Chap 17:
Đến đoạn gần cổng trường tụ họp với hai ông thần kia rồi cùng vào trường.
– Tôi: Ủa P? Sao em lại ở đây?
– P: Em xin chuyển xuống trường này học mà, hìhì. – Nhỏ P cười tít mắt.
– Tôi: Chuyển trường sao không thấy em nói gì với anh hết vậy?
– P: Em muốn tạo cho anh sự bất ngờ mà.
– Tôi: Mà sao tự dưng lại chuyển xuống đây? Học trên đó tốt hơn mà.
– P: Học trên đó chán lắm, mà thôi vô trường đi. – Nhỏ P xua tay.
– Tôi: Ừ, mà xe em đâu? Sao đi chung với thằng Thuấn thế?
– P: Xe em bị cán phải đinh, xì lốp rồi. Đúng lúc gặp Thuấn nên em đi nhờ thôi.
– Tôi: Ơh…
– Thuấn: Thôi, đi đi, muộn rồi kìa. – Nó ngắt lời tôi rồi nhấn pê đan chạy trước.
…
Vào trường gửi xe xong bọn thằng Thuấn rủ đi ăn sáng. Tôi thì ăn ở nhà rồi nhưng vẫn cứ đi cho tụi nó vui vậy.
– Tôi: Nay mày khao phải không Thuấn?
Thằng nhỏ đang ngồi cười tít mắt nói chuyện với nhỏ P thì đột nhiên mặt méo xệch. Nhưng tôi đố nó dám nói không đấy.
– Ừ, nay tao bao. – Thằng nhỏ gượng cười âu yếm nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.
– Em học lớp nào vậy P? – Vừa ăn tôi vừa hỏi.
– 11A1. – Nhỏ P đáp tỉnh bơ.
– Săxx… WHAT??? – Tôi mém chết sặc. – Em đùa anh à?
– P: Không, em nói thật mà.
Vậy là tôi đã mập mờ biết được lý do vì sao thằng Toàn và cả thằng Mabư kia chuyển xuống trường này học rồi.
Tính tiền xong, tôi nhờ thằng Thuấn dẫn nhỏ P lên lớp chứ nhờ thằng Đại thì con Trang cắt tiết nó mất. Còn tôi thì chạy xuống bảng tin xem danh sách học sinh khối 10 xem nhỏ My học lớp nào. Căng mắt tìm mãi tôi mới thấy cái tên M. L. D My lớp 10a2. Liếc ngang qua xem điểm thi tuyển sinh của nhỏ này thế nào. Xem ra cũng khá phết, toán 8 và văn 7,5 (hồi đó xét mỗi toán với văn thôi, còn bây giờ có xét thêm môn gì nữa không thì tôi không biết).
Thủng thẳng mò lên lầu tìm lớp 10a2, cái khu vực mà chỉ dành cho bọn quái vật học ngồi trên này.
Vừa bước đến cửa lớp thì tôi bị một đám chừng 5 thằng chặn lại.
– Đi đâu đây? – Một thằng hất mặt hỏi.
– Tôi: À… ừm…
– Nhìn cái tướng, chắc là lính mới chứ gì?
– “Đệch, chúng nó nghĩ sao mà nhìn tướng tôi rồi kêu tôi là lính mới hả trời? Chả lẽ trông tôi CHOẮT đến vậy?”
– Muốn vào lớp này phải tuân thủ nghiêm ngặt nội quy của lớp. – Một thằng bốn mắt một tay cầm tờ giấy, tay kia để ra sau lưng đi qua đi lại trước mặt tôi. Vừa đi nó vừa cầm tờ giấy đọc nội quy.
– “WTF!!! Mới đi tập trung lớp được bữa thứ nhất bữa thứ hai mà đã kê sẵn một tờ nội quy dài loằng ngoằng như vầy rồi”.
Tôi phải dùng cả kill hộ thể lẫn kiên định mà vẫn bị làm choáng bởi lời đọc văn của thằng này quá chi là hack não, nó bị cà lăm các thým ạ. Bọn đứng xung quanh thì cười ngặt nghẽo, cười ra nước mắt.
– Thôi, bọn mày chọc nó hồi nữa nó bỏ chạy luôn bây giờ. – Một thằng từ trong lớp đi ra.
Chắc thằng này là lớp trưởng vì lời nói khá có trọng lượng.
– Mày vào lớp ngồi đi, tí nữa cô chủ nhiệm xuống. – Vừa nói nó vừa lôi tôi vào lớp rồi đẩy xuống bàn giữa dãy ngoài.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì đã bị một lũ nhền nhện tinh bu lấy mà soi mói.
– Nhìn mặt xấu xấu vầy mà cũng vô được lớp này à?
– Tôi: Ủa? Hóa ra lớp này tuyển sinh bằng nhan sắc à? – Tôi đốp lại.
– Chắc là CÔCC nên xin được vào đó mà. – Một con nhỏ khác vừa soi gương nặn mụn vừa nói. Chúng nó còn ngồi soi mói tùm lum tùm la nữa làm tôi bắt đầu thấy bực mình.
– Cả lớp đứng.
Và cô chủ nhiệm lớp này bước vào, thật trùng hợp, đó là cô Huyền (cô chủ nhiệm lớp 10 của tôi ấy). Cô ra hiệu cho cả lớp ngồi rồi nhìn quanh lớp, rồi cô dừng lại ở chỗ tôi.
– Ơh, Đức? Sao em lại ở đây?
– Tôi: Em nhớ cô nên muốn học lớp cô thêm một năm nữa ấy mà. – Tôi cười.
– Thôi thôi, đừng ám cô nữa. – Cô cười. – Giờ em lên a1 rồi phải không?
– Dạ, hìhì. – Tôi gãi đầu cười.
Còn bọn kia thì trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.
– Vậy sao không lên lớp mà lại ở đây?
– Dạ em xuống xin cho My nghỉ bữa nay vì nó ốm không lên trường được. Em còn chưa kịp nói thì bị lôi vô đây ngồi vì bị tưởng là học sinh mới rồi.
– Ừ, thôi em về lớp đi có xíu thầy xuống tìm đấy. – Cô cười.
– Dạ.
Chào cô xong tôi trở về lớp. Cả lớp thì đều đã ngồi yên vị cả rồi nhưng thầy thì vẫn chưa tới. Tôi mừng rơn phi ngay về chỗ ngồi. Vừa đặt ass xuống ghế thì nhỏ P không biết chui từ đâu ra đập vai tôi một cái làm tôi giật cả mình.
– Anh hai làm gì mà lên muộn thế?
– Tôi: Ẹcc, giật cả mình. Còn tưởng là thầy nữa chứ.
– Bộ anh hai làm gì mờ ám hả? – Nhỏ P chớp mắt.
– Này thì mờ ám này. – Tôi đập nhẹ vào đầu nhỏ P.
– Ui da, hông phải thì thui, anh hai không thương em gì hết. – Nhỏ P phụng phịu.
– Thôi thôi về chỗ ngồi đi cô nương. – Tôi đẩy nhỏ.
Nhỏ P quay đi được ba bước thì bỗng quay lại và cười đắc ý.
– Bạn ơi, bạn đổi chỗ cho mình được không? – Nhỏ khều khều thằng Long con kèm theo một nụ cười tươi như hoa.
Tôi thì ngồi cười thầm trong bụng vì nghĩ chắc chắn rằng thằng Long sẽ từ chối yêu cầu của nhỏ P. Lý do đơn giản là vì tôi cảm thấy thằng này miễn nhiễm với gái cmnr. Nhưng đời đâu ai ngờ thằng này gật đầu cái rụp.
– “Tổ cha cái thằng hám gái”. – Tôi chửi thầm trong bụng. Thằng Long đứng lên nhường chỗ cho nhỏ P, chỉ chờ có thế, nhỏ P nói cảm ơn với thằng Long một tiếng rồi kéo ghế ngồi xuống hỏi tôi tùm lum tùm la, cứ như là người ngoài hành tinh mới vào trái đất ấy. Thế là xác định từ giờ tôi sẽ nhức đầu với cô em gái này lắm đây.
