[Truyện ngắn] Và con tim đã vui trở lại

Trang 1 ... 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11Chuyển đến trang
ID Topic: 15570 • Có 15,492 lượt xem
Hình đại diện của thành viên
#61 - @199084
02/04/2013 12:18
056 Chàng trai tốt

Hoan Hoan thật tự trách, sao mình lại từng có ý so sánh Hiểu Hiểu với Diêu Tinh Tinh, hai người tuyệt nhiên không có bất luận điểm gì giống nhau.

Cô nhìn đồ ăn của Hiếu Hiếu, nhíu mày nói: "Kỳ thực, chúng ta làm nghề dịch vụ khách hàng, tối chú ý chính là thân thể mình. Em xem, cơm chỉ ăn vài miếng như thế, làm sao có thể trường kỳ kháng chiến được? Mau, ăn xong rồi chậm rãi tán gẫu”.

Hoan Hoan dịu dàng mềm nhẹ, không giống bình thường sắc bén rét lạnh, tuy rằng vẫn không thể coi là thân thiết nhiệt tình, nhưng đã là nhượng bộ lớn nhất của cô.

Thẩm Hiểu Hiểu có một giây trố mắt, nhưng rất nhanh trên mặt toát ra tươi cười: "Hoan Hoan tỷ, em biết ngay chị là người thật tốt!" .

Thẩm Hiểu Hiểu rất thu hút người khác phái, chỉ ngồi một chỗ ngoan ngoãn ăn cơm, đã có mấy nam đồng sự liền lân la tới.

Hoan Hoan thật thức thời, đang muốn xoay người rời đi.

"Khưu tổng!" Lúc này, các cô gái xung quanh bỗng nhao lên.

Thoáng chốc, nhà ăn huyên náo bỗng im phăng phắc, nhất loạt hướng ánh mắt về phía cổng, nơi Khưu Thiểu Trạch đang chầm chậm đi vào.

Hoan Hoan thế mới biết: ở Thị, Khưu Thiểu Trạch được rất nhiều cô gái ái mộ, đánh giá anh là một chàng trai tốt.

Hoan Hoan cũng tò mò liếc Khưu Thiểu Trạch một cái. Bề ngoài anh tao nhã tuấn tú, giọng nói ôn hòa, khiêm nhường không phô trương. Anh đeo cặp kính gọng đen, nhìn rất trí thức.

Chỉ nhìn bề ngoài, Khưu Thiểu Trạch cũng đã có thể thỏa mãn lòng hư vinh của phụ nữ, lại mang đến cho họ cảm giác cực an toàn.

Về phần tính cách... Cô nghĩ tới thái độ ôn hòa lần trước anh đối với cô, nhịn không được lắc lắc đầu. Lại ngầm so sánh với Tiếu Tử Mặc, thật sự là trời nam đất bắc, khác nhau một trời một vực!

Hoan Hoan nhớ từng nghe câu: Người khôn kéo bình thường nhìn rất vô hại, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất cần sử dụng chiêu trò, sẽ bất ngờ mau lẹ. Trực giác của cô cho biết Khưu Thiểu Trạch chính là người như vậy, bằng không anh sẽ không thể được tổng tài giao phó cho chức giám đốc chi nhánh.

"Quản lý Tề, nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao?" Khưu Thiểu Trạch chủ động chào hỏi.

Dứt lời, đã bưng phần ăn của mình ngồi xuống cùng bàn với cô và Hiểu Hiểu, biểu hiện hiền hoà lại khiêm tốn. Hoan Hoan ngẩn ra, giật mình. Vài nam đồng sự dừng đũa, ngơ ngác nhìn bọn họ…

Xem ra, Khưu Thiểu Trạch nhất định là đánh gia cao cô trưởng bộ phận này.

"Không có chuyện gì, mọi người tiếp tục ăn đi”. Khưu Thiểu Trạch ôn hòa cười cười, liền bắt đầu khởi động đũa.

Sau đó, là xấu hổ tẻ ngắt.

Hoan Hoan đầu óc quay cuồng, muốn phá vỡ không khí lúng túng, đột nhiên cũng nhớ tới tổng kết cuối năm, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Khưu tổng, tổng kết cuối năm... Bộ phận của chúng tôi có thể không tham gia được không?"

Khưu Thiểu Trạch cau mày hỏi lại: "Tại sao không muốn tham gia?" .
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#62 - @199091
02/04/2013 12:42
057 Anh chàng này nhất định thật lãng mạn!

Ánh mắt Khưu Thiểu Trạch hiện lên một tia tinh quang, gật đầu: "Được, tôi báo cáo tổng tài ngay đây, nhưng tôi khuyên công không nên hy vọng quá”.

"À..”. Hoan Hoan nhíu nhíu mày, không hài lòng lắm, tiếp tục tranh thủ: "Nếu không, bộ phận của chúng tôi làm chung tiết mục với bộ phận phục vụ khách hàng thông thường được không?”.

Khưu Thiểu Trạch đột nhiên ngẩng mặt lên, rất nghiêm túc nhìn cô. Hoan Hoan không dám nhìn thẳng ánh mắt anh, bởi vì chột dạ.

"Quản lý Tề, tôi xin lỗi. Tổng tài vừa mới trả lời, bộ phận khách VIP phải đăng ký tiết mục trong hôm nay!" Khưu Thiểu Trạch ngữ khí thật sắc bén, thanh âm không to, nhưng rất quyết đoán.

"A! ?" Hoan Hoan trợn mắt há mồm, quên cả nữ tính.

Cái gì? Người này…biến hóa này cũng quá nhanh đi.

Khoảng năm giờ chiều, Hoan Hoan bất ngờ nhận được một bó hoa hồng.

Bó hồng này không phải bình thường chính là: tầng ngoài có 8 đóa hồng vàng, mềm mại giống lông gà con mới nở, dường như ánh mặt trời nhàn nhạt buổi sáng sớm trong tiết trời mùa xuân vậy. Chính giữa là một đóa hồng đỏ, đỏ tươi như lửa.

