, mấp máy môi: "... Ta ăn no rồi”.

Phờ phạc ỉu xìu trở lại phòng ngủ, cô ngồi yên ở bên giường, trong lòng rối nùi…
(Google Chrome 25.0.136)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#52 - @198804
01/04/2013 18:54
047 Anh làm đồng hồ báo thức cho em!

"Được! Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay” – Anh ta thong dong trả lời, có vẻ như hoàn toàn không thèm để ý đến thất bại vừa rồi.

"Huân, theo đuổi một cô nương thôi, mà phải dùng tới nhiều sức như vậy sao?" – Giọng nam bên kia đầu dây hỏi với vẻ không thể lý giải nổi.

Huân nhe răng nhếch miệng cười xấu xa: "Côn thiếu, có muốn tôi đem chuyện trước kia ông theo đuổi Hiểu Hiểu phơi bày ra không?”.

"Đừng! Tôi đã biết, ngày mai sẽ có người cho ông!"

"Coi như nhà ngươi thức thời!"

※※※

Đêm qua Hoan Hoan ngủ không ngon giấc, đại khái là bị câu nói "Anh yêu em" của Huân quấy nhiễu đến tâm phiền ý loạn.

Mơ mơ màng màng ngủ, giống như có người vào phòng của cô, nhưng cô không sao mở mắt lên được. Về sau, trong giấc ngủ chập chờn, lại cảm thấy có người đắp chăn cho cô...

Buổi sáng, nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy có bàn tay to đang vẽ vòng tròn trên mặt mình.

Cô cả kinh, ngồi bật dậy, đụng ngay cằm người đó.

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Cô vội vàng nói theo một phản xạ có điều kiện.

Một giây sau lại phát giác không được bình thường, bởi vì sợ tên tiểu tử sát vách đánh lén, mỗi đêm cô đều khóa cửa cẩn thận, sao lúc này lại có người bên cạnh?

Cô kinh ngạc ngẩng đầu. Trời ạ! Chính là tên tiểu tử háo sắc Trần Huân!

Anh xoa cằm, nói: "Sao em tỉnh bất đắc kỳ tử vậy?"

Cô tức giận: có người vẽ vòng tròn trên mặt ngươi mà không tỉnh thì có mà ngủ heo!

Hoan Hoan không nói lời nào, theo dõi anh, trên mặt cũng không thấy biểu cảm gì, hoài nghi anh có làm chuyện gì không nên làm hay không.

Anh nhướng nhướng mày, không nhanh không chậm giải thích: "Tối hôm qua em quên khóa cửa, anh vừa đi ngang phòng thì nghe thấy em ú ớ, anh lo lắng liền vào xem sao”.

Cô ngẩn ngơ, quả thật là cô quên khóa cửa?

Cô tức giận nhìn về phía anh, nói: "Vậy tại sao bây giờ ngươi đứng trong phòng ta?"

"Anh tới đánh thức em dậy!”. Anh cười nói.

Hoan Hoan nhất thời á khẩu không trả lời được, anh thật đúng là lý do đầy đủ, mà cô lại vô lực phản bác.

Anh tiếp tục được voi đòi tiên: “Hoan Hoan, về sau em khỏi khóa cửa đi, để anh làm đồng hồ báo thức cho em, chuyên môn phụ trách gọi em thức dậy?

Cô tức giận mắng: "Không có cửa đâu! Để cho ta đứng lên!"

Nói xong bèn dùng sức đẩy ngực anh một cái, sự thân mật như vậy thật sự làm cho người ta không được tự nhiên.

"Không, em đã đáp ứng!" Tên tiểu tử bắt đầu xấu lắm làm nũng.

Sau đó, anh lôi cô đảo ngược lại trên giường, bộ ngực ấm áp vừa vặn áp lên ngực cô.

"Ngươi!" Cô la lớn, mắt trừng trừng, bị anh thản nhiên công khai đùa giỡn làm cho sợ hãi.

Chỉ cách anh một làn áo mỏng, vật cứng ấy như khít khao đòi gắn chặt vào thân thể cô. Anh cúi đầu cười: "Hư, đợi một chút, nếu không em sẽ hối hận!"

Anh gia tăng thêm chút sức mạnh, hai tay kẹp chặt thân mình Hoan Hoan, lửa nóng thở hổn hển bao trùm lấy cô.

Thân mình cô run lên, chợt nhìn đến trong mắt anh hiện ra vẻ nồng nàn. Cô không dám động đậy, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.

Anh hôn nhẹ cô, môi từ mềm mại trơn bóng trở nên cực nóng, sau đó từ từ di chuyển xuống cổ, cuối cùng lại trở về thắm thiết hôn môi, đồng thời bàn tay từ bá đạo xoa nắn biến thành ôn nhu, lý trí của cô bị anh thiêu đốt không còn sót lại chút gì.

Cô choáng váng, hoàn toàn choáng váng, tùy ý anh bài bố.
(Google Chrome 25.0.136)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#53 - @198806
01/04/2013 18:55
048 thưởng thức thật đúng điệu!