Lát sau ông thầy bước vào lớp, tay cầm một xấp giấy tờ gì đó. Và theo sau ổng là 2 nhỏ học sinh mới khiến mấy thằng lớp tôi phải há hốc mồm, phần tôi thì hơi ngạc nhiên xíu thôi.
Người đi đằng trước là nhỏ có khuôn mặt giống Linh (gặp nhau bao nhiêu lần mà tôi quên không hỏi tên nhỏ này, hềhề). Người thứ hai là con nhỏ bán thuốc ấy. Đúng là trái đất này tròn thật, hềyzz.
Không để cho hai nhỏ đó tự giới thiệu, ông thầy chỉ định xếp chỗ cho hai nhỏ đó luôn.
– Bàn đầu còn trống, hai em ngồi tạm ở bàn đầu đi, mấy bữa nữa thầy xếp lại chỗ sau.
– Ơh… hai bạn chưa giới thiệu mà thầy!
– Cho hai bạn tự giới thiệu đã chứ thầy…
… blabla… – Bọn lớp tôi nhốn nháo (trừ tôi).
– Thầy: Ai muốn làm quen thì xíu tự lên hỏi thăm mà làm quen. – Ông thầy cười gian.
Ổn định xong ông thầy dẫn 8 thằng con trai duy nhất của lớp ra đằng sau sân nhổ cỏ, còn để 27 con vịt zời ở trên quét dọn cái phòng học 25m vuông.
Nhổ rụng cả tay thì cuối cùng cũng xong, tôi ngồi phịch xuống gốc cây phượng nghỉ cho đỡ mệt.
– Êk, biến đi chỗ khác, chỗ này là của bọn tao. – Thằng Mabư đứng ngông nghênh trước mặt tôi.
– Tôi: Ổh? Chỗ này của bọn mày hả? Có ghi tên của bọn mày ở đây à? – Tôi vờ quay qua quay lại tìm.
– Mày éo phải giả ngu. Cút!
Mới đầu năm tôi không muốn gây chuyện nên đành thôi, nhịn chúng nó vài bữa vậy.
– Hêhê, biết điều vậy là tốt. – 3 Thằng nó cười khả ố.
Đúng lúc đó nhỏ P chạy xuống.
– Anh nhổ cỏ xong chưa?
– Tôi: Rồi, thầy bảo em xuống kiểm tra anh đấy hả?
– P: Ùm, hihi. Anh khát không?
– Có, em đi mua nước cho anh hả?
– Xí, em đang định bảo anh dẫn em xuống căn tin mua nước cho em uống ké với.
– Ẹc, tưởng em tốt bụng xuống hỏi thăm anh chứ, ai dè… – Tôi nhăn mặt chép miệng.
– Hay để mình mời Phụng đi uống nước nha. – Thằng Mabư sấn tới.
– Tôi: Ơh, dành cho đã xong giờ sao không ngồi đó nữa đi? – Tôi đá đểu.
Nó lườm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
– P: Mình không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của bạn. – Rồi nhỏ P kéo tay tôi đi trong ánh mắt tức giận của một vài thằng và ánh mắt ganh tị của một số thằng.
Hôm nay cả trường đi làm lao động cộng thêm cái thời tiết oi bức của cuối nè thế này thì cái căn tin của trường hoạt động hết công suất. Khó khăn lắm tôi mới chen được vào trong mua hai chai nước rồi đem ra cho nhỏ P. Xong hai đứa tôi đem lên lớp ngồi uống luôn chứ ở đâu chen chúc xô đẩy dữ quá, lỡ đang uống mà bị đứa nào thúc phải một cái thì dễ chết sặc lắm.
Hai đứa tôi tung tăng lên lớp ngồi uống nước. Bọn kia thì đã lên lớp từ bao giờ và đang ngồi lên bàn nói chuyện, xung quanh có vài nhỏ khác cũng đang ngồi tám chung. Thấy tôi với nhỏ P bước vào thì ngay lập tức mấy thằng nó lườm tôi muốn tóe lửa luôn. Còn nhỏ bán thuốc thì hất mặt kênh kiệu, trái lại nhỏ giống Linh thì gật đầu mỉm cười với tôi. Tôi cũng kệ mịa mấy thằng kia luôn, chỉ mỉm cười đáp trả 2 nhỏ kia rồi đi thẳng về ghế ngồi.
– Lớp mình sao lắm gái thế nhỉ? Con trai được có đúng 7, 8 đứa. – Tôi tu một miếng nước rồi nói.
– Tại con gái học giỏi hơn con trai mà. – Nhỏ P lúc lắc cái đầu.
– Xì, chỉ được cái học vẹt là giỏi hơn thôi. – Tôi bĩu môi. – Mà nhiều vậy cũng tốt.
– Tốt chỗ nào? – Nhỏ P tròn mắt nhìn tôi.
– Tôi: Ờ thì lúc nào chán không muốn học thì có gái xinh tha hồ mà tia, hêhê. – Tôi cười nham nhở.
– P: Hứ, gái xinh ngay bên cạnh đây mà không tia đi, toàn đi tia ở đâu không. – Nhỏ P xụ mặt nói giọng dỗi.
– Eo ơi, em gái anh tự tin quá vậy.
– Xí, sự thật là vậy mà. Cái này được UNESCO công nhận rồi nhá. – Nhỏ P phùng má làm tôi phải bật cười.
Nói chuyện thêm một lát thì thầy lại bước vào.
– Thầy: Thời gian cũng còn nhiều, lớp ta tranh thủ bầu cán sự luôn nha.
– Dạạạ… – Cả lớp uể oải đồng thanh.
– Thầy: Đầu tiên là chức lớp trưởng, lớp ta có bầu ai hoặc có bạn nào đã từng có kinh nghiệm làm lớp trưởng rồi không?
Cả lớp bắt đầu xôn xao như cái chợ vỡ.
– Thưa thầy. – Một giọng nói cất lên phía cuối dãy bên kia.
Chap 18:
Ngay lập tức cả lớp hướng ánh mắt về phía cuối lớp. Ở cuối lớp, thằng ở chung nhà với nhỏ giống Linh đứng dậy với vẻ tự tin lắm (thằng này tên Nam).
– Em đã từng làm lớp trưởng 4 năm cấp 2 và cả năm lớp 10 khi còn ở PT, em đủ tự tin để đưa lớp đi lên với thành tích thi đua cao nhất. – Nó nói với giọng đầy tự tin.
– Thầy: Tốt, thầy cũng đã xem học bạ của em, em có nhiều thành tích rất đáng khen. – Thầy cũng tấm tắc khen nó. – Lớp ta còn có ai cảm thấy mình đủ năng lực để làm lớp trưởng nữa không?
Ông thầy hỏi lại cho có lệ rồi thì trao chức lớp trưởng cho thằng Nam. Tôi thì chẳng thèm bận tâm ba cái vụ này, làm ban cán sự mệt bỏ xừ đi, tôi là tôi chẳng ham rồi đó. Rồi bọn thằng Toàn nhìn tôi xong cười nhếch mép, không biết là nó đang cười cái gì nữa.
Lớp trưởng đã có, giờ đến lớp phó học tập, phó lao động, phó văn thể mỹ, thủ quỹ, cờ đỏ, tổ trưởng tổ phó… Tôi thì yên phận nằm ngủ từ đầu đến cuối, nhỏ P thì bon chen mãi mới ôm được mỗi chức tổ trưởng.
Cuối cùng là bầu ra bí thư, phó bí thư. Hai chức này thì khá nhàn và được đi chơi nhiều nên dân chúng xung phong xin làm rầm rộ lắm. Tôi thoáng thấy mấy thằng kia liếc cười đểu tôi một cái, dự là tôi sắp bị nó troll đây mà.