Hoan Hoan yêu hoa, hơn nữa còn rất thích trồng hoa làm vườn. Trên sân thượng cô trồng không ít giống hoa cỏ, đây là ảnh hưởng từ mẹ. Công việc của cô quá bận, bất kỳ lúc nào rảnh cô lại dành cho hoa cỏ.

Vì thế, ngôn ngữ loài hoa cô biết không ít. 8 đóa hồng vàng ý nói trong lòng thật áy náy, một đóa hồng đỏ ngầm chỉ trong lòng anh chỉ có em.

Ai thầm thương cô? Chợt nhớ tới chuyện đã phát sinh tối hôm qua… có lẽ nào lại là Trần Huân...

Thẩm Hiểu Hiểu đang cầm một chồng tư liệu đi tới, liếc mắt thấy bó hoa trên tay Hoan Hoan, ao ước cảm thán: "Oa, thật đẹp! Hoan Hoan tỷ, chị được tặng hoa hồng nha?"

Hoan Hoan ngại ngùng cười, đi đến toilet lấy ra một cái bình thủy tinh bỏ không, đổ đầy nước rồi cắm bó hoa vào. Cô đặt bình hoa trên bàn làm việc, ghé mũi ngửi ngửi, thật dễ chịu, là một hương thơm làm người ta vui vẻ thoải mái.

Thẩm Hiểu Hiểu thấy cô thích bó hoa này, liền cười cười đi vào: "Hoan Hoan tỷ, thực hâm mộ chị quá! Có hoa tặng, có người theo, thật tốt!"

Cô cũng kề mũi ngửi ngửi, lại cảm thán: "Oa, thật thơm! Hì hì hì, Hoan Hoan tỷ, là anh chàng đẹp trai nào thế?"

Hoan Hoan trong đầu hiện lên gương mặt cười xấu xa kia, cong môi nói: "Nói thật, ta còn không biết”.

"A! Không biết?" Thẩm Hiểu Hiểu kinh hô: “Là lời tỏ tình nặc danh? Hoan Hoan tỷ, em dám cá anh chàng này nhất định thật lãng mạn..”.

Nói đoạn, hai mắt sáng rỡ lên.

Hoan Hoan làm bộ mặt lạnh, nhìn Hiếu Hiếu quát khẽ: "Chớ bị loại này làm cho mê hoặc. Nữ nhi tìm chồng không thể chỉ nhìn vào lãng mạn hay không lãng mạn, biết chưa?"

"Hoan Hoan tỷ, chị lại không hiểu đi. Cái này gọi là lãng mạn, nói rõ nam nhân này biết tận hưởng cuộc sống”. Thẩm Hiểu Hiểu lơ đễnh cười, lấy tay ve vuốt hoa hồng , gương mặt cực kỳ hâm mộ.

Nghe vậy, Hoan Hoan nhướn mày, cô gái nhỏ này thật là giỏi ngụy biện.
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#63 - @199092
02/04/2013 12:43
058 Thẩm mỹ có vấn đề

Thẩm Hiểu Hiểu nghe vậy, chớp chớp mắt, lè ra lè vô cái lưỡi quyết định phá hủy vẻ đứng đắn của Hoan Hoan, gật đầu khẽ che cửa phòng đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, cô lại trở vào: "Đúng rồi Hoan Hoan tỷ, em quên báo chị. Trần Huân vừa gọi điện thoại cho em nói về việc họp hằng năm, anh nói để anh lo tiết mục, chị đừng lo lắng”.

Hoan Hoan khẽ nhíu mày, lời nói của anh có thể tin? Dù sao cô cũng không tin.

Hừ lạnh một tiếng, cô hỏi: "Một mình anh ta lo tiết mục? Không phải là xin nghỉ phép sao? Vậy anh ta có nói tiết mục gì không?"

"Không ạ, anh chỉ nói chị cứ yên tâm”. Thẩm Hiểu Hiểu như tên trộm cười nói, cũng không biết cười cái gì.

Được rồi, dù sao cô bây giờ cũng không còn cách nào, vậy thì tin anh một lần đi, đỡ phải bản thân mình cả ngày bận lòng.

Hoan Hoan cảm thấy như vừa giải quyết xong một việc đại sự.

※※※

Khưu Thiểu Trạch lái chiếc Volvo, chậm rãi vòng vào sân nhà, tốc độ thật chậm, bởi vì anh đang nghe điện thoại.

"Tôi đã từ chối cô ấy... Được.. Ngay khi ăn xong, tôi liền thông báo cô ấy không được rút lui... Ha ha…Cái ý rút lui mà cô ấy cũng nghĩ ra”. Anh đưa tay thả lỏng caravat, thư giãn vui thích chứ không còn vẻ lạnh lùng như hồi sáng.

Bên kia điện thoại, Huân cười ha ha: "Tôi thật nhìn trúng cô ấy, đương nhiên không giống bình thường. Ha ha, ông từ chối rất khéo, tôi thực muốn tận mắt nhìn xem vẻ mặt của cô ấy lúc đó, nhất định... thật đáng yêu”.

Khưu Thiểu Trạch nghe thế liền đáp: "Cho tôi xin, cái từ đáng yêu này thế nào lại có thể dùng cho Tề Hoan Hoan được?"

"Đó là vì thẩm mỹ của ông có vấn đề”. Huân ở đầu bên kia điện thoại nhe răng cười.

Khưu Thiểu Trạch thật sự là hết chỗ nói rồi, liền chuyển sang chuyện khác: "Chuyện bên ông kia xử lý được chưa? Luôn luôn xin phép nghỉ như vậy, không tốt lắm đâu”.

"Ừm, Tần tổng cũng sắp dời đi rồi, không có biện pháp khác, tôi không tiện xuất hiện ở khách sạn”. Huân khôi phục thái độ nghiêm túc.

"Tôi biết rồi, khách sạn bên này ông không cần lo lắng. Đúng rồi, chuyện họp hằng năm ông làm thế nào đây? Tham dự thế nào?"

Huân biết Khưu Thiểu Trạch thật ra là muốn hỏi, anh rốt cuộc lấy thân phận nào để tham dự cuộc họp hằng năm.

Trong lòng nhất thời như là chất đầy cỏ dại, tâm phiền ý loạn thở dài một hơi, nói: "Trước mắt thân phận của tôi vẫn không thể công khai, sở dĩ..”.