Lúc này, điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên: "Nguyên tắc nghe điện thoại của bản cơ chủ là, điện thoại đường dài không tiếp, nước ngoài không tiếp, Nam Cực có thể nhận, nhưng Bắc Cực ta tuyệt đối không tiếp. Điện thoại cố định không tiếp, điện thoại công cộng không tiếp, cầm tay có thể nhận, nhưng di động ta tuyệt đối không tiếp. Nam nhân không tiếp, nữ nhân không tiếp, mỹ nữ có thể nhận, nhưng mỹ nam tuyệt đối không tiếp. Biến thái không tiếp, bệnh tâm thần không tiếp, hâm hâm có thể nhận, nhưng tâm thần phân liệt ta tuyệt đối không tiếp. Ngươi hỏi ta vì sao, ta đi hỏi ai đây a? Chờ xem, xem ngươi rốt cuộc là laoij nào..”.

"Xì - -" Hoan Hoan bị tiếng chuông điện thoại làm cho phì cười: "Ngươi đổi chuông điện thoại di động? Thưởng thức... Thật đúng điệu!"

Không cần phải nói, hôm nay cô xem như được cứu, bởi vì rõ ràng Huân nghe tiếng chuông thì mất tập trung ngay.

Nó báo cho anh biết người gọi điện là Khưu Hiểu. Anh buông cô ra một cách không tình nguyện chút nào, vừa ngồi dậy nghe điện thoại vừa lầu bầu mắng…

Cô hoan hỉ trong lòng, đứng lên sửa sang lại quần áo.

Anh huyên thuyên nói chút gì liền cúp điện thoại, thừa dịp cô chưa chuẩn bị, từ phía sau ôm chặt lấy cô: "Em yêu, chúng ta tiếp tục!"

"Trần Huân! Ngươi rốt cuộc có muốn đi làm hay không?" Cô vừa nói vừa chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ.

"Em rõ ràng cũng rất thích! Tại sao muốn trốn? Đừng đi, em yêu!" Anh cười hề hề, theo sát ở phía sau cô, cố ý đùa dai.

"Ta trở thành em yêu của ngươi khi nào vậy?" Hoan Hoan quay lại trừng mắt nhìn anh.

Tên này càng ngày càng lưu manh nha. Hoan Hoan vội vàng trốn vào toilet thay quần áo, điểm tâm cũng chưa ăn liền chạy trốn đi trước.

※※※

Hoan Hoan đêm qua ngủ không ngon, ban ngày thật sự có chút chống đỡ không nối, chỉ cần có rãnh rỗi liền phục ở trên bàn ngủ. Đến trưa cô đóng kín cửa, nằm lên ghế sofa đánh một giấc.

Nửa giờ sau thì bị điện thoại đánh thức. Quản lí bộ phận nhân sự Jessyca muốn Hoan Hoan đi xuống văn phòng của cô.

Hoan Hoan vào toilet, soi gương sửa sang lại tóc tai. Chợt nghe thấy hai đồng sự đang nói chuyện.

"Cậu nghe nói gì chưa? Có người đang theo đuổi anh Trần Huân đó”.

"Thật vậy chăng?"

Hoan Hoan giật mình, ngừng thở len lén nghe.

"Còn giả bộ, toàn bộ khách sạn ai cũng biết”.

Họ nói không sai, Trần Huân diện mạo tuấn mỹ, rất đào hoa, nhiều cô còn công khai đeo bám anh. Hoan Hoan trong lòng hơi gợn lên chút xao động, nhớ lại lời nói tối hôm qua của Trần Huân, nói anh thích cô. Chẳng lẽ cô chính là người đang được nhắc đến?

"Đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, tuấn mỹ như thế, ai không thích. Đúng rồi, anh Trần Huân ý tứ thế nào?"

"Không biết, nghe nói thái độ không sáng tỏ. Nhưng mà ai biết được, nữ truy nam thật dễ dàng a, nói không chừng kiên trì là được”.

" Phải không? Hay ta cũng thử một lần..”.

"Đừng có mơ!"

...

Hai người vui đùa ầm ĩ rời khỏi toilet, Hoan Hoan vẻ mặt ngây ngốc đi đến văn phòng của Jessyca. Jessyca thông báo nhân sự mới.

Hoan Hoan cũng không nghe được bao nhiêu, trên đường về văn phòng, đi qua phòng khách, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang cùng một yểu điệu thục nữ dính cùng một chỗ, thân mật trò chuyện với nhau.

Cô hoắc mắt dừng bước, quay mặt đi vào, người đó quả nhiên là Trần Huân.
(Google Chrome 25.0.136)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#54 - @198808
01/04/2013 18:56
049 Lolita

Anh mặc áo khoác màu xám bạc, lộ ra bên trong áo sơ mi trắng cùng với caravat sọc, kết hợp cùng quần tây đen. Cả người toát lên thần thái thanh lịch.

Người…

Cô thừa nhận Trần Huân rất có gu ăn mặc, anh biết kết hợp trang phục như thế nào cho sang trọng. Hơn nữa, trời lại ban cho anh một vóc dáng hoàn hảo, làm cho rất đông nữ nhân thần hồn điên đảo.