– Thưa thầy em đề cử chức bí thư sẽ giao cho một bạn nam nào đó làm vì theo em được biết bí thư phải tham gia rất nhiều hoạt động của nhà trường, và có nhiều việc cần dùng đến sức khỏe nên em nghĩ để một bạn nam làm sẽ tốt hơn. – Thằng lớp trưởng đứng lên dõng dạc ra vẻ bố đời.
– “Chắc chúng nó muốn ôm hết mấy chức vụ chủ chốt đây mà.” – Tôi nghĩ bụng nhưng rồi cũng mặc kệ, không quan tâm.
Cả lớp cũng gật đầu đồng ý.
– Thầy: Vậy ai có thể đảm nhiệm chức vụ này?
Bây giờ thì cả lớp ngồi im re vì bọn con gái thì đã bị loại rồi nên không ai giơ tay nữa, còn đám con trai bọn tôi cũng chẳng buồn giơ tay luôn bởi 3 thằng kia đều có chức vụ hết rồi, thằng Toàn làm lớp phó lao động, thằng Mabư thì làm thủ quỹ (không biết thầy nghĩ sao mà cho thằng phàm ăn này làm thủ quỹ, nó mà không ăn cho lủng tiền quỹ mới là lạ. Hềyzz), còn thằng Nam thì rinh trọn chức lớp trưởng rồi. Còn lại 4 thằng thì mất 2 thằng làm tổ trưởng luôn, thành ra chỉ còn có tôi và thằng Long con thôi nhưng hai thằng tôi thì đời nào xung phong làm bí thư.
Rồi chuyện gì đến cũng đến:
– Vậy em nam ngồi cuối lớp làm nha. – Ông thầy chỉ xuống chỗ tôi.
– Em hả? Em không làm được đâu thầy ơi, thầy để bạn Long làm kìa thầy. – Tôi thoái.
– Nam: Làm bí thư có một số việc cần dùng sức, bạn Long nhỏ người như vậy thì sao mà làm được.
– Thầy: Thôi, em làm vì lớp đi.
– Anh hai làm đi, chức đó to mà. – Nhỏ P ngồi bên cũng hối tôi.
Biết không thể từ chối nổi nên tôi đành đồng ý nhưng trong đầu tôi vẫn luôn thắc mắc rằng chẳng phải bọn kia thù tôi lắm mà tại sao lại đề cử đưa tôi lên cái chức to như vậy.
– P: Anh hai sướng nhen, chức đó toàn ăn rồi đi chơi riết à.
– Tôi: Thích không? Anh nhường cho này. – Tôi đẩy đầu nhỏ P.
– P: Thôi, thầy không cho đâu.
Chọn xong phần ban cán sự lớp thì đến phần xếp chỗ ngồi.
– P: Ơh, em tưởng được ngồi tự do chớ. – Nhỏ P xụ mặt.
– Tôi: Không muốn bị chuyển thì ngồi im đi, đừng để cho thầy để ý.
Nói thì nói thế nhưng trong lòng tôi mong sao cho ông thầy đẩy nhỏ đi chỗ khác giùm tôi, để tôi ngồi một mình một bàn cho đỡ nhức đầu, hehe.
Lần lượt từng bàn bị di tán để cho đứa khác vào. 4 bàn đầu tiên là để ưu tiên cho mấy đứa nhỏ con và mấy đứa 4 mắt. 4 bàn tiếp theo là để cho mấy đứa tướng trung trung, còn lại 4 bàn cuối là để cho 6 thằng con trai bọn tôi (thằng Long thì lên hàng ưu tiên số 1 rồi) và vài đứa con gái dạng to cao đồ sộ (tôi thấy thế).
Xếp xong, tôi cảm thấy chỗ tôi ngồi khá là thoải mái vì chỉ có tôi với thằng Luân ẹo ngồi. 3 thằng kia thì vẫn ngồi ở bàn cuối dãy bên kia, nhỏ P thì lên bàn 3 dãy tôi, nhỏ giống Linh thì ngồi trước mặt tôi, riêng nhỏ bán thuốc thì ngồi bàn 4 dãy bên kia.
Ông thầy thì đứng trên bục giảng ngó ngó nghía nghía cái mô tê gì không biết rồi chỉ nhỏ bán thuốc.
– Em đầu bàn bàn 4, chuyển qua bàn cuối dãy này ngồi đi, bàn đó 3 người mất rồi.
– WTF??? – Tôi há hốc mồm.
Nhỏ kia thì mặt cứ vênh vênh lên đi sang chỗ tôi.
– Thầy: Em nữ ngồi vào giữa.
Xong ông thầy lại ngồi ngắm thành quả của mình. Nhỏ bán thuốc thì lâu lâu cứ quay qua lườm tôi, nhỏ P thì mặt méo xệch quay xuống nhìn tôi.
Ngồi nghe ông thầy đọc vài câu nội quy trường lớp này nọ thêm vài câu nữa thì chúng tôi được thả về. Thầy vừa bước ra khỏi lớp là tôi cao chân vút ngay ra khỏi lớp luôn, chứ ngồi gần nhỏ bán thuốc tôi lại thấy rờn rợn thế nào ấy.
– Anh hai làm gì mà chạy nhanh vậy? Làm em dí theo không kịp. – Xuống tới nhà xe nhỏ P đập vai tôi.
Trông con bé đứng thở hổn hển mà đến tội, mặt đỏ bừng, mồ hôi thì lấm tấm vài giọt.
– Tôi: Ecc, dí theo anh chi cho mệt?
– P: Chứ không em đi bộ về à? Mà sao anh hai chạy nhanh vậy?
– Tôi: Thì tại anh sợ bị em bắt chở về nên mới chạy, ai dè không kịp. – Tôi trêu.
– Hứ, anh hai xấu xa, không thương em gái gì hết. – Nhỏ P phùng má trông dễ thương thôi rồi.
– Tôi: Hì, anh giỡn thôi, anh đương nhiên là thương cô em gái khờ của anh rồi.
Nghe vậy nhỏ P cười tươi hẳn, mắt chớp chớp:
– Thiệt hả?
– Tôi: Ừ.
– P: Hihi, thương anh hai nhất.
– Tôi: Ừh, thương anh nhất thì xíu anh cho mượn xe đèo anh về.
– Hứ, vậy mà nói thương em. Thương em mà bắt em đèo anh. – Nhỏ P lại xụ mặt.
– Êk êk, mày bắt nạt P hả mày? – Thằng Thuấn từ đâu nhảy ra gõ đầu tôi.
– Tôi: Ơh, thằng cờ hó này, tao oánh thấy tía mày mày ra bây giờ. Dám gõ đầu tao. – Tôi dứ dứ nắm đấm.
– Thuấn: Ấy ấy, tao lỡ tay, tao xin lỗi, hềhề. – Nó cười cầu hòa.
Đợi thêm chút nữa thằng Đại bác mới lết cái xác ra tới nơi. Xong bọn tôi lấy xe về luôn, tôi thì phải hộ tống cô em gái về tận nhà. Hic, làm anh hai là khổ vậy đấy. Thả nhỏ P xuống cổng rồi tôi quay đầu xe phi về luôn, trên đường về tôi ghé vào quán mua một tô cháo với nhị tô bún đem về (buổi trưa tôi lười nấu ăn lắm).
Về đến nhà thì chỉ thấy b. Nhi đang ngồi xem đôrêmon.
– Tôi: Lấy tô đổ bún ra mà ăn nè Nhi ơi.
– Dạ. – Rồi c. Bé chạy vô bếp lấy ra 3 cái tô.
– Tôi: Hồi sáng chị My có chịu ăn cháo không?
– Nhi: Dạ có, nhưng mà ăn có nửa chén à. Chị ấy còn biếng ăn hơn cả em nữa.