"Được, tôi hiểu rồi”. Khưu Thiểu Trạch gật gật đầu, trong lòng đã có đáp án minh xác.

Sau khi cúp điện thoại, anh chậm rãi dừng xe trước cửa nhà, bước ra, khóa cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai.

Trên ban công thật yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu mấy bồn tràn đầy hoa, hoa vừa được tưới thật tươi sáng, mơn mởn. Hoa molly, cây mã đề, hoa dâm bụt, trải qua một mùa đông đang cựa mình sinh sôi, những nhánh non, những búp hoa căng tràn, kiều diễm thơm tho.

Anh cười cười, tưởng tượng thấy bộ dáng mẹ ở trên sân thượng đang tưới hoa.
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#64 - @199093
02/04/2013 12:44
059 Lão hồ li

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, anh đi đến lầu hai, nghe thấy trong phòng ngủ của mẹ truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ: "... Tôi tốt lắm... Vâng... Về sau ông không nên gọi điện thoại lại đây, nếu như bị Thiểu Trạch..”.

"Mẹ, mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"

Khưu Thiểu Trạch im hơi lặng tiếng đứng ở phía sau, thanh âm có vẻ sâu thẳm trong trẻo nhưng lạnh lùng, thậm chí mang theo một chút tức giận, lời anh nói không giống như hỏi, mà là chất vấn.

Khâu mẫu giật mình, điện thoại rơi xuống đất phát ra một tiếng giòn vang. Bà vội vội vàng vàng xoay người lại không dám nhìn thẳng con mình, ánh mắt né tránh, hai tay xoa vào nhau, toàn thân có chút sợ sệt. Bà biết con mình nổi giận lên là rất đáng sợ…

Thế nhưng, Khưu Thiểu Trạch đã đoán được bà nói chuyện điện thoại với ai, anh nhặt điện thoại lên bấm nút tắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ đang tái nhợt.

"Mẹ vẫn liên hệ với ông ta sao? Không phải mẹ nói đã cắt đứt quan hệ? Con không muốn bị Huân phát hiện sau lưng anh ta, mẹ và lão hồ li..”.

Anh mấp máy môi, không nói hết lời, vì không muốn làm mẹ buồn.

Lão hồ li chính là Triển Bằng, chú ruột của Huân, bởi vì cá tính giảo hoạt xảo quyệt, tàn nhẫn quyết tuyệt thủ đoạn mà được gọi là lão hồ li.

Hai năm trước Huân vừa nhận chức tổng tài, Triển Bằng đã cực lực phản đối và ngăn cản Huân nhậm chức. Sự thực chứng minh, nếu không phải Huân tích cực gánh vác, sẽ không có Thị lớn mạnh như bây giờ, bá chủ tại Nam thành.

Sau, Triển Bằng thay đổi chiến lược quyết sách, chủ động từ chức tại Thị, đem phụ thân Hạo Thiên của Huân giam lỏng tại Seattle với lý do dưỡng bệnh, không cho ông và Huân gặp mặt.

Vì phụ thân tin tưởng, Huân không thể không chăm chỉ làm việc, chưa bao giờ từng hiển lộ bản thân mình trước mặt truyền thông, chẳng phải vì tận lực làm, mà thực ra bởi vì tình thế bức bách.

Đối với chí thân của mình còn như thế, có thể tưởng tượng Triển Bằng là người như thế nào.

Một người như vậy, lại cùng mẹ của mình có quan hệ không tầm thường, đây là điều Khưu Thiểu Trạch không muốn tin, không muốn thấy.

"Thiểu Trạch, con đừng nóng giận, ông ta chỉ là gọi điện thoại hỏi thăm mẹ có khỏe không thôi..”. Khâu mẫu thanh âm hơi hơi nghẹn ngào, cúi thấp đầu nói.

Nhìn mẹ gầy yếu khiến anh chạnh lòng, anh không nên đối với mẹ bất kính, dù chỉ là một ánh mắt lạnh lùng cũng không nên.

Mẹ cúi đầu, anh như thế mới nhận ra trên tóc mẹ đã có mấy sợi tóc hoa râm...

Ngữ khí mềm nhu, anh thở dài một hơi nói: "Mẹ, Triển Bằng cùng chúng ta không phải người cùng đường, con không muốn Huân biết chuyện này”.

Khâu mẫu yếu ớt gật đầu, nước mắt chực rơi ra.

Khưu Thiểu Trạch nắm hai vai Khâu mẫu bóp bóp, ánh mắt xẹt lửa, thầm nhủ sẽ âm thầm điều tra việc này…

----------------------

Hôm nay là ngày thứ sáu, lúc năm giờ, lại một bó hoa hồng được gửi tới.

Hoan Hoan mỗi ngày đều được tặng hoa hồng, khiến cho ai cũng biết chuyện. Mỗi lúc như vậy, các đồng nghiệp đều ao ước ganh tỵ.

Hoan Hoan lại không được tận hưởng niềm vui ấy trọn vẹn, vì toàn bộ đầu óc bị công việc ngập đầu chi phối. Hiểu Hiểu bỗng dưng hỏi một câu: "Hoan Hoan tỷ, ngày mai chị mặc quần áo gì?"

Cô mờ mịt ngẩng lên đầu, không hiểu chuyện gì.

"Hoan Hoan tỷ, chị thật là vì công việc mà mất trí rồi! Tối mai là cuộc họp hằng năm, vậy mà chị cũng quên”. .
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#65 - @199094
02/04/2013 12:45
060 Dù sao em cũng đã dùng qua

Hoan Hoan thế này mới nhớ tới, tối ngày mai là họp hằng năm, vừa nghĩ đến thôi, cô đã không khỏi uể oải, tâm phiền ý loạn.

Tuy rằng Huân đã gọi điện thoại cho Hiểu Hiểu, nói tiết mục do anh phụ trách, nhưng đến nay mặt mũi của anh cũng không thấy. Sáng nay gặp chủ tịch công đoàn, nghe nói tiết mục còn chưa đăng ký, cô liền choáng váng.