Lại nhìn đến đôi lông mày dài như lưỡi kiếm, đôi mắt ma mị làm cho người ta lạc vào mê cung hồi nào không hay, bờ môi cong cong đỏ mọng làm xao động biết bao trái tim non nớt.

Thật hiển nhiên, người bên cạnh đã bị anh làm hồn xiêu phách lạc, cô ta uốn éo, cười cợt đến run rẩy hết cả người.

Hoan Hoan trong lòng trống rỗng, quay mặt không nhìn…

Cảnh…

Nói thật, tuy rằng cô luôn nói anh là kẻ lưu manh háo sắc, nhưng kỳ thật cho tới bây giờ, ngoài cô ra không thấy anh cùng người khác thân mật như vậy.

Nhưng, người con gái kia có vẻ như đúng gu của anh, anh hoan hỉ tươi cười cùng cô trò chuyện.

Hoan Hoan trong lòng cả kinh, vì sao anh giở trò xấu với kẻ khác mà trong lòng cô lại có cảm giác mất mát, khó chịu?

Không thích hợp, không thích hợp... Cảm giác như thế thật không thích hợp!

Cô muốn thừa dịp không ai phát hiện sự tồn tại của mình, mau chóng đi vào văn phòng, cô bây giờ cần lấy lại bình tĩnh gấp.

Huân ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn dừng ở Hoan Hoan.

Anh khẽ vẫy tay, gọi: "Quản lý Tề, xin chờ một chút!"

Hoan Hoan lúng túng cắn cắn môi, điều chỉnh nhanh trạng thái, thẳng người xoay hướng bọn họ.

Huân cười rạng rỡ giới thiệu: "Quản lý Tề, em này là sinh viên vừa tốt nghiệp, đến bộ phận của chúng ta thực tập, tên là Thẩm Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu, vị này chính là Quản lý Tề của chúng ta”.

Hoan Hoan sửng sốt, cái gì? Trợ lý thực tập? Cô không nhớ rõ có người từng nói với cô về chuyện này.

Cô hồ nghi ngầm đánh giá trợ lý thực tập Thẩm Hiểu Hiểu mới tới này.

Cô ta khá khả ái, vóc dáng mặc dù không cao, nhưng rất hoạt bát đáng yêu, giọng nói lại rất ngọt ngào: "Quản lý Tề, chào chị!”.

Trời ạ! Cô bé xinh đẹp tựa như Lolita!

Hoan Hoan liếc nhìn Trần Huân, phát hiện anh say đắm nhìn Thẩm Hiểu Hiểu, cười cười trấn an cô, coi như Hoan Hoan không hề tồn tại.

Nhất thời mê mẩn tâm trí, cô không thốt ra được từ nào.

Thật lâu, Hoan Hoan miễn cưỡng mỉm cười, bắt tay Lolita: "Hoan nghênh em, Thẩm Hiểu Hiểu!" .

Hoan Hoan ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ngón tay xoay xoay cây bút.

Tầm mắt cô dừng ở Thẩm Hiểu Hiểu và Trần Huân. Điều cô khó chịu chính là: hai người kia không lo làm việc, chỉ chăm chú ngồi tán dóc…

Cuối cùng, cô thở hắt ra, bỏ bút trên bàn, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

Huân liếc mắt qua sớm đã thấy Hoan Hoan hầm hầm đi tới, anh lại tính toán lửa cháy đổ thêm dầu, bâng quơ đưa tay lên trán Thẩm Hiểu Hiểu, làm bộ giúp cô vén mấy sợi tóc mai.

Quả nhiên, một giây sau liền nghe tiếng Hoan Hoan rít gào: "Hai người các ngươi chú ý cho ta một chút, Thị không cho phép tình cảm lưu luyến nơi văn phòng. Đừng đến lúc cùng nhau bị đuổi việc, lại trách ta mạnh tay!"

Nghe vậy, Huân khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt khinh khỉnh chằm chằm nhìn Hoan Hoan:

"Quản lý Tề không biết sao? Cái quy định đó đã bị tổng tài bãi bỏ rồi”. .
(Google Chrome 25.0.136)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#55 - @198809
01/04/2013 18:58
050 Nhất định là đang bệnh

Cái gì? Đã bị bãi bỏ? Đây là tổng tài chó má gì thế, ngu xuẩn bãi bỏ một quy định tốt như vậy? Sau này cô cùng vô số nữ đồng nghiệp làm sao được bảo vệ trước một kẻ háo sắc như Trần Huân đây?

Theo lý thuyết, người xuất chúng như tổng tài Huân là người thông minh cơ trí, sẽ không thể nào quyết định thiếu suy xét như vậy, huống chi loại chuyện nhỏ này căn bản không cần anh quán xuyến. Hoan Hoan không khỏi hoài nghi.

Nhưng cô cũng không muốn dây dưa ở vấn đề này lâu, đôi mắt u lãnh, nhẹ nhíu mày, sắc bén nói: "Mặc dù là bị bãi bỏ, hai người các ngươi cũng nên chú ý một chút ảnh hưởng, dù sao đây là công ty, cũng không thích hợp nói chuyện yêu đương”.