– Tôi: Vậy chỉ có uống thuốc không?
– Dạ có.
– Ừ, thôi em ăn đi. Anh lên đó xem sao.
Tôi bưng tô cháo lên cho nhỏ My. Nhỏ này đang ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, đôi mắt vô hồn.
– Cô thấy trong người sao rồi? – Tôi đặt tô cháo lên bàn.
– Khỏe rồi.
– Tôi: Ừh, vậy thì tốt. Ăn chút cháo đi, tôi vừa mua đấy.
– Tui không muốn ăn.
– Không muốn cũng phải ăn một chút chứ. Ăn đi có lại đói.
– Tui đã nói là không muốn ăn rồi mà.
– Tôi: Dù sao tôi cũng mất công đi mua rồi, cô không ăn một chút cho tôi vui được à?
Nhỏ My nhìn tôi một lát rồi hằn học múc một thìa cháo lên ăn rồi đặt lại cái thìa lên bàn.
– Tui ăn rồi đó, cậu vui rồi thì ra ngoài cho tui ngủ.
– Tôi: Thôi ăn cho hết đi, cô ăn dở rồi ai dám ăn nữa.
– Không ai dám ăn thì đổ đi.
– Không được, phí của giời mười đời chết đói. Cô ăn hết tô cháo này đi.
Biết đã bị dụ, nhỏ này lườm tôi với ánh mắt sắc như dao cạo.
– Tôi: Sao đây? Tự ăn hay chờ tôi phải đút cho ăn?
Không nói không rằng nhỏ My hằn học cầm tô cháo lên, vừa ăn nhỏ vừa nhìn tôi bằng ánh mắt chứa đựng đầy sự ức chế, đôi mắt thì cứ long lanh như muốn khóc. Chẳng mấy chốc, tô cháo đã bị nhỏ này đánh chén sạch.
– Cạch. – Nhỏ này đặt cái tô xuống bàn.
– Thế có phải ngoan không. Khăn nè, lau miệng đi rồi nằm nghỉ cho khỏe. – Tôi chìa ra một miếng khăn giấy.
Nhỏ này nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu mà không hề động đậy. Mỏi tay quá tôi cầm lại miếng khăn giấy rồi lau luôn miệng cho nhỏ này.
– Tôi: Nằm nghỉ đi.
Xong tôi mang tô xuống dưới. Không hiểu sao hôm nay tôi hiền với nhỏ này thế nhỉ?
Xuống dưới nhà, tôi đổ bịch bún của mình ra ăn, ăn xong thì tôi phi lên phòng nằm thiền. Cả đêm hôm qua mất ngủ nên bây giờ phải ngủ bù. Nhưng muốn ngủ yên một lúc cũng không được, vừa chợp mắt thì tôi bị nhỏ Mỹ lôi cổ dậy làm bao cát di động cho nhỏ này luyện tập.
Chap 19:
Sáng hôm sau, tôi bật dậy vươn vai ngáp dài. Toàn thân thì vẫn còn ê ẩm do từ chiều đến 9h tối hôm qua phải làm bao cát di động chịu trận cho nhỏ My luyện tập.
Xong tôi uể oải vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Tầm 15 phút sau thì nhỏ My đi xuống, trông mặt mày có vẻ hồng hào lên ít nhiều. Nhưng mà thấy cái bộ dạng ngái ngủ của nhỏ này thì tôi không thể nào nhịn cười được, trông cứ cù bất cù bơ thế nào ấy.
Ăn sáng xong, nhỏ My bảo đi mua ít đồ.
– Tôi: Thôi để mai rồi đi, trông cô có vẻ chưa hết ốm hẳn đâu.
– Tui khỏe rồi, không sao đâu. – Giọng hiền lắm các bác ợ, khác hẳn lúc chưa ốm.
Rồi nhỏ này về phòng thay đồ luôn. Nói ghét nhỏ này thì tôi vẫn ghét nhưng không an tâm để nhỏ này đi một mình, nhỏ mới chuyển xuống đây không quen đường xá đi lạc cái thì bỏ mợ. Vả lại còn đang bị ốm nữa chứ.
– Tôi: Tôi đi với cô.
Nhỏ đó đứng sững lại nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. – B. Nhi cũng cần mua thêm ít đồ mặc, tôi không biết lựa đồ cho con gái nên sẵn cô đi mua thì lựa giùm cho con bé luôn thôi. – Tôi bào chữa.
– Ừm. – Nhỏ My gật đầu.
Còn b. Nhi thì vui mừng nhảy cẫng lên. Đúng là con gái, từ lớn đến bé hễ nghe đến đi mua đồ là vậy đấy, hầyzz.
– Tôi: Chỗ mua đồ cũng gần, đi bộ đi cho khỏe, coi như tập thể dục đi.
– Ừm.
Hêy, kể cũng lạ, từ sáng đến giờ nhỏ này cứ sao sao ấy, bảo sao nghe vậy, ngoan như mèo luôn.
Không khí hôm nay thật trong lành, trời xanh trong vắt, lâu lâu có vài áng mây trắng lững lờ trôi qua. Trên lá cây vẫn còn đọng vài giọt sương, còn chim chóc thì chả thấy con nào cả (chắc là bị tụi nhỏ vác trạng ná bắn hết sạch cmnr). Ba người chúng tôi cùng nhau đi trên đường, b. Nhi với nhỏ My thì đi đằng trước cứ tíu tít với nhau vui lắm, đá tôi ra rìa luôn. Tôi thì lủi thủi đi phía sau rảo mắt tia gái xem trong thời gian qua gái gú ở đây phát triển thế nào rồi, hehe.
Nhớ hồi trước gái ở đây xấu như Thị Nở vợ Chí Phèo, ấy thế mà thấm thoát mới có gần 1 năm tôi vắng mặt mà gái ở đây đã xinh như Thị Màu hết mịa rồi. Trông em nào em nấy cũng tờ rắng, xinh và nỡỡỡ, trông ngon ăn thôi rồi.
Đến một tiệm quần áo cũng khá lớn, tôi theo sau nhỏ My với b. Nhi vào trong. Rồi có một chị nhân viên mặc đồng phục đến gần cười tươi rói. Trông bà chị này cũng xinh nhưng… có vẻ già rồi, cũng 22 rồi là ít.
– Anh chị có cần giúp gì không ạ? – Bả hỏi bọn tôi.
– My: Không cần đâu, bọn em tự chọn đồ được rồi.
Rồi bà chị đó quay trở lại quầy ngồi. Nhỏ My với b. Nhi thì kéo nhau xem hết chỗ này đến chỗ kia, thử hết bộ đồ này đến bộ đồ kia làm tôi nhìn theo cũng chóng cả mặt. Thôi thì để cho hai người họ chọn, tôi ngồi xuống ghế lấy một tờ báo lật qua lật lại tìm truyện cười để đọc. Nhưng tìm mãi mà cũng chả có mẩu truyện cười nào, toàn là mấy bài báo về thời trang rồi này thì idol này nọ xem mà phát chán. Thế là tôi lại chống cằm nhìn hai người kia chạy quanh. Trông hai người họ giỡn vui lắm, nhỏ My thì lấy cái áo to (loại cho con trai) mặc cho b. Nhi, nhìn c. Bé lúc ấy buồn cười vô cùng tận, người c. Bé thì ngắn xíu mà mặc cái áo rộng thùng thình dài quá đầu gối. B. Nhi cũng lấy một cái mũ vành to đội lên đầu nhỏ My, cái mũ to nên che mất luôn mắt của nhỏ My. Tôi ngồi nhìn mà cũng phải bật cười.
Sau 2h ngồi mòn mỏi dài cổ chờ đợi thì cuối cùng hai người họ cũng chọn xong, tôi thì mừng húm vì được giải phóng. Và tôi tự hứa với lòng thề với dồi là không bao giờ đi mua đồ cùng với hai người này nữa. Ra tính tiền xong nhờ chị bán hàng chuyển đồ về nhà giùm (chứ cả đống đồ thế này thì đến ông Lý Đức cũng chả vác hết).