Thật là lại gặp trở ngại, sớm biết như vậy sẽ không nên tin lời nói của anh! Nếu không là có cơ hội bốc thăm giải thưởng cực lớn, cô thật muốn giả bệnh không đi.

Nghe nhân viên kỳ cựu nói, Thị hai năm gần đây họp hằng năm đều là đại tiệc, không chỉ tổ chức ở khách sạn năm sao, mà còn có rút thăm may mắn với giải thưởng cực lớn. Năm trước giải nhất chính là một chiếc xe hơi.

Năm nay hứa hẹn sẽ khoa trương hơn, sẽ là tiệc đứng theo phong cách Tây Âu, bao trọn khách sạn. Sân khấu hoành tráng, thiết bị máy móc chuyên nghiệp. Nghe nói bởi vì năm nay thành tích tốt hơn năm trước, Huân tổng tài mới cho tổ chức lớn như vậy, mọi người đoán rằng giải thưởng khẳng định không thể kém hơn năm trước.

Nói đến Huân tổng tài, còn có đồn đãi nói năm nay có khả năng sẽ được thấy tận mắt dung nhan của thủ lãnh.

Trời ơi! Bao trọn khách sạn! Tốn biết bao nhiêu tiền của... Xem ra, chốc lát tan việc cô phải đi chọn một bộ lễ phục đẹp mắt.

Chạng vạng, chân trời vài dải mây đỏ vàng vắt ngang, Hoan Hoan bận rộn công việc, chậm chạp đến sau thì nào có thể lựa chọn lễ phục hài lòng?.

Hoan Hoan đoán rằng, có lẽ lễ phục xinh đẹp đều bị các nữ đồng nghiệp sớm lựa hết rồi?

Cô mỏi mệt quay về nhà, mở tủ quần áo lấy lễ phục cũ ra thử…

"Răng rắc - -" phòng khách bất ngờ bị mở ra.

Trong lòng cả kinh, có lẽ nào lại là Trần Huân? Cô lén lút vụng trộm ghé mắt ra nhìn xung quanh, quả nhiên là anh!

Hoan Hoan còn tại vì chuyện ngày đó tức giận, nhưng anh đột nhiên xuất hiện, cả trái tim cô bỗng bùm bùm nhảy loạn.

Mấy ngày đều không có tin tức của anh, một cái giải thích, điện thoại cũng không có, lại bất ngờ đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Cô càng nghĩ càng tức giận, bước nhanh đến phòng ngủ của anh, ùn ùn mắng: "Trần Huân! Ngươi là tên khốn kiếp! Lại còn có mặt..”.

Giọng nói im bặt, anh, anh, anh thật đúng là cái đồ biến thái! ! !

Trong tay anh đang cầm cái khăn tắm màu trắng, xem ra, anh đang định đi tắm rửa, nhưng mà có ai lại cởi hết quần áo mới đi vào phòng tắm?

Hoan Hoan kinh ngạc hóa đá tại chỗ, không biết nên lui hay nên tiến. Cô nhìn thấy bộ ngực tráng kiện, tầm mắt đảo xuống, gương mặt trong phút chốc đỏ lựng.

"A - -" nín ba giây, liền sau đó tiếng thét chói tai phá tan căn phòng.

Hai tay nhanh chóng bưng kín mắt, khoảng cách gần như vậy... Thật đúng là khủng bố!

Ách... Ông trời! Vì, vì, vì sao của anh …lại đồ sộ như thế?

"Ngươi, ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục... Ta thay ngươi đóng cửa lại..”. Hoan Hoan thật khoa trương lại giả tạo nói.

Kỳ thực cô cũng không biết mình đang nói cái gì, hoàn toàn bị sợ choáng váng, hoảng loạn mà nghĩ muốn lui ra ngoài cửa, nhưng ngay lúc ấy khuỷu tay liền bị người mạnh kéo, hướng về phía giường!

"Hoan Hoan, em còn thẹn thùng? Dù sao em cũng đã dùng qua, còn sợ nhìn sao? Đúng không?"

Nói xong, thân thể chúi xuống, cô đã nằm gọn dưới thân anh.
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#66 - @199095
02/04/2013 12:47
061 Vài ngày không gặp rất nhớ em!

Hoan Hoan mặt nhanh chóng ửng hồng, cái gì gọi là dùng qua? Nam nhân này thật đúng là lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì không cam tâm!

Lập tức cảm thấy hối hận vì hành vi chủ động mở cửa ngu xuẩn của mình, cô mở ra đôi môi chính là muốn phản bác, một đôi môi ấm áp liền chận đi, nhu tình khiến cô huyền diệu. Cô trừng lớn mắt, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú, anh quên hết tất cả hôn cô. Cô thậm chí có thể thấy rõ hàng lông mi dài, như chạm đến mặt cô, còn có hàng lông mày thẳng tắp...

Cô bỗng dưng nghĩ đến anh ta chính là đang trần truồng, nóng bỏng, cương cứng. Cực kì dâng trào, hiển lộ rõ ràng anh muốn…

Nhưng cô nhưng không có phản kháng, có lẽ từ nội tâm mà nói cô kháng cự chính là con người anh, nhưng không kháng cự thân thể của anh, nụ hôn của anh, đụng chạm của anh.

Huân hôn cũng không quá sâu, nhìn ra được anh đang cực lực khống chế bản thân mình, mấy giây sau liền rời môi cô, chậm rãi dời lên trên đến mí mắt cô, rồi lên trán, nhẹ nhàng mà nỉ non: "Vài ngày không gặp rất nhớ em. Còn em? Hoan Hoan, có nghĩ tới anh không?"

Hoan Hoan tâm lộp bộp nhảy dựng, ở trong lòng tự hỏi mình: có không? Có nghĩ đến anh không?

Lắc lắc đầu, khẩn trương mấp máy đôi môi, trả lời: "Không... Không có..”. Làm như đang trả lời anh, kỳ thực là đang nhắc nhở chính bản thân mình.

Ánh mắt của cô rõ ràng là trốn tránh, anh nhẹ nhàng cười, cũng không vạch trần sự ngụy trang của cô, đứng dậy lấy khăn quấn quanh eo, lúc rời đi còn quay lại liếc cô một cái.