Thanh âm mang theo 10 phần tàn khốc. Mà nét mặt của cô cũng đúng là không thể nghi ngờ sự nguy hiểm, rõ ràng là thái độ cấp trên khiển trách cấp dưới.

Nếu là bình thường, anh nhất định sẽ cười xấu xa, lấy đấu võ mồm cùng cô làm vui, hoàn toàn là bộ dáng bất cần đời.

Thế nhưng, anh lúc này chính là nhợt nhạt giật giật khóe miệng, thôi cười, cũng không vội phản bác Hoan Hoan, không chút hoang mang nói: "Quản lý Tề dạy bảo ta cùng Hiểu Hiểu sao dám không nghe, chẳng qua sắp tan ca, đồng sự ước hẹn ăn cơm chiều cũng tính là nói chuyện yêu đương sao?"

Dứt lời, tầm mắt vô cảm quét nhẹ mặt Hoan Hoan, vô cùng thân thiết dắt Thẩm Hiểu Hiểu đi ra khỏi cửa văn phòng.

Hoan Hoan kinh ngạc nhìn bọn họ quay lưng bước đi, ngây ngẩn cả người!

Ngữ điệu của anh mặc dù ngạo mạn lạnh lùng, nhưng không một chút sai khiến cô khó lòng phản bác.

Hơn nữa, điều khó tin chính là...

Cô thấy rõ ràng Huân dần dần biến mất khỏi tầm mắt, càng lúc càng xa biến thành một chấm đen nhỏ. Cô lại còn ngơ ngác đứng tại chỗ ngóng nhìn, trong lòng bắt đầu thấy nhói đau.

Cô đây là thế nào? Cảm giác đau ấy thật giống khi cô nhìn thấy Tiếu Tử Mặc cùng Tinh Tinh làm chuyện đồi bại…

Không! Không! Không! Không thể có khả năng này...

Cô nhất định là đang bệnh, nhất định là tinh thần không ổn định nên mới có thể khiến cô dễ xúc động, bị ảo giác đang yêu.

Hoan Hoan thở ra một hơi thật dài, cầm một ly coffee pha sẵn đi lấy nước nóng. Tự trấn an mình: phải giữ vững tinh thần, buổi tối còn có tiệc chào đón người mới.

Bình thường chào đón người mới sẽ là đồng sự tổ chức 1 cái tiệc nhỏ, sau đó là đi bar hoặc karaoke.

Thẩm Hiểu Hiểu nhân duyên không tệ, mới đến ngày đầu tiên đã được rất nhiều người đến chúc mừng.

Hoan Hoan vốn định ăn tiệc xong thì về nhà, ai ngờ bị Thẩm Hiểu Hiểu cứng rắn lôi kéo, đành phải miễn cưỡng cùng đi bar.

Đèn đóm quay tít, vài người bắt đầu cặp đôi khiêu vũ, có một nam đồng sự tới mời cô, Hoan Hoan mỉm cười từ chối.

Cô ngồi một góc cùng mấy người quen nói chuyện phiếm, mơ hồ theo nhạc.

Đèn đuốc lượn lờ, nhân ảnh mờ mịt. Hoan Hoan đảo tầm mắt qua phía Huân, khuôn mặt anh dưới ánh sáng đèn thật mê hoặc lòng người, đang âu yếm nhìn Hiểu Hiểu.

Cứ như vậy, anh khiến cô bão nổi trong lòng…

Thẩm Hiểu Hiểu cười đến thật quyến rũ, có thể nghe được cô khen anh cười duyên, anh nói cô đáng yêu làm người khác mê đắm...

Phút chốc, Hoan Hoan vội vàng cụp mắt, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn. Bởi vì, Huân hình như vừa liếc qua phía cô.
(Google Chrome 25.0.136)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#56 - @199073
02/04/2013 12:02
051 Ngươi vào đây làm chi?

Cô có chút chột dạ, lại lập tức âm thầm khinh bỉ bản thân mình, không làm việc gì trái với lương tâm, sao lại phải tránh ánh mắt trước?

Cô lại chậm rãi quay đầu nhìn lại, làm bộ như ngẫu nhiên tầm mắt giao thoa.

Càng nhìn lại càng thấy ý cười quen thuộc dần dần hiện lên trên mặt anh, lông mày anh khẽ nhếch lên như có chút mỉa mai, làm cho Hoan Hoan giận run người.

Nguyên lai anh là cố ý, ngay từ đầu đã là cố ý, nhưng vẫn làm bộ đứng đắn đến bây giờ!

Hoan Hoan thẳng tanh trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của anh, muốn chạy ngay tới tát anh 1 cái, nhưng vội kìm ngay lại bằng cách nâng ly cùng mấy người bạn.

Tửu lượng của cô coi như có thể, nhưng cô uống quá nhanh so với bình thường.

Tối hôm nay tuy rằng cô không uống nhiều lắm, nhưng đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

Hiểu Hiểu nhìn thấy cô không khoẻ, nên đồng ý để cô về sớm. Huân nói đưa cô về nhưng bị cô cự tuyệt. Hoan Hoan kêu taxi chạy về đến khu nhà, tận lực lê bước vào thang máy đi lên nhà.