– B. Nhi: Mình đi chơi đi anh hai. Em muốn đi công viên. – B. Nhi bắt đầu nhõng nhẽo.
– Tôi: Ừm… cô đi không? – Tôi quay qua hỏi nhỏ My.
Nhỏ này lưỡng lự một lát rồi cũng đồng ý. Vậy là chúng tôi lại công viên thẳng tiến. Cũng lâu lắm rồi tôi không đến đây, không biết mấy cụ có còn nhớ tôi không nữa?
Vừa vào đến công viên là b. Nhi lôi hai đứa tôi leo lên cái cầu trượt, rồi lại qua đu quay, bập bênh… Tôi muốn chóng mặt với c. Bé này luôn.
Chơi chán xong lại kéo nhau ra xích đu ngồi.
– My: Nóng như vầy ước gì có kem ăn b. Nhi nhỉ? – Nhỏ này nói bâng quơ, mặt thì cười gian bỏ mợ.
– Anh hai ơi. – Giọng nũng nịu ngọt xớt. – Em muốn ăn kem.
Không biết con bé này học đâu cái kiểu chớp mắt làm nũng này nữa.
– Tôi: Ừh, để anh hai đi mua. Em ăn kem gì?
– B. Nhi: Em ăn kem dâu.
– Tôi: Ừh… còn cô? Kem đá hả?
– Tùy tâm. – Nhỏ này đáp gọn lỏn.
Tôi ra xe kem ngay cổng công viên mua 3 cây kem, 1 sôcôla cho tôi và 2 kem dâu cho hai người kia. Mua thêm 3 chai chanh muối rồi tôi trở về chỗ cái xích đu hồi nãy.
– Kem về, kem về rồi đây.
– Ah, có kem ăn rồi.
B. Nhi nhảy xuống khỏi cái xích đu nhưng bị mất thăng bằng nên chao đảo và…
– Cẩn thận…
– Uỵch… ui da…
Trong lúc b. Nhi đang té xuống thì tôi chạy đến không kịp, cũng may nhỏ My đã đỡ được con bé.
– Tôi: Em có sao không Nhi? – Tôi chạy lại đỡ c. Bé dậy.
– Nhi: Em không sao.
Rồi tôi quay sang đỡ nhỏ My dậy.
– Cô có sao không?
– K… Không sao.
Tuy miệng nói là không sao nhưng tôi thấy mặt nhỏ này thoáng nhăn nhó, cánh tay phải thì giấu giấu ra sau lưng.
– Đưa cái tay ra đây coi.
– My: K… không sao đâu mà.
– Tôi: Đã nói là đưa tay đây tôi coi.
Nhỏ My bặm môi cúi gằm mặt rồi từ từ đưa cánh tay phải lên. Không vết trầy, cũng không vết xước nhưng khi tôi vừa đụng vào thì nhỏ này la đau rồi rụt tay lại.
– Tôi: Chắc trật khớp rồi. Đưa tay tôi chỉnh lại cho.
– Không sao đâu, lát nữa là hết đau thôi. – Nhỏ này lắc đầu nguầy nguậy. – Tôi: Không chỉnh lại là lát nữa nó sưng to lên đấy.
Nhỏ này có vẻ hơi sợ nên nhắm tịt mắt đưa tay lên trước mặt.
– Tôi: Tôi đếm từ một tới ba là tôi vặn nha. Hít thật sâu vô chuẩn bị tinh thần nè.
– Ừm. – Gật đầu.
– Một… hai… ba…
Trông nhỏ đó nhắm tịt mắt mà buồn cười ứ chịu được.
– Xong chưa?
– Rồi.
Ngay lập tức nhỏ My mở mắt ra xoay xoay thử cổ tay.
– Ah… ah… hức hức… đau…
– Thì đã vặn đâu mà chẳng đau. Ủa ai đằng kia giống ba cô vậy? – Tôi chỉ ra đằng sau.
Nhỏ My lập tức quay ra đằng sau, và cá đã cắn câu, cái chiêu dương đông kích tây này của tôi dường như chưa thất bại lần nào. Và lần này cũng thế, nhưng tôi hơi ngạc nhiên vì lúc tôi bẻ lại khớp mà nhỏ này hoàn toàn không biết luôn, vẫn cứ dáo dác tìm ba.
– Đâu? – Nhỏ này quay lại hỏi tôi.
– Tôi: Ơh, chắc tôi nhìn nhầm. – Tôi gãi đầu cười.
– Ừm. – Nhỏ này xìu mặt xuống hiện rõ một chữ buồn. Rồi nhỏ này nhận lấy que kem từ tôi rồi đem ra cạnh đài phun nước ngồi nhìn từng dòng nước phun lên rồi rớt xuống. Từ lúc ấy cho đến khi trở về đến nhà thì nhỏ này cũng chả cười chả nói, cũng chả buồn đùa giỡn với b. Nhi nữa.
Về đến nhà thì tôi thấy cửa nhà đã mở, có vài chiếc xe máy và một chiếc ôtô đang đỗ ngoài sân (chắc là a. Trường về rồi đây mà). Bước vào nhà tôi thấy a. Trường đãng ngồi nói chuyện với hai người đàn. Ỗng trung niên và một người phụ nữ cũng ngoài 30 nhưng nhìn mặt trẻ măng hà. Bên cạnh họ còn có một thằng nào tầm tuổi tôi (trông mặt thằng này quen lắm) đang ngồi hóng chuyện. Tôi vào chào hỏi qua một lượt rồi dẫn hai người kia lên phòng (phòng ai nấy về ấy ạ, cấm thím nào nghĩ bậy).
Về phòng tôi nằm xòe ra giường đánh một giấc tới chiều luôn. Khi tôi thức dậy mà khách của a. Trường chỉ có tên tầm tuổi tôi là không thấy đâu còn lại mấy người kia thì vẫn chưa về, họ vẫn đang ngồi vừa nhậu vừa nói chuyện gì đó.
– Làm cái quái gì mà nhậu lâu vậy không biết nữa. – Tôi than thầm trong bụng.
Nhậu thêm nửa tiếng nữa thì có vài đứa võ sinh tới nên mấy người kia mới chịu về.
– Đó là ai vậy a. Trường?
– Hai người mặc đồ thường là ba mẹ của chị dâu mày, còn người mặc đồ tây là bác của Hà.
– Ồh, mà họ bàn chuyện gì với anh mà lâu thế? Báo hại em ngồi trên lầu đói gần chết. – Tôi nhăn mặt xoa bụng. Nghe tôi hỏi vậy xong ổng ngồi cười khềnh khệch, không lẽ ổng nhậu say rồi nên bị sảng à ta?
– Anh cười cái gì vậy? Em đang hỏi mà sao tự dưng anh cười như bị sảng vậy? – Tôi khua tay trước mặt ổng.
– Thì là… hề hề… chuyện… hê hê… – ổng vừa cười vừa nói làm tôi nóng ruột.
– Chuyện gì?
– Chuyện… đám cưới… hề hề.
– Tôi: Đám cưới ai?
… Cốppp…
– Ui da, sao oánh em? – Tôi ôm cái đầu vừa bị ổng ký cho một quả muốn lủng luôn.
– Đám cưới anh với Hà chứ ai.
– Àh, thì ra bữa giờ anh bảo về LP có việc là việc này í hả?
– Chứ gì nữa.
– Tôi: Vậy là em sắp có chị dâu rồi, hehe. Mai mốt em tha hồ mang chuyện tốt của anh ra kể cho chị dâu nghe để mà lập công, hehe. – Tôi cười gian.