"..”. Hoan Hoan trừng lớn mắt, ngồi ở bên giường chưa tỉnh hồn, không phát ra thanh âm nào.

Mãi mới lấy lại tinh thần, đứng lên khỏi giường, ngạc nhiên phát hiện: anh thế nhưng... Không có đùa giỡn cô như mọi khi!

Lập tức lại bị giật mình bởi ý nghĩ của mình, cô đang chờ mong chút gì sao? Anh không đùa giỡn cô hẳn là may mắn mới đúng, vì sao lại có loại cảm giác mất mát? Cô tự hổ thẹn, hành vi của anh đối với tuần trước là một trời một vực, mà phong cách này cũng không giống cô - Tề Hoan Hoan, cô rốt cuộc là thế nào?

Trong lòng phút chốc chợt lạnh, chẳng lẽ... Cô là thích Trần Huân?

Làm sao có thể! Làm sao có thể! Cô làm sao có thể có cảm tình với người tình 1 đêm? Trên thế giới nhiều nam nhân như vậy, cô làm sao có thể thích anh?

Ý thức được điểm này, cô hoảng loạn cực độ, bỏ chạy về phòng ngủ của mình.

Cùng lúc đó, Huân ở trong phòng tắm giội tắm nước lạnh thở hổn hển, vừa mới thiếu chút nữa liền khống chế mình không được, anh thật sự rất muốn rất muốn hung hăng , hung hăng muốn cô...

Suy xét đến lần trước phản ứng của cô lớn như vậy, lo lắng nếu tái phạm tiến một bước cô có lẽ sẽ chạy trốn rất xa, nếu không phải là như thế anh đã sớm đem cô ăn thịt, đến xương cốt đều không chừa.

Anh nắm chặt hai đấm dồn sức đánh vào tường, trên mu bàn tay hằn đỏ, lòng tràn đầy thất bại: phản ứng của cô thật không phải là mãnh liệt thông thường, xem ra anh thay đổi sách lược là chính xác, cô không thích hợp với phương thức theo đuổi cấp tập.

Dù sao, cô đối với anh không phải nữ nhân bình thường... .

Tắm rửa xong, anh gõ cửa phòng Hoan Hoan.

"... Làm gì?" Cô không tình nguyện chút nào đáp lại.

Huân kiên nhẫn nói: "Hoan Hoan, em yên tâm, anh chỉ là muốn tặng em một thứ”.

Hoan Hoan dè dặt cẩn trọng mở cửa ra, len lén liếc liếc mắt một cái, anh quả nhiên mặc chỉnh tề, trong tay cầm một cái túi giấy.
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#67 - @199096
02/04/2013 12:48
062 Kích cỡ thật vừa vặn

Nhẹ nhàng cười, nói: "Hoan Hoan, em thử xem, nếu không vừa anh sẽ đi sửa. Anh còn có việc phải đi ra ngoài một chút, sẽ không giúp em được”.

Ai muốn anh giúp? Anh không có nhà tôi cũng vẫn rất tốt mà? Hoan Hoan tức giận nghĩ, buồn buồn hừ một tiếng xem như đáp lại.

Chờ Huân đi xa, cô nhịn không được lòng hiếu kỳ, liền mở túi ra, bên trong dĩ nhiên là một cái đầm dự tiệc.

Lễ phục, sắc màu diễm lệ lại cao quý tao nhã. Hoan Hoan thường xuyên tham gia tiệc rượu, đối với loại lễ phục cao cấp này cũng không xa lạ gì. Chỉ hơi nhìn kỹ có thể nhận ra: cái này chắc chắn giá rất đắt, nói không chừng còn là tác phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng.

Giật mình, anh sao có được 1 cái đầm đẹp như thế này?.

Lễ phục cao cấp?

Nữ nhân có phải đều như thế không? Tuy rằng nội tâm cô kháng cự Trần Huân, nhưng không cách nào kháng cự lễ phục xinh đẹp như vậy.

Đứng gần cửa sổ thay đầm, ánh trăng chiếu chênh chếch, dáng người xinh đẹp của cô được tạc đẹp như bức tượng…

Màu sắc đầm rất đẹp, đường cong khít khao ôm sát thân thể cô. Kích cỡ thật vừa vặn!

Anh, anh, anh làm sao có thể biết rõ ba vòng của cô đến như thế? Hoan Hoan đột nhiên nhớ tới lời nói đùa lần trước của anh ở văn phòng, mặt lại ửng đỏ, anh chàng này thật đúng là...

Đối với hành vi của Trần Huân, cô thật sự không biết. Anh khi thì như gần, khi lại như xa, lúc lạnh lúc nóng. Biết rõ cô thích gì, không thích gì, biết cô cần gì không cần gì. Vĩnh viễn không thể biết trước được bước tiếp theo anh sẽ làm cái gì, cũng đoán không ra mỗi một hành động của anh là mục đích gì, càng không cách nào biết anh làm việc này rốt cuộc là thiệt tình hoặc là giả ý.

Có lẽ chính là vì như thế, cô mới kháng cự anh...

Hoan Hoan phờ phạc ỉu xìu nhìn mình trong gương, trong đầu hỗn loạn, hết thảy đều nghĩ không ra.

※※※

Hôm sau, cuộc họp hằng năm rốt cục đã đến.

Hoan Hoan bị không khí long trọng làm cho rung động. Không thể không nói, tổng tài Huân thật sự rất có sáng ý, ở lối vào hội trường trải thảm đỏ cực dài, mỗi người tiến vào đều có vài ánh đèn flash nhá lên, thật giống cảm giác diễn viên trên thảm đỏ của liên hoan phim Cannes! Không chỉ như thế, mỗi người lại được nhận một cái phong thư tinh mĩ, mở ra vừa thấy, bên trong là một phiếu rút thăm trúng thưởng được thiết kế tỉ mỉ. Xem ra, đêm nay khâu đoạn rút thưởng thật không tầm thường.