Tra chìa vào ổ, dù có hơi chút choáng váng hoa mắt nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra. Quay đầu thấy Huân từ bên trong đi ra, hoàn toàn là bộ dáng vui vẻ, áo khoác vắt trên tay, tóc có chút lộn xộn.

"Em sao rồi, hoàn..”. Anh cất tiếng chào hỏi, nhưng Hoan Hoan lại không để ý đến anh, kéo cửa ra thẳng đi vào trước. Thế nhưng vào đến phòng lại dán tai vào vách lén lút nghe lén âm thanh bên ngoài.

Thấy anh cười khẽ, Hoan Hoan tưởng tượng tiếng cười ấy là cái ý tứ gì, là trào phúng? Là khinh miệt? Là nghiền ngẫm? Hoặc là...

Hoan Hoan đúng là giấu đầu lòi đuôi, bị anh phát hiện tâm tư. Vội vàng hít sâu, thầm nói: có lẽ anh cười chẳng phải vì cô, hoặc có thể là cô nghe lầm, anh không có cười.

Thế nhưng, nó lại khơi dậy lòng hiếu kỳ trong cô, len lén mở hé cửa…

Thật sự, thật sự chính là một chút, một chút khe hở.

Nhưng chính khe hở này, làm cho Huân có cơ hội tận dụng ngay, cửa phòng lập tức đã bị anh bắt lấy, dùng sức chen thân mà vào, đứng ở bên người cô.

Hoan Hoan sợ ngây người, anh đứng trước cửa phòng cô từ khi nào?

Trong lòng cả kinh, đã nghĩ muốn chạy trốn!

Nhưng tốc độ của cô sao nhanh bằng anh được, anh vươn tay 1 cái là đã nắm được cánh tay cô, lại mạnh mẽ kéo cô sát lại, toàn bộ thân mình dán chặt vào tường.

Cô hoảng loạn cực độ, vẫn còn muốn trốn chạy. Anh chợt vươn hai cái cánh tay để ở hai bên người cô, toàn bộ thân hình bé bỏng liền bị anh bao phủ.

Ngọn đèn từ sau lưng anh chiếu tới, khiến cô không sao nhìn rõ mặt anh.

Nhưng thật ra là cô không dám nhìn, chỉ có thể nghiêng mặt dè dặt cẩn trọng ngừng thở, nghe hơi thở anh gần trong gang tấc.

Cô đột nhiên có một loại dự cảm cực kỳ bất an, làm bộ trấn định hỏi: "Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi vào đây làm gì?"

Dứt lời liền hối hận, đây không phải là rõ ràng đang nhắc nhở anh muốn làm những thứ gì sao?

Cô cắn chặt răng, khẩn trương nuốt một chút nước miếng, bị anh giam cầm không đường thối lui, cô không khỏi bắt đầu lo lắng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#57 - @199076
02/04/2013 12:04
052 Con nhím bị thương

“Cái gì?”

Đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn chằm chằm như là khắc sâu vào trái tim cô, khiến tim cô loạn nhịp...

Anh làm sao có thể biết? Trong lòng cô cả kinh, đột nhiên có cảm giác mình giống như là bị người cười cợt…

"Anh nói... Em hôm nay thật không vui, vì sao?"

Miệng anh tỏa ra chút mùi rượu, phà lên mặt cô, khiến cô choáng váng.

Cô nỗ lực giữ bình tĩnh, anh nóng bừng, quá mức nồng nhiệt, hơi thở nồng đậm đến mãnh liệt chiếm cứ từng tế bào trong cô.

Tiếng nói của anh thuần hậu dễ nghe, mỗi lời anh nói ra càng làm thần kinh cô căng cứng. Đầu anh hơi hơi cúi xuống trước mắt cô, Hoan Hoan ngây ngốc nhìn đôi môi đỏ mọng khi đóng khi mở của anh, mê mị.

Lời của anh thật nhu hòa, thậm chí mang theo vài phần trấn an, cực cẩn thận muốn hướng dẫn cô khẳng định đáp án.

Hoan Hoan tóc gáy dựng ngược. Có lẽ, trong tiềm thức của cô, không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh. Anh rất nguy hiểm, cô thầm nghĩ muốn tránh anh đi, sợ hãi anh sẽ dẫn mình vào tình cảnh nguy hiểm.

Vậy là tình yêu? Nhưng cô không nghĩ yêu anh, vì sao không nghĩ yêu một người tuấn tú đẹp trai như vậy? Có phải do anh quá trẻ tuổi, khiến cô sinh lòng tự ti? Có phải do anh phong lưu, mà cô lại không cách nào nắm bắt? Có phải vì vết thương do Tiếu Tử Mặc gây ra còn chưa bình phục, nên cô sợ hãi yêu anh sẽ trầm luân, trọn đời thoát thân không được?

Cô không biết chính xác vì sao, nhưng cô biết mình đang sợ, dè dặt cẩn trọng bảo vệ cho tâm hồn không bị vết thương chồng chất.

Sở dĩ, cô chỉ có thể cố giả bộ thành một con nhím, cực lực xù lông, không cho phép mình có bất kỳ ý tưởng lạ nào, quyết đoán nói: "Không có! Ta rất vui... Ngươi không cần tự cho là đoán đúng ý nghĩ của người khác!" .