– Chú mày mà bán đứng anh là anh cho chú biết tay. – Ổng dứ dứ nắm đấm. – Mà con bé Mỹ tập luyện đến đâu rồi? – Cũng tạm ổn rồi. Em làm bao cát cho nhỏ đó luyện tập cả buổi hôm qua mà đến giờ vẫn thấy ê ẩm toàn thân đây này.
– A. Trường: Ừh, vậy thì tốt. Mà tối nay nó thi đấu, chú mày có đi xem không?
– Có chứ, chứ ở nhà không thì chán quá.
– Ừh, vậy thì chú mày thông báo cho lớp võ tối nay nghỉ để đi cổ vũ cho con bé nha.
– Vâng.
Đến chiều tôi tắm rửa chải chuốt rồi khoác vô mình cái áo thun trắng, cái quần jean mua từ hồi ở LK, khoác thêm cái áo sơ mi sọc carô màu đen lên trông cũng ngầu ra phết đấy chứ.
Xong tôi đi xuống nhà lấy chiến mã đi xem thi đấu. Lúc đi ngang qua phòng của nhỏ My tôi thấy nhỏ này đang ngồi nhìn ra cửa sổ, đôi mắt vô hồn. Chắc là nhỏ này đang buồn vì nhớ nha nhớ bạn đây mà. Mà nghĩ lại để nhỏ này ở nhà một mình thì vũng tội:
– Tôi: Êk, đi chơi không? – Tôi vừa nói vừa gõ vào cửa.
Nhỏ này quay ra.
– Đi đâu?
– Xem đấu võ, cô có đi không? Đi thì thay đồ nhanh nhanh đi, tôi đợi.
– Ừm.
Rồi tôi đi thẳng xuống nhà bật tivi lên xem. Ấn nát cả cái rùy mót, sang hết kênh này đến kênh khác mà cũng chỉ toàn là ba cái chương trình thời sự quốc tế với cải lương nghe mà nhức hết cả đầu. Ngồi đợi mòn mỏi thêm tầm 15 phút nữa thì nhỏ My đi xuống làm tôi phải há hốc mồm.
Trông nhỏ này thực sự khác so với thường ngày, mái tóc ngang lưng để xõa ra, hai má hơi hồng (chắc là đánh phấn) trông xinh hơn và nữ tính hơn hẳn, cộng thêm cái đầm màu đen xén đỏ ngắn tới đầu gối thì tôi dù không ưa gì nhỏ này lắm. Nhưng vẫn phải công nhận một câu là nhỏ này thật đẹp. Thấy tôi nhìn không chớp mắt thì nhỏ này hắng giọng một cái rồi nói:
– Đi thôi, muộn rồi kìa.
– Àh ừh… đi. Thôi… – Tôi lắp bắp.
Đạp xe chở nhỏ này đi ngoài đường mà cứ bị mấy thanh niên phóng xe máy lượn qua lượn lại chóng hết cả mặt. Chắc hồi đó xăng đang giảm giá. Đến nhà thi đấu đa năng, tôi đi gửi xe rồi dẫn nhỏ này vào trong xem. Hôm nay có nhiều người đi xem lắm.
– Chỉ là thi đấu nhỏ thôi mà, làm cái quái gì mà đi đông thế không biết. – Tôi nghĩ bụng.
Mà tôi để ý thấy bữa nay mấy thằng đầu nhuộm 7 sắc cầu vồng đi nhiều lắm, chắc cũng chiếm 1/3 tổng dân số hiện có mặt ở đây. Tôi cũng chả quan tâm chúng nó lắm nhưng hình như chúng nó lại quan tâm đến tôi.
– Êk, cô có thấy gì lạ lạ không? – Tôi hỏi nhỏ My.
– My: Không. – Trả lời cụt ngủn.
– Tôi: Cô không thấy lũ kia đang nhìn mình như muốn nuốt chửng mình luôn hả?
– Tui quen cảnh này rồi. Đi đâu cũng thế, con trai các người đều là vậy cả, hễ thấy gái là nhìn không chớp mắt. – Nhỏ này bĩu môi.
– E hèm, xin lỗi chứ cô đụng chạm hơi bị nhiều rồi đấy.
– My: Xí. – Nhỏ này nguýt dài một cái rồi bỏ đi trước.
Hai đứa tôi đứng trên tầng 2 xem thi đấu do ở trên này có ít người đỡ phải chen lấn mặc dù xem không được rõ cho lắm.
– Cậu đoán xem trận này ai thắng?
– Tôi: Bên xanh có vẻ chậm chạp quá, còn bên đỏ thì nhanh nhưng đứng không vững. Tỉ lệ ăn của bên xanh cao hơn.
– Tui thấy áo đỏ đánh hay mà?
– Gà mờ thôi, mấy người này đánh chán ngắt. Gặp phải đệ tử của tôi thì chỉ cần 2 nốt nhạc là xong. – Tôi vỗ ngực.
– Đệ tử của cậu là cái cô gái tập võ với cậu chiều hôm qua í hả?
– Ừh.
Lát sau cũng đến lượt nhỏ My lên thi đấu. Quả không ngoài dự đoán của tôi, nhỏ này hạ gục đối thủ một cách khá nhẹ nhàng.
– My: Cô ấy giỏi thật.
– Tôi: Chuyện, sư giỏi thì đệ tử dĩ nhiên cũng phải giỏi rồi.
– Xí.
– Chào bạn. – Một thằng tiến đến đứng cạnh nhỏ My.
Nhỏ này lơ đi, vờ như không nghe thấy.
– Làm quen nhầm gái chảnh rồi chú em ơi. – Tôi cười thầm trong bụng rồi cũng lơ đi mặc kệ.
Thằng kia thì cười khoái chí tiếp tục bắt chuyện.
– Mình tên Lâm, không biết mình có được vinh hạnh biết tên của bạn không?
– Hỏi bạn trai tôi ấy. – Rồi nhỏ này đi vòng sang bên tay trái của tôi đứng.
Tôi vẫn vờ như không biết gì, vẫn chăm chú xem thi đấu. Rồi thằng kia đập đập vào vai tôi. Tôi quay sang thì nó huýt sáo ngoắc tay ra hiệu đuổi tôi đi chỗ khác.
– Tôi: Đang tập huýt gió hả? Không sao đâu, cứ tập đi, mình không phiền đâu. – Kèm theo khuôn mặt con nai vàng ngơ ngác xong tôi quay sang xem thi đấu tiếp.
Thằng kia thì tức xì khói đầu luôn. Nó tiếp tục đập vai tôi lần nữa.
– Mày đi chỗ khác chơi, không thì đừng trách tao. – Nó gằn giọng.
– Uầy, chỗ đây đang xem thi đấu mà. – Tôi xua tay.
– Thế mày có tin tao cho mày bay từ đây xuống dưới không? – Nó chỉ tay xuống dưới.
– Bạn biết nói chơi thật, mình có biết bay đâu. – Tôi cười xòa.
– Vậy để tao ném mày xuống cho mày tập bay luôn. – Nó xắn tay áo đòi xô tôi xuống.
Ngay lúc đó một thằng khác chạy đến kéo nó lại rồi xì xầm to nhỏ cái gì đó xong mặt thằng này biến sắc chạy mất dép không dám nhìn lại.
– Bọn này kỳ lạ thật. – Tôi lẩm nhẩm rồi quay lại hỏi nhỏ My. – Cô cũng dễ tán nhỉ, mới đó mà thằng Toàn đã tán được cô rồi.
– Ai nói với cậu?
– Thì nãy cô nói với thằng kia là đi hỏi bạn trai cô mà, không là thằng Toàn thì còn là ai nữa.
– Ừ… vậy thì sao? Cậu ghen à?
– Ecc… xin lỗi chứ đây không biết ghen là gì nhá, mà cô với tôi có là gì đâu? Mắc gì tôi phải ghen, ềkềềề.
– Xí. – Rồi nhỏ này xem đấu võ tiếp.