Hoan Hoan lần đầu tiên tham gia, bị không khí của hiện trường làm cho hồi hộp. Nhìn khắp bốn phía, phát hiện các đồng nghiệp đối với cuộc họp hằng năm quả nhiên coi trọng. Người người trang phục thật đẹp để tham dự, phóng tầm mắt nhìn mỹ nữ như mây, mỹ nam như rừng. Cô thật đúng phải cảm tạ bộ lễ phục Trần Huân tặng, bằng không thật là…

Hoan Hoan mông lung nhìn trái nhìn phải, bản thân mình cũng không biết đang tìm cái gì.

Chẳng biết từ lúc nào, Hiểu Hiểu xán lại: "Hoan Hoan tỷ, đừng tìm nữa. Huân nói anh muốn xuất hiện thật độc đáo, sở dĩ... Hì hì, chưa tới thời khắc mấu chốt, anh sẽ không dễ dàng lộ diện”.

Hoan Hoan vênh mặt: "Ai nói ta đang tìm anh?"

Tiện đà nhíu nhíu mày, đối với tiết mục biểu diễn có chút bận tâm: "Anh rốt cuộc chuẩn bị như thế nào rồi?"

Nhớ tới tình cảnh qua tối quá lúng túng, cô đã quên hỏi anh chuyện này.

"Yên tâm đi tỷ, tuyệt đối không thành vấn đề”. Thẩm Hiểu Hiểu lơ đễnh nói, trong tay bưng một mâm món ăn phong phú ngon miệng, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#68 - @199097
02/04/2013 12:50
063 Vũ công hoàn mỹ

Hai MC một nam một nữ tuyên bố người lãnh đạo lên phát biểu. Một hồi chiêng trống vang lên, tất cả mọi người phỏng đoán hôm nay có thể hay không may mắn thấy Huân tổng tài? Ngay lúc ấy giám đốc Khưu Thiểu Trạch lại không nhanh không chậm tiến lên lễ đài.

Anh vận đồ tây, bên ngoài khoác áo vest màu đen, rất nam tính lịch lãm. Tuy rằng, bởi vì anh không phải Huân tổng tài, mọi người có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng sức hút của anh hấp dẫn không ít ánh mắt của phái đẹp.

Có vài người thậm chí nhịn không được, hét rầm lên: "A - - Khưu tổng! Em yêu anh!"

Không khí của hội trường bắt đầu cuồng nhiệt!

Nhưng trên thực tế, cái này cũng chưa phải cao trào. Mà là sau khi Khưu Thiểu Trạch nói chuyện xong, anh cao giọng tuyên bố "Tiết mục diễn xuất bắt đầu".

Hoan Hoan rốt cục biết đến cái gì gọi là kinh hỉ! Cái gì gọi là sáng ý! Cái gì gọi là nhân tài... Cô không biết mình còn có thể dùng từ ngữ gì để hình dung cuộc họp hằng năm lần này, cô chỉ có thể lặng lẽ ở trong lòng cầu nguyện: Trần Huân, tiểu tử ngươi ngàn vạn lần đừng để bộ phận phục vụ khách VIP mất mặt!

Hoan Hoan lòng tràn đầy bất an, bắt đầu hối hận tại sao đáp ứng cho Trần Huân phụ trách tiết mục diễn xuất.

Rất nhanh, người chủ trì tuyên bố: "Tiếp theo, bộ phận phục vụ khách VIP sẽ mang đến một tiết mục đầy phấn khích - - sợ run! ! !"

Hoan Hoan đang trốn trong một góc hội trường, nghe thế giật nảy mình.

Gì? Sợ run! ? Đây là cái gì tiết mục quỷ gì?

Đột nhiên, tách một tiếng toàn bộ hội trường tối thui, mọi người đều sợ ngây ra, tình huống gì đây? Còn có người ở kinh hô có phải bị cúp điện hay không.

Một giây sau, sân khấu vang lên âm nhạc nhẹ nhàng, rõ ràng là nhạc điệu của Michael Jackson, thật hiển nhiên đây không phải là mất điện.

Hoan Hoan há to miệng, trong lòng lập tức đoán được chút gì.

Chẳng lẽ anh muốn nhảy theo kiểu Michael Jackson? Trong lòng thầm hô hỏng bét, anh nhảy cái gì không nhảy, lại chọn loại nhạc này? Thật là khó khăn nha, anh có thể nhảy được không? Trên mạng không phải đã có rất nhiều video clip nhảy kiểu Michael Jackson như dở hơi sao? Hơn nữa, kiểu này cũng đã nhiều người bắt chước, có gì sáng tạo đâu...

Cô lo lắng nhìn về khán đài, lại không thấy anh đâu. Đột nhiên lại tách một tiếng, vô số đèn nê ông phóng đến toàn bộ hội trường, bao gồm cả Hoan Hoan. Mọi người ngạc nhiên phát hiện, này tay rửa chén đĩa, người phục vụ rượu…tất cả đều bỏ lại công việc, vừa nhảy múa vừa hướng về sân khấu mà di chuyển.

Cô không thể tin vào mắt mình... Ai ai cũng đều không ngờ được, có ai nghĩ tới những người này lại được bộ phận phục vụ khách VIP mời hỗ trợ?

Lúc này một đoạn khúc nhạc dạo đã xong, toàn bộ vũ công tề tụ vũ đài, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.

Phút chốc, âm nhạc tạm dừng mấy giây, giữa khán đài từ từ nhô lên một bục đứng, một người thân mặc bộ đồ da đen, dáng người gầy gầy cao lớn, đầu đội nón đen che khuất nửa gương mặt xuất hiện trước mắt mọi người.

Không hề nghi ngờ, anh mới là nhân vật chính của điệu nhảy này! ! ! .
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#69 - @199098
02/04/2013 12:51
064 Họp hằng năm cũng điên cuồng

"... Ha ha”. Hoan Hoan cười khan hai tiếng, làm bộ trấn định nuốt một miếng bánh ngọt vào trong miệng.

"A? Thật sao? Là ai?" Có người truy vấn.

Bên cạnh có một nữ nhân thật kích động, không đợi Hoan Hoan trả lời trước hết chen vào nói: "Ngốc ! Điều này cũng không biết, bộ phận phục vụ khách VIP chỉ có một nam nhân, đương nhiên là Trần Huân!"