Huân lẳng lặng nhìn cô đang ra sức gồng mình, điều đó càng làm hiện ra nội tâm yếu ớt của cô.

Nếu không phải tình thế bức bách, anh thật hạnh phúc được mỗi ngày cùng cô chơi trò đuổi bắt. Anh thật muốn nói cho cô biết mình chính là Huân, là người đã yêu cô từ hồi đại học. Anh chỉ nghĩ che chở tốt cho cô, cưng chiều cô, cô cứ việc cái gì cũng không cần biết.

Nhưng là, mặc kệ anh chỉ rõ cái gì, ám chỉ cái gì, cô đều sẽ bao bọc bản thân kín đáo, khó có thể tới gần. Cô không phải một người dễ dàng chinh phục, lại càng ngụy trang chôn sâu vết thương lòng. Anh thật tìm không ra đường vào tim cô. Dù cô đã chia tay người yêu, anh vẫn vô phương tiếp cận…

Bất đắc dĩ, anh mới nhờ Hiểu Hiểu cùng diễn một vở tuồng, khiến anh vui mừng biết cô đối với anh là có cảm giác.

Cô lúc này đôi môi gắt gao mím chặt, nhíu lông mày nhìn anh chăm chú, làm như đang sợ, vừa tựa như là đề phòng.

Trong lòng anh mềm nhũn, đôi tay buông lỏng giam cầm, ngón tay cái chậm rãi khẽ vuốt trán cô, kéo dãn đầu lông mày, vén tóc để lộ ra khuôn mặt thanh tú làm say lòng người...
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#58 - @199077
02/04/2013 12:05
053 Anh muốn em…

Cổ họng cô căng thẳng, môi anh đã chậm rãi đặt lên môi cô, chỉ là hôn nhẹ một cái. Cô muốn tránh lại bị hai tay anh giữ chặt 2 bên má.

Hoan Hoan chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, gần trong gang tấc hai cặp mắt đụng vào nhau, nhất thời rung động.

Khoảnh khắc ấy chỉ 1 giây thôi, nhưng đủ để phá hủy toàn bộ lớp ngụy trang, cho dù giữa hai người không có quá nhiều lời nói.

Không thể tránh né, tâm động, thân run.

Huân nở nụ cười, buông hai tay đang nắm tay cô, đùa nghịch đan xen hai bàn tay vào nhau, cô muốn thoát khỏi đôi tay nóng ấm ấy, liền bị anh nắm thật chặt.

Trong mắt anh lóe ra tia lửa, anh chậm rãi cúi đầu, cạ cạ vào trán cô, ánh mắt tương giao, khiến cho cô chỉ có thể lẳng lặng nhìn mắt anh.

Cô cảm nhận được từ trên người anh phát ra nhiệt độ cực nóng, bởi vì quá gần, cô nghe được cả hương vị nam tính tràn ngập trên người anh, cô bắt đầu có chút mất kiểm soát...

Mà anh cũng dường như không thể tự chủ, đôi môi gấp gáp hôn cô không ngừng.

Nụ hôn của anh đêm nay rất khác, so với trước kia có phần mãnh liệt hơn, hơi thở cũng gấp gáp hơn, phà vào má cô nóng bỏng, tim đập liên hồi...

Môi anh chậm rãi trượt xuống, ngừng ở cổ cô trắng nõn, nhẹ nhàng mà mút. Lực vừa khéo, lưu lại trên cổ cô một vệt màu đỏ tím.

Hoan Hoan mơ hồ nghe thấy anh nỉ non mềm giọng: "Năm đó anh tại sao có thể buông tha em, thật sự là ngu xuẩn chết mất..”.

Trong đầu cô trống rỗng, có một giây hồi tưởng câu anh vừa mới nói, nhưng rất nhanh lại bị một vòng tay ôm xiết làm cho đến thần trí mơ hồ. Anh như là quyết tâm không buông cô ra, tham lam hôn không ngừng, khi thì kịch liệt như lửa, khi thì ôn nhu như nước. Hoan Hoan hoàn toàn mất hết lý trí…

Chẳng biết lúc nào, anh đã nhấc bổng cô lên, ngã vào giường mềm mại. Anh đè khít lên người cô, khiến cô không thể động đậy.

Nút áo sơ mi đều buông lỏng, chỉ còn lại nội y cũng sắp bị bung ra, cảm giác lành lạnh khiến cô như tỉnh ra một chút.

Trời ơi! Đây là mơ hay thực? Tại sao có thể như vậy?

Cô bắt đầu giãy giụa, muốn đánh thức thần trí anh: "Trần Huân, đừng như vậy!" Người anh yêu không phải cô, có lẽ cái anh muốn cũng căn bản không phải tình yêu, bọn họ không nên như vậy.

Anh lại điên cuồng hơn hôn cô, không cho cô lên tiếng: "Anh muốn... Anh muốn em...”.

Thanh âm của anh khàn khàn trầm thấp, triền miên nhu tình, nồng đậm lửa nóng. Thế nhưng Hoan Hoan nghe lại nghĩ ra ý khác...