Tôi cũng chả nói gì nữa, chăm chú xem thi đấu. Đến lượt cặp thí sinh số 33 lên thi đấu thì tôi lại há hốc mồm. Cái người đang dùng thái cực quyền đánh cho đối thủ quay mòng mòng không ai khác mà chính là nhỏ có khuôn mặt giống nhỏ Linh (gặp bao nhiêu lần mà vẫn quên hỏi tên nhỏ này). Nhỏ này đánh mà cứ như múa vậy, lúc nhanh lúc chậm, lúc tưởng chừng như không dùng sức nhưng hễ cứ thử để trúng đòn xem, thốn tận rốn.
– Êk, cô gái kia… – Nhỏ My khều tôi.
– Không phải đâu, người giống người thôi.
– Ừm, nhưng mà giống thật.
– Đến cả tôi và b. Nhi lần đầu gặp còn nhận nhầm nữa kia mà.
– Vậy là cậu quen cô gái đó hả?
– Cũng sơ sơ thôi.
Chap 20:
Đến tầm 10h thì tôi về trước, nhỏ My vẫn còn muốn xem nên ở lại xem thêm lát nữa rồi về sau với a. Trường (đi taxi) Trời gần về khuya, cái se se lạnh làm tôi hơi tê tê, lúc này chỉ cần hà hơi ra một cái cũng thấy có sương luôn ấy chứ. Một mình một ngựa hiên ngang đi giữa con đường PTT với ánh đèn đường hiu hắt. Đang vu vơ vừa đạp xe vừa huýt sáo đến đoạn ngã tư thì bỗng một chiếc xe máy bo cua gấp và ôm phải xe của tôi.
– … Rầm… ui da…
Tôi ngã vô lề đường còn con ngựa sắt tội nghiệp thì ôi thảm thôi rồi, méo cổ, lệch tay lái, cong vành, có mỗi cái khung và cái xích hên là không bị sao.
Tôi đứng dậy định bụng là chửi cho đứa khốn nạn chạy xe sai đường kia một trận thì thấy nó đang bị nguyên cái xe máy to đùng đè hẳn lên người. Trông cái tướng của đứa đó như con nhái mà bị nguyên cái xe đè lên như vậy cũng thảm, mà tôi lại là người có tấm lòng rộng lượng nên đỡ cái xe lên lôi đứa đó ra.
Trông cách ăn mặc thì tôi nghĩ là con gái vì người này đội cái mũ bảo hiểm như kiểu đầu của mấy ông siêu nhân gao ấy (che hết từ cổ trở lên). Cộng thêm 3 vòng bốc lửa nữa thì tôi càng chắc chắn đây là con gái.
– Cô có sao không?
– Tôi không sao. – Nói vậy nhưng cô ta vẫn ngồi ôm chân.
Cô ta đã nói vậy thì có lẽ không cần tôi giúp nữa, mà đời tôi cũng chật vật vì gái nhiều quá rồi, bây giờ tốt nhất tránh xa lũ con gái càng xa càng tốt. Nghĩ thế nên tôi lôi xác con ngựa sắt của mình đi luôn. Mà đi được vài bước thì tôi lại thấy lương tâm của mình không cho phép, nó cứ bứt rứt khó chịu thế nào ấy. Nhưng nếu quay lại thì lý trí không cho phép.
Và cuối cùng tôi đã chọn nghe theo lương tâm. Tôi ném con ngựa sắt xuống rồi quay lại chỗ cô gái kia. Chân trái của nhỏ bị trầy xước khá nhiều mặc dù mặc quần jean dài và đang chảy máu. Tìm xung quanh mãi mà không có tiệm thuốc tây nào nên tôi đành hy sinh cái áo yêu dấu vậy. Tôi lột cái áo sơmi khoác ngoài của mình ra rồi băng bó sơ qua cái giò cho nhỏ này.
Xong tôi dựng cái xe máy lên rồi bỏ đi, trước khi đi không quên để lại cho nhỏ này một câu:
– Con gái con đứa chạy xe vừa vừa thôi. Từ sau chạy cho cẩn thận vào.
Về đến võ quán, tôi ném CỤC SẮT vào xó rồi đi tắm rửa xong đi nằm thiền.
…
Sáng hôm sau, tôi đang cùng cả nhà xì xụp húp tô bún thì thằng Toàn lại mò đến rú ga bóp còi inh ỏi.
– Em đi chơi với bạn một lát nha anh Trường. – Nhỏ My xin phép a. Trường.
– Ừ. Đi cẩn thận, về sớm nha.
Xong nhỏ này chạy lên phòng thay đồ bôi son đánh phấn rồi chạy ra leo lên xe thằng Toàn.
Tôi ăn xong cũng dẫn b. Nhi qua nhà nhỏ P chơi, để không gian cho đôi vợ chồng sắp cưới thích mần gì thì mần.
Dắt tay con bé ra đến ngõ, vừa đến quán phở của c. Hà thì đập vào mắt tôi là hình bóng cô gái ấy, người con gái đã dối gạt bỏ tôi mà đi, bây giờ em lại đang đứng trước mặt tôi. Lúc đó tâm trạng tôi như vỡ oà, chỉ muốn chạy thật nhanh đến ôm cô ấy vào lòng để thỏa mãn bao nhiêu nỗi nhớ thương.
Nhưng đó mới là nghĩ, khi chân tôi chưa kịp nhấc lên thì từ trong nhà, một thằng nào đó mặc quần jean, áo khoác da màu đen trông oách lắm, tướng tá thì cũng ổn (nếu không muốn nói là ngon), mặt mũi thì cũng điển trai phết và cũng có vẻ con nhà gia giáo. Nó đi thẳng ra ôm eo rồi hôn lên trán nhỏ Lan giữa thanh thiên bạch nhật làm tôi không dám tin vào mắt mình nữa. Rồi họ khoác tay nhau quay lại phía tôi…
… 1… 2… 3… 15s ngơ ngác 4 mắt nhìn nhau…
– Đ… Đức… – Lan lắp bắp.
Tôi cố nặn ra một nụ cười mỉm nhưng mà sao nghe sống mũi thấy cay quá, lòng đau như cắt.
Lại 30s nữa không gian chìm trong yên lặng, tôi vẫn đứng đó để nghe từ chính miệng cô ấy một lời giải thích, một lý do về những việc cô ấy đã làm… nhưng không, Lan vẫn đứng đó không nói, không giải thích, vẫn nắm chặt tay thằng kia không buông.
Rồi thằng kia nhíu mày kéo tay nhỏ và bước đi, nhỏ bước ngang qua tôi mà không dám nhìn tôi. Tôi đưa tay nắm cánh tay của nhỏ lại, nhưng nhỏ rụt tay lại rồi tiếp tục đi theo thằng kia. Tôi đứng ngơ ngác nhìn theo bóng nhỏ đi cùng ai khuất sau dãy nhà mà lòng tan nát.
– Anh hai ơi, đi thôi, qua nhà chị P thôi anh hai. – B. Nhi giật tay tôi.
– Àh ừh, mình đi.
… nghẹn ngào giây phút ta chấp nhận sống không cần nhau, chẳng khác chi trái đất này làm sao tồn tại không có mặt trời. Chỉ biết lặng thầm nhìn em quay lưng bước đi lòng anh thắt lại…
Đến nhà nhỏ P, tôi bấm chuông xong đợi cả gần 10 phút sau nhỏ P mới ra mở cửa với cái bộ dạng ngái ngủ. Đầu xù tóc rối, mắt còn dính ken, bộ đồ ngủ màu hồng in đầy hình mấy con gấu trúc, đôi dép bông cũng màu hồng, tay thì ôm con gấu bông cũng màu hồng nốt.
– Ơh, anh hai qua sớm thế. – Giọng ngái ngủ nghe dễ thương phết.
– B. Nhi: Hôm nay không lên trường nên anh hai dẫn em qua đây phá chị nè. – B. Nhi nhanh nhảu.