"A! ? Chính là anh chàng đẹp trai Trần Huân? Oa... Rất đẹp trai!"

"Đúng, chính là anh ta, ta nghĩ muốn được điều đến bộ phận phục vụ khách VIP làm việc, mỗi ngày được sống chung một chỗ cùng nam nhân đẹp trai như vậy, thật hạnh phúc nha..”.

Sau đó, rất đông nữ đồng sự bắt đầu la hét...

Hoan Hoan khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa bị miếng bánh ngọt làm cho nghẹn. Vừa ho khan, vừa chạy nhanh đến chỗ nam đồng sự trốn, sau đó tiếp tục làm bộ trấn định xem Trần Huân trên võ đài ra sức biểu diễn.

Kỹ thuật nhảy của anh phô trương cuồng mị, mỗi một động tác độ mạnh yếu rất chuẩn xác, mồ hôi như mưa, toàn thân toát ra vẻ nam nhân quyến rũ! Theo tiết tấu mãnh liệt, anh linh hoạt đong đưa khêu gợi; cổ tay áo hơi rộng theo nhịp cánh tay nhảy múa, khi duỗi khi co tạo ra đường nét đẹp mắt. Mồ hôi khiến áo anh dính chặt vào thân thể, phô trương bộ ngực nảy nở; quần da khoe cặp giò thật dài thẳng tắp... Hoan Hoan kìm lòng không đặng, tầm mắt dán chặt vào từng vũ điệu của anh!

Cô lại nhớ tới bản thân mình đã từng chạm đến thân thể kia! Đôi tay mạnh mẽ ấy từng ôm ấp mình! Cũng chính đêm qua anh còn toàn thân trần trụi không che đậy nằm sấp trên thân mình! ! !

Mặt cô bắt đầu nóng lên !

... Được rồi, cô thừa nhận cô là trúng tà! Cô nhất định là bị không khí quá mức nhiệt liệt quấy cho đến thần trí không rõ, bắt đầu suy nghĩ miên man!

Cô đi nhanh đến bàn ăn, thuận tay bưng một ly nước lạnh, uống một hơi. Không được! Mau giảm xuống, giảm lửa xuống!

"Trần Huân! Em yêu anh!" Một tiếng thét chói tai cắt qua bên tai Hoan Hoan.

"Khụ! Khụ! Khụ khụ khụ!" Hoan Hoan kinh hãi quá độ, thiếu chút nữa bị sặc.

Rõ ràng tiếng thét chói tai này là từ một cô gái xinh đẹp. Cô lắc đầu: đúng là điên ! Điên rồi! Tất cả đều điên rồi!

Cô muốn khiến mình tĩnh táo một chút, nhìn quanh tìm toilet, vừa muốn rời đi, đột nhiên một loạt ánh đèn chói mắt phóng đến phía cô.

Thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô.

Âm nhạc vẫn còn tiếp tục, anh cũng vẫn còn tiếp tục nhảy múa, nhưng thân hình của anh đã chậm rãi di chuyển về hướng cô...

Anh, anh, anh muốn làm gì! ? Hoan Hoan chết trân nhìn anh đang từ từ tiến gần lại phía mình!

Càng không thể tưởng tượng được là, không biết anh lôi từ đâu ra một bó hoa hồng, ngậm ở trong miệng. Chẳng lẽ, anh muốn đem bó hoa ấy tặng cho cô sao?

Oa! Quả thật là cô đã đoán đúng!

Hoan Hoan ngây ngốc đứng tại chỗ, hoàn toàn mất hết phản ứng, trơ mắt nhìn anh một mặt tà mị cười cười hướng tới cô.

Anh cũng không sốt ruột đưa hoa cho cô, mà tiếp tục khiêu vũ vòng quanh người cô, nóng bỏng chọc cô, tà mị dụ nhảy, gợi cảm khiêu khích...

Ngay lúc Hoan Hoan cơ hồ bị anh làm hôn mê mất trí, âm nhạc đột ngột chấm dứt, anh tao nhã quì xuống, cầm hoa hồng đưa tới trước mặt cô.

Hoan Hoan hoàn toàn hóa đá.
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Hình đại diện của thành viên
#70 - @199099
02/04/2013 12:52
065 Hỏng bét! Trúng kế!

Cái tên của tiết mục thật đúng: "Sợ run" !

Lần đầu tiên bị cảm giác như hàng ngàn ngôi sao vây quanh mặt trăng vậy! Cô cảm thấy không biết làm sao, co quắp hoảng loạn. Bỗng nhiên phát hiện cách cô chỉ vài bước, một cô gái đã ngất đi.

Nhìn thấy cảnh Huân tỏ tình với cô như vậy, cô gái kia đã không chịu nổi mà ngất đi, vài người nam bế cô ra ngoài.

Bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ choáng váng, hai tay quấn lấy nhau, ánh mắt cho thấy nội tâm của cô xoắn xuýt, hoảng loạn, chân tay luống cuống.

Thấy cô chậm chạp chưa tiếp nhận hoa hồng, Huân nhẹ nhàng ngẩng đầu, lộ ra nửa bên mặt bị nón đen che khuất, vài sợi tóc ngắn nhuộm highlight cá tính, cả khuôn mặt càng thêm phô trương vẻ đẹp. Mồ hôi từ trên trán chậm rãi chảy xuống lộ ra vẻ nam tính, ánh mắt lém lỉnh nhìn cô.

Hoan Hoan tâm mạnh run lên, thiếu chút nữa không đứng vững trên đôi giày cao gót.

Thật hiển nhiên, tất cả những điều này nhất định là anh đã sớm trù định, cô đột nhiên nhớ tới liên tục cả tuần nay đều nhận được hoa hồng, chẳng lẽ cũng đúng là anh...

Lúc này, đã có người không hài lòng phản ứng trì hoãn của cô, bắt đầu la ó: "Trần Huân, cô ta không quan tâm, nhưng em quan tâm! ! !"

"Đúng! Em cũng muốn! Trần Huân, tặng cho em!"

"Không, cho em! Cho em!"

...

Toàn bộ đều không khống chế được, nhốn nháo tứ bề…

Hoan Hoan cắn răng một cái, hạ quyết tâm, dứt khoát.