Anh... Người anh muốn là ai? Là Hiểu Hiểu? Cô lại đột nhiên nhớ tới tình một đêm với anh. Tề Hoan Hoan sao lại sa đọa đến thế này? Đã trở thành trò chơi cho đàn ông còn chưa nói, bây giờ lại mắc lại sai lầm sao?

"Ta không cần! Không cần, không cần!" – Cô la lớn.

Không biết sức mạnh từ nơi nào đến, cô vươn tay dùng sức đánh Huân một bạt tai. Không biết anh thấy thế nào, nhưng bàn tay cô lập tức run lên.

Một tát này làm cho hai người đều ngây ngẩn cả người…
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#59 - @199079
02/04/2013 12:11
054 Em rõ ràng có cảm giác với anh!

Hồi lâu Huân mới lấy lại bình ổn, anh trầm giọng nói: "Vì sao? Hoan Hoan, em rõ ràng có cảm giác với anh...”.

"Đó chỉ là ảo giác của ngươi!" Cô cười lạnh khiến anh hoang mang. Ngẩng đầu lên, cô cao ngạo nói: "Trần Huân, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta Tề Hoan Hoan không phải dạng dễ dãi, ta không cần ai chữa lành vết thương, cũng không cần ai yêu, càng không muốn chơi trò tình yêu mập mờ. Ngươi đã tìm lộn người rồi!"

Cô mặc áo khoác, hốt hoảng từ trong nhà chạy ra vẫy taxi đi đến nhà Lôi Lôi. Đêm nay cô đành phải bất chấp mặt mũi làm kỳ đà vậy.

Từ lúc anh bước vào nhà, cô đã liền tỉnh rượu.

Cô thật sự không nghĩ ra, Trần Huân vì sao cứ muốn dùng vũ lực làm nhục cô? Anh không thiếu nữ nhân, thông minh, đẹp trai, nhiệt tình, chỉ cần vẫy tay một cái, đừng nói người ngoài, ngay trong khách sạn cũng đã không biết bao nhiêu. Hoặc là Hiểu Hiểu đó, làm chi cứ phải muốn cưỡng bách cô?

Hoặc là, căn bản là anh háo sắc quá, tật xấu lại phát tác, sở dĩ nhìn người còn chưa rõ đã ham muốn... Hoan Hoan lắc lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp.

Có lẽ, cô nên tìm phòng cho thuê khác, không nên ở cùng một nhân vật nguy hiểm như vậy nữa. Mới vào ở không mấy ngày, mà mỗi đêm trôi qua đều khiến cô lo lắng đề phòng, khó chịu đến cực điểm.

Ngồi trên xe, cô cứ thế òa khóc, cô không biết vì sao mình lại khóc. Chia tay Tiếu Tử Mặc cô cũng không khóc thảm đến như vậy.

Bên tai lại vang lên câu nói của Trần Huân "Anh muốn em", thật sự là rất nhục nhã, rất thương tâm! .

Thật may ông xã của Lôi Lôi đi công tác 2 ngày, Hoan Hoan không sợ trở thành người quấy nhiễu. Lôi Lôi mở cửa thấy bộ dáng của cô, sợ tới mức la lên:

"Hoan Hoan... Bạn làm sao vậy?"

Hoan Hoan cái gì cũng không nói, chạy thẳng vào nhà, sau đó liền tự giam mình trong toilet.

Lôi Lôi tưởng rằng cô lại bị Tiếu Tử Mặc quấy rầy, liền mắng: "Bạn ngốc quá đi, sao vẫn chưa tỉnh ra vậy? Mình đã nói rồi, mau chóng tìm bạn trai mới, sẽ không bị phiền não nữa...”.

Hoan Hoan không trả lời, im lặng mở vòi hoa sen, tắm nước nóng xong liền đi ngủ.

Ngày hôm sau, Hoan Hoan giữ vững tinh thần đi làm, liếc mắt một cái liền thấy Hiểu Hiểu đã có mặt, thấy cô vào văn phòng liền lễ độ cung kính đứng lên chào.

Cô đảo tầm mắt qua, phát hiện tên kia còn chưa tới.

Thẩm Hiểu Hiểu như là biết suy nghĩ của cô, liền tươi cười: "Quản lý Tề, Huân muốn xin nghỉ hai ngày, nói em báo lại chị!”.

Hoan Hoan ngước mắt nhìn cô, trên mặt biểu tình không mặn không nhạt, chỉ khẽ vuốt cằm xem như trả lời. Kỳ thực thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính là đang lo lắng không biết như thế nào đối mặt với anh.

Trở về chỗ ngồi, Hoan Hoan mới chú ý tới vừa rồi Hiếu Hiếu gọi anh là "Huân", thật thân mật khăng khít, không biết sao trong lòng hơi hơi đau.

Nói thật, cô không nên quan tâm đến điều đó, càng không nên có suy nghĩ so sánh cô ta với Diêu Tinh Tinh. Hoan Hoan cũng cảm thấy có chút khó hiểu cho chính mình.

Trên thực tế, Hiểu Hiểu ngoại hình tươi ngọt nhu thuận, làm việc nghiêm cẩn, lại chăm học hỏi, cũng coi là người giúp việc tốt.