– Thật áh? – Nhỏ P tròn mắt.
– Tôi: Ừh, mà định cho anh đứng ngoài này luôn hả?
– Í chết em quên, để em mở cổng. – Rồi nhỏ P lúi húi mở cổng. – Hì hì, anh hai chịu khó đợi em chút xíu nữa, em quên không mang chìa khóa ra. – Nhỏ P cười tít mắt.
– Anh cho 30s thôi, muộn là anh về luôn cho coi.
Thế là nhỏ lạch bạch chạy vào nhà lấy chìa khóa ra mở cửa.
– Rồi, vào nhà rửa mặt đi, để cổng anh đóng cho.
– P: Vậy nhờ anh hai nha. – Nhỏ này lại hí hửng nhảy chân sáo vào nhà.
Tôi đóng cổng xong thì dẫn b. Nhi vào nhà luôn. Vừa vào nhà là b. Nhi chạy ngay tới tủ truyện của nhỏ P mà ôm ra một đống truyện đôrêmon. Còn tôi thì bật tivi lên xem.
Lát sau nhỏ P đi xuống.
– Hai bác đi làm hết rồi hả?
– P: Dạ, em đang tưởng nay được ngủ nướng một bữa rồi chứ. – Nhỏ P xụ mặt.
– Tôi: Vậy nướng sáng giờ chưa đã à cô nương? Con gái con đứa mà cứ ngủ nướng đi, mấy bữa nữa nó ù ra như con heo thì đừng thắc mắc là tại sao nhá.
– P: Lâu lâu em mới nướng có một bữa thôi, không lo béo đâu. – Nhỏ xua tay.
– Tôi: Àh, Nhi ơi về thôi, để cho chị P ngủ nướng. – Tôi vờ đứng dậy.
– Ơh, em hông ngủ nướng nữa, anh hai đừng về mà, hìhì.
– Thôi, mất công có người lại bảo anh phá giấc ngủ của họ.
– Thì phá rồi còn đâu. – Nhỏ P nói lí nhí nhưng vẫn bị tôi nghe thấy.
Ngay lập tức tôi cú cho nhỏ này một cái ngay trán (nhẹ thôi).
– P: Ui da, lủng đầu em rồi.
– Muốn nữa không?
– Xí, anh hai mà chẳng thương em gì cả. Hông chơi với anh hai nữa, em qua chơi với b. Nhi, plè… – Nhỏ P lè lưỡi chọc tức tôi rồi chuồn luôn đến chỗ b. Nhi.
Nhưng chỉ được chưa đầy 5 phút thì nhỏ này làm mặt thảm mò lại chỗ tôi, tay cầm theo 2 quyển truyện.
– Anh haiii ơiii!!! – Giọng ngọt xớt nghe mà nổi da gà.
Tôi vờ không nghe thấy, tiếp tục dán mắt vào cái tivi.
– P: Anh hai, b. Nhi ham đọc truyện hông thèm chơi với em rồi.
– Tôi: Ừm.
– P: Anh hai! Đừng giận em nữa nha, cái này xem như là đền bù được hông? – Nhỏ này đưa một cuốn truyện lên trước mặt tôi.
– Tôi: Chưa được.
Nhỏ P làm mặt tiếc nuối đưa nốt cuốn truyện thứ hai đang giấu ở sau lưng ra. Tôi cầm luôn cả hai cuốn đặt xuống bên cạnh rồi tiếp tục xem tivi.
– P: Anh hai!
– Tôi: Gì nữa? Đưa thêm truyện nữa hả?
– Hông, em… đói. – Nhỏ này lí nhí.
– Tôi: Đói thì tự nấu mà ăn, kêu anh làm chi?
– P: Anh hai dẫn em đi ăn nha, chứ giờ mà nấu thì lâu lắm. Chắc nấu xong là em chết đói luôn á.
– Tôi: Thôi, trông em mập quá đó. Nhịn ăn mấy bữa cho giảm cân đi. – Tôi vuốt cằm cười gian.
– Hứ, em có mỗi 45kg mà mập gì. Có anh hai mập thì có. – Nhỏ này giãy nảy.
– Tôi: Haha, thôi gọi b. Nhi cất truyện rồi đi.
– Yeah! Thương anh hai nhất.
Xong tôi để xe ở nhà nhỏ P rồi dẫn hai đứa em gái đi ăn sáng. Vừa ra đến cổng thì từ đâu chui ra một thằng đực rựa. Trông tướng tá nho sinh cũng nhã nhặn, mặt mũi tàm tạm, đeo cặp kính cận trông cũng ra vẻ tri thức phết.
– Ủa P đi đâu sớm thế?
– P: Em đi ăn sáng với anh hai em. – Nhỏ P tươi cười trả lời.
– Tiếc nhỉ, anh cũng đang định sang rủ em đi ăn sáng. – Làm mặt tiếc nuối lắm.
Không hiểu sao tôi chả cảm thấy có chút tí tẹo nào gọi là thiện cảm với thằng này. Trông nó cứ khó ưa thế nào ấy, hay là tại tâm trạng tôi đang không tốt nên vậy ta?
– À, người này là người em hay kể đó hả?
– P: Ừm. – Rồi quay sang tôi. – Đây là anh Phong, bạn học chung lớp piano với em.
– Tôi: Chào, tôi tên Đức. – Tôi chào cho có lệ.
– Phong: Chào cậu, tôi đã nghe P kể rất nhiều về cậu. Nghe P kể tôi cứ nghĩ cậu rất đặc biệt hoặc rất gì đó, nhưng gặp cậu rồi thì… à mà thôi. – Nó cười khẩy một cái.
– P: Anh cũng chưa ăn sáng hay là đi chung với bọn em luôn nha.
– Phong: Như vậy liệu có kì quá không?
– P: Không có gì đâu? Càng đông càng vui mà, phải không anh hai.
– Tôi: Ừh. – Mặc dù trong lòng không muốn tẹo nào.
Ra đến quán bún đầu đường, thằng này lóc cóc vác ghế nhảy đến ngồi kế nhỏ P rồi vừa cười nói vừa vung tay múa chân minh họa như chốn không người.
Tôi với b. Nhi ăn sáng ở nhà rồi nên chỉ gọi nước uống, còn thằng kia gọi bún ra mà chả thấy nó đụng vào cọng bún nào. Nó cứ ngồi chém gió chém bão hết chuyện trên trời dưới đất thì lại đến chuyện đông chuyện tây. Tôi nghe mà ong ong hết cả cái đầu, trái lại nhỏ P với b. Nhi thì tỏ ra thích thú lắm, ngồi nghe chắc không bỏ sót một chữ nào.
Đến lúc ra tính tiền mà tô bún của thằng này vẫn còn nguyên xi, chưa mất dù là một giọt nước lèo.
– Phong: Để bữa nay anh mời cho. – Nó đứng dậy giành tính tiền.
– Tôi: Vậy coi sao được, của ai thì người đó tự tính chứ.
– Phong: Có đáng gì đâu. – Nó xua tay xong móc trong ví ra 100k đưa cho bác bán bún. – Khỏi thối. (Sang chảnh cún vêler)
Xong nhỏ P bảo chưa mua đồ đi học nên tôi lại phải theo nhỏ đi mua, dĩ nhiên là không thể thiếu được cái thằng kia rồi.
– P: Anh hai! Bộ nào hợp với em hơn? Tay dài hay tay ngắn? – Nhỏ P hỏi tôi.
– Phong: Tay ngắn đẹp hơn đó. – Tôi còn chưa kịp trả lời thì thằng này đã nhảy chen vào trả lời.
– P: Anh hai! Cái áo dài nào đẹp hơn?
– Phong: Áo bên trái đẹp hơn kìa.
… blabla…
Bất kể nhỏ P hỏi tôi cái gì thì thằng này cũng chen vào làm tôi bắt đầu cảm thấy nóng.