Cô gắt gao nhắm mắt lại tiếp nhận hoa, lập tức bốn phía vang lên từng trận vỗ tay, tiếng hoan hô lẫn trong tiếng kêu rên của các cô gái.

Không phải cầu hôn, chỉ là nhận đóa hồng mà thôi, mọi người có cần thiết kích động như vầy không! ?

Hồ nghi mở mắt nhìn về phía Huân, anh đang giơ tay lên cao vẫy vẫy, cánh tay còn lại thần không biết quỷ không hay đặt lên eo Hoan Hoan, ngầm ý tuyên cáo với đám đông cô thuộc quyền sở hữu của anh!

Anh tươi cười, hướng phía mọi người la lớn: "Cảm tạ…cảm tạ!!"

Còn có người huýt sáo! Ủng hộ anh!

Hoan Hoan cả kinh: Hỏng bét! Trúng kế!

Nháy mắt, trong lòng bừng lên cảm giác tức giận, quay sang muốn nạt anh, lại bị anh hôn nhẹ 1 cái.

Mặc dù chỉ là hôn nhẹ, lại đã nói rõ hết thảy, mọi người đề ồ lên: "Nụ hôn đính ước" .

Thôi xong! Nỗi oan này của cô nhất định là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Huân càng được đà lấn tới, vô cùng thân thiết để sát vào lỗ tai của cô mềm giọng: "Hoan Hoan yêu dấu, em đã nhận hoa hồng của anh, coi như em đã tha thứ cho anh nha!”.

Cô không hiểu, không rõ anh đang nói cái gì, về sau liền suy nghĩ minh bạch, thì ra hoa hồng cả tuần nay là do anh gửi tới!

Anh! Anh! Anh khá lắm!

Mấy bó hoa hồng thôi mà đã nghĩ cô tha thứ sao? Hạ lưu, hèn hạ, vô sỉ, đáng giận... Cô đem toàn bộ từ ngữ bại hoại có thể hình dung ra để gán ghép cho anh. Dù sao chính là - - không có cửa đâu!

Hoan Hoan đã biến ra tức giận, vội vã nói: "Ngươi... Ah... Ah ah ah... Buông ra ah..”.

Lại bị anh tóm gọn tựa như diều hâu quắp gà con, ôm lấy hai vai che miệng kéo ra bên ngoài hội trường, bỏ lại phía sau một đám đông ao ước cùng cảm thán.

"Oa, thật là lãng mạn! Nếu bạn trai của ta cũng vừa múa như vậy vừa cầu hôn thì tốt rồi..”.

"Ngươi thôi đi, dáng người bạn trai của ngươi có thể nhảy đẹp như vậy sao? Nghĩ thôi đã ghê tởm quá! Haha…"

"Ta nhổ vào! Ta sẽ chia tay anh ta, ta muốn tìm người giống Trần Huân!"

...

Hoan Hoan nhăn mặt: chẳng lẽ bọn họ nhìn không ra cô là bị ép buộc sao? Cô cùng anh căn bản không phải là quan hệ yêu đương! ! !

******

Huân bế cô đến mảnh đất trống phía sau mới buông lỏng ra hai tay, Hoan Hoan bị anh ôm thiếu chút nữa thở không nổi, ngồi chồm hổm trên mặt đất dùng sức ho khan.

Huân lo lắng, vỗ phía sau lưng giúp cô thuận khí, lại nghĩ biểu hiện vừa rồi của cô... Thật sự đáng yêu , buồn cười quá xá!

Cười khẽ nói: "Sao rồi? Em vẫn tốt đó chứ? Có muốn anh hô hấp nhân tạo không?"

Hô hấp nhân tạo... Hoan Hoan chán nản, người này trong óc thế nào luôn luôn nghĩ đến sắc dục?

Hoan Hoan thật vất vả quay đầu, trừng mắt nhìn anh: "Ngươi không thể nghĩ sạch một chút sao? Suốt ngày sắc dục!"

Huân mím môi, lơ đễnh phản bác: "Anh không thuần khiết chỗ nào? Anh lo lắng em bị sặc, nên muốn hô hấp nhân tạo cho em thôi”.

Trần Huân đúng là loại mặt dày, cô lười tiếp tục cùng anh tranh cãi. Hiện tại quan trọng hơn là giải quyết chuyện bị mọi người hiểu lầm như thế nào, làm sao phủi sạch quan hệ với anh.

"Ta hỏi ngươi, ngươi tại sao lại đưa hoa hồng cho ta như vậy? Ngươi có biết làm như vậy sẽ bị các đồng nghiệp hiểu lầm? Ta không phải sớm đã nói với ngươi không thể để cho các đồng nghiệp biết quan hệ giữa chúng ta sao? Ngươi... Ngươi nếu còn như vậy, ta liền... liền huỷ bỏ chuyện chu cấp tiền hàng tháng! ! !"

Hoan Hoan muốn nói rất nhiều, rất nhiều, nhưng không hiểu sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện tiền. Sắc mặt Huân đổi qua âm hàn, khó coi. Cô biết: mình đã lỡ lời!

Huân đang cố gắng khắc chế tâm tình của mình, hai tay nắm chặt, cương trực nhìn cô đầy xa lạ.

Hoan Hoan có chút hối hận. Ánh mắt anh khiến cô cảm thấy sợ hãi, run rẩy lui về sau hai bước.

Lúc này, cách đó không xa có tiếng bước chân sột soạt, Huân mạnh tiến lên một bước dài, kéo Hoan Hoan vào trong ngực mình, gắt gao ôm.

Không đoái hoài tới phản ứng của cô, hai tay anh đã chặt chẽ nâng gáy cô, nồng hậu lưu luyến hôn môi cô, quấn giao, dài lâu. Hoan Hoan gần như ảo giác rằng tất cả không khí trong phổi đều bị Huân hút sạch.

Miên man, miên man, nụ hôn của anh tiến sâu vào trong linh hồn cô... .
(Firefox 11.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
Facebook của Hưng
Trang 1 ... 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11Chuyển đến trang
Trả lời nhanh

Chủ đề tương tự