Cắt đứt dòng suy tư của cô, Hiểu Hiểu vào báo tin: “Quản lý Tề, vừa rồi ông Lưu bên Ban văn nghệ hỏi chúng ta trong lần họp hằng năm năm nay, bộ phận của chúng ta sẽ đóng góp tiết mục gì, cảm phiền báo cho ông ấy sắp xếp!”

Hoan Hoan sửng sốt, việc quan trọng vậy mà sao cô có thể quên được cơ chứ!
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#60 - @199081
02/04/2013 12:14
055 Nam nữ đều yêu

Họp hằng năm là một văn hóa của công ty. Trước kia ở khách sạn cũ cũng tổ chức họp hằng năm, yêu cầu nhân viên ăn mặc đẹp trang tham dự, mọi người ăn uống một chút, khoảng hai tiếng thì tan.

Vào Thị mới biết được quy củ của nơi này không giống nơi cũ. Tổng tài Huân phong cách rất khác, cũng có thể do anh từng đi du học nước ngoài, nên tổng kết cuối năm không chỉ là họp hành, mà còn có ca múa giao lưu giữa các ban, ban nào giành giải nhất sẽ được đi du lịch nước ngoài.

Có thể vì lợi ích nhiều như vậy, nên mọi người rất háo hức mong tới tổng kết cuối năm.

Cái này làm cho Hoan Hoan thật khó khăn, ban của cô chỉ có ba người, thời gian lại còn rất ít, chưa tới một tuần lễ, làm sao cô nghĩ ra cái gì tiết mục gì?

Chẳng lẽ một mình cô biến tấu? Từ nhỏ đến lớn ca hát khiêu vũ đều không phải là thế mạnh của cô! Còn kéo Hiểu Hiểu, Trần Huân vào thì cùng diễn cái gì? Chỉ tưởng tượng thôi là thấy kỳ quái rồi. Hay là xin không tham gia?

Đến giờ ăn cơm trưa, Hiểu Hiểu lễ phép gõ cửa văn phòng, ghé khuôn mặt trái xoan xinh đẹp vào, cười ngọt ngào: "Quản lý Tề, chúng ta cùng xuống căn tin ăn cơm trưa đi?"

Hoan Hoan muốn từ chối, thế nhưng nhìn cô cười đến là đáng yêu lại không sao từ chối…

Phải thừa nhận, Hiểu Hiểu rất đáng yêu, nhìn cô, nam nữ đều yêu!

Thẩm Hiểu Hiểu phải cái nói nhiều, vừa ngồi xuống bàn, mới ăn vài miếng liền bắt đầu làm quen: "Hoan Hoan tỷ, ha ha, Hoan Hoan tỷ... Bây giờ không phải là giờ làm việc, em có thể không gọi chị là Quản lý Tề được không? Kêu Hoan Hoan tỷ em cảm thấy thật là thân thiết ... Ha ha ha..”.

Hoan Hoan đang đưa miếng thịt lên miệng, nghe cô ngọt ngào gọi mình là Hoan Hoan tỷ, khóe miệng mấp máy, thịt thiếu chút nữa rớt trên bàn.

Cô cười xấu hổ nói: "... Tốt, là cực kì thân thiết”.

Thẩm Hiểu Hiểu lại không phát hiện cô không khoẻ, nói: "Hoan Hoan tỷ, em rất phục chị. Chị làm việc bình tĩnh quả cảm, còn trẻ mà đã làm quản lý một bộ phận lớn. Nếu em cũng có thể có sự nghiệp giống chị như vậy thì tốt rồi”.

"Đúng rồi Hoan Hoan tỷ, chị tốt nghiệp ngành quản lý khách sạn sao? Chị làm nghề này đã bao lâu rồi? Em nghe nói nữ nhi làm nghề này rất không dễ dàng đâu”.

"Hoan Hoan tỷ, ở bộ phận của chúng ta, tối quan trọng là cần chú ý cái gì ạ?"

...

Hoan Hoan nghe Hiếu Hiếu nói một hồi thì ngẩng đầu cười: "Thẩm Hiểu Hiểu, kỳ thực ta cũng rất bội phục em”.

"A? Thật vậy chăng?"

Nghe thấy có người khen mình, Hiểu Hiểu mở cờ trong bụng, buông phần cơm còn hơn phân nửa, hồi hộp lắng nghe.

Hoan Hoan vui đùa nói: "Thật sự, ta cũng rất bội phục em. Bội phục em nói nhiều như vậy mà không khát nước!"

Ai ngờ thẩm Hiểu Hiểu tưởng cô đang nhạo báng mình, rơm rớm mắt...

Hoan Hoan cả kinh, mau chóng sửa lời: "Em đừng khóc, mọi người nhìn thấy không tốt, vừa rồi ta là vui đùa chút thôi...”.

Cô khẩn trương rút ra một miếng khăn giấy, chậm nước mắt cho Hiểu Hiểu. Cô chùng lòng xuống, tại sao mình có thể ghét một người dễ thương như vậy chứ?
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Trang 1 ... 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9 ... 11Chuyển đến trang
Trả lời nhanh

Chủ đề tương tự