Sẽ mãi bên nhau – chương 1
18 năm, chúng ta bên nhau, những tưởng không gì có thể chia tách chúng ta. Vậy mà, cậu nhẫn tâm để tôi một thân một mình đi đến xứ lạ. Với cậu 18 năm chúng ta bên nhau không là gì cả. Tôi ghét cậu.
18 năm, chúng ta bên nhau, với tôi, cậu là duy nhất. Tôi những tưởng, với cậu, tôi cũng là duy nhất. Nhưng ngày hôm đó, chỉ một câu nói của cậu, đã cắt đứt 18 năm tình nghĩa của chúng ta. Tôi ghét cậu.
Bảy năm trôi qua, tôi không hề gặp cậu. Cậu đã thay đổi thế nào rồi? Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này? Từ lúc nào cậu và tôi như hai kẻ thù thế này?
Bảy năm trôi qua, đã bao nhiêu lần tôi muốn đi tìm cậu, chỉ cần ở cạnh cậu là đủ rồi, dù tôi không là quan trọng nhất với cậu cũng được. Nhưng tôi cũng biết là tôi không làm được. Tôi ích kỷ chỉ muốn có cậu cho riêng mình. Đã là không thể thì thôi tôi đành để cậu mãi mãi rời xa tôi.
Anh đã từng sống bảy năm không có em. Với anh đó là một cơn ác mộng kinh hoàng nhất cuộc đời anh. không có em, cả thế giới như sụpđổ trước mặt anh, tất cả chỉ òn lại một khoảng không vô tận. Anh không muốn phải rời xa em thêm một lần nào nữa. Dù cho cả thế giời chống lại chúng ta, dù cho mọi người nói chúng ta phải xa nhau, dù phải chống lại cả số phận, anh cũng sẽ mãi ở bên cạnh em. Mãi mãi.
Từ khi sinh ra hai người họ đã luôn ở cạnh nhau. Không ai có thể hiểu họ hơn chính bản thân họ và kẻ còn lại. Nhưng rồi khi tính cảm của họ thay đổi, khi họ không chỉ coi đối phương là một người bạn bình thường như những người bạn còn lại, họ sẽ thế nào? Liệu họ có thể thấu hiểu tình cảm của đối phương không? Một sự hiểu lầm, bảy năm chia cắt với nhiều đổi thay, liệu họ có thể ở cạnh nhau mãi mãi không?Họ thật sự có thể ở cạnh nhau không
Cùng với sự phát triển kinh tế ngày một mạnh mẽ, những ngôi biệt thự với những kiểu kiến trức mới lạ mọc lên ngày càng nhiều ở thành phố Hồ Chí Minh, nơi được coi là trung tâm kinh tế ở thành phố.
Nhưng bất cứ ai đã từng nhìn thấy biệt thự Hoa Hồng thì sẽ càng ngạc nhiên với cấu trúc của nó. Đón chào khách đến với ngôi biệt thự là cánh cổng bằng gỗ màu nâu to lớn và vững chải. Sau cánh cổng là một con đường nhỏ rài cát mịn với hai hàng cây rộng tán hai bên che mát cả một con đường cùng những luống hoa với đủ sắc màu. Cả một khoảng sân rộng được che phủ bằng những ngọn cỏ xanh mượt mát rợi khiến người ta chỉ muốn dạo bước trên đó bằng chân trần. Một bên sân bị chiếm diện tích bởi một chiếc hồ nhỏ trong xanh. Có một chiếc cầu nhỏ dẫn ra một nhà thủy tạ nhỏ nằm giữa chiếc hồ. Bên còn lại là một hàng cây cao lớn rợp mát cả một khoảng sân rộng rãi. Dưới tán cây ấy là một chiếc xích đu cùng với dàn hoa giấy leo xung quanh, cạnh đó là một bộ bàn ghế bằng đá ngự trị. ( Ôi sao mình ngu cái tả cảnh này quá – Thề, câu này là của tác giả ghi)
Hết con đường, là một vài bậc thang dẫn vào một căn phòng rộng lớn với tường là những khung kính thủy tinh trong suốt. Từ căn phòng, có hai cánh cửa dẫn ra hai lối đi vào hai phần nằm đối diện nhau. Đó là hai căn nhà đối diện giống nhau đến từng chi tiết, từ cách bố trí phòng đến những hoa văn trang trí.
Đằng sau căn biệt thự là một vườn hoa đầy màu sắc cùng một vườn cây cảnh.
Hẳn bất kỳ ai đi qua ngôi biệt thự cũng sẽ thắc mắc về chủ nhân của ngôi biệt thự. Và câu trả lời có sẵn trên cánh cổng rộng lớn bằng gỗ ấy. Hai bên trái phải của cánh cổng là hai tấm biển đề hai cái tên : Hoàng Xuân Tùng và Trịnh Minh Vũ.
Câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ căn biệt thự này. ( Bỏ quá cho tác giả, hồi còn đi học, hắn chưa bao giờ đạt điểm cao môn tả cảnh kiêm tả người. Cho nên các sis thấy đó, cấm có câu nào tả người trong truyện của hắn ” cười đểu”)
******
Vũ đưa mắt nhìn một vòng khắp căn biệt thự mà Tùng định mua:
- Mày thấy thế nào? – Tùng vui vẻ ôm vai Vũ – Rất tuyệt đúng không? Dương nhà tao thích nó lắm đó.
- Đẹp thật. Sao mày tìm được căn biệt thự này vậy? – Vũ gật gù.
- Một khách hàng biết tao đang định mua nhà giới thiệu cho ta đó. – Tùng nói – Thật ra thì tao không hài lòng lắm với căn phòng lớn ở giữa này. Tao định bàn với mày, thay hết mấy khung cửa gỗ bằng kính rồi ngăn ra một phần nhỏ làm phòng khách, khi cần chỉ dọn một tí là có một phòng chiêu đãi khách. Thấy sao hả?
- Nhà mày sao lại hỏi tao – Vũ bật cười – Tao làm bên may mặc chứ có phải xây dựng dâu.
- Nói ngớ ngẩn gì vậy? – Tùng khẽ nói – Tao với mày đã gắn bò từ nhỏ tới giờ. Hai thằng đã từng thề sẽ không rời xa nhau mà. Chứ mày tưởng tao dư hơi mà mua căn nhà rộng thênh thang thế này chỉ để hai vợ chồng tao ở á. Không dám đâu. Ngôi biệt thự này đủ để chứa hai đại gia đình đó. Làm như tao không biết mày cũng đang dò hỏi coi có ngôi nhà nào giống vậy không bằng.
Vũ nhìn thằng bạn thân cười nhẹ. Hai đứa vốn là trẻ mồ côi, từ khi còn nhỏ đã sống cùng với nhau. Đã bao lần sống chết cùng nhau, đồng cam cộng khổ, lăn lộng kiếm sống giữa cuộc đời, hai thằng còn thân thiết hơn anh em ruột thịt. Mãi mới vươn lên từ tận đáy xã hội, rồi mỗi thằng có một gia đình riêng của mình nhưng ý nghĩ phải xa nhau cũng làm hai thằng thấy buồn không ít.
Thấy Vũ yên lặng, Tùng cứ nghĩ nó băn khoăn vế chuyện tiền nong:- Tao không có nhiều tiến đến độ mua nhà không cho mày ở, đại lão gia. Tiền nhà nhất định phải cưa đôi. – Tùng phát mạnh vào vai Vũ.
Vũ bật cười đưa tay kkhẽ xoa vai:
- Tao không phải ý đó. Nhưng Dương nhà mày…
- Nghĩ đi đâu vậy thằng quỷ. Dương tất nhiên là rất vui rồi, cô ấy quý mày như anh trai làm nhiều lúc tao còn thấy ganh tỵ nữa là. Có lo thì lo cho đại tiểu thư Ngân Mỹ nhà mày kìa.
- Mày lạ gì cô ấy mà nói thế hả. – Vũ bật cười – cô ấy rất lo Dương bị mày ăn hiếp nên… nếu không tìm được nhà chắc cô ấy tự xây luôn quá.
- Khiếp, tao chỉ mới tát Dương có một lần mà cô ấy làm như tao vũ phu lắm không bằng. – Tùng dài giọng – Tao có vũ phu thế nào cũng không bằng “Vũ Thê” như cô ấy đúng không?
- Ăn nói bậy bạ – Vũ khẽ trừng mắt nhìn Tùng.
- Đó. Vợ là nhất, còn thằng bạn này có là gì? Buồn ghê. – Tùng vờ ủ rủ nhưng lại bất cười ngay – Coi như không có gì phải bàn thêm. Mai tao hẹn người ta để ký hợp đồng mua nhà, còn việc trang hoàng nhà cửa thì giao cho nhị vị phu nhân chứ hả?
- Mày tự quyết hết rồi, còn hỏi tao làm gì? – Vũ cười nhẹ.
- Quyết định vậy đi. Còn bấy giờ tao với mày đi về báo cho hai cô Sư tử Hà Đông đó thôi.
- Dương mà nghe thấy thì mày thảm thương luôn đó Tùng.
- Dương của tao không phải như Ngân Mỹ nhà mày.
- Ừ, để coi. – Vũ cười khẽ.
******
Trong phòng chờ sanh ở bênh viện, Vũ ngồi lặng im chờ đợi trong khi Tùng nôn nóng đi qua đi lại:
- Sao lâu quá vậy nè trời. Đã gần hai tiếng rồi còn gì.
- Mày ngồi xuống đi. Đi hoài không thấy mệt hả?
- Làm sao mà tao ngồi yên được chứ? Liệu có chuyện gì không Vũ?
- Chuyện gì là chuyện gì chứ? – Vũ khẽ cau mày – Tao thấy mày còn nôn hơn bà đẻ nữa đó.
- Sức khỏe Dương yếu lắm. Tao không ngồi yên nỗi.
- Không sao đâu. Người phụ nữ nào cũng phải trải qua chuyện này mà. Họ có sức mạnh để vượt qua chuyện này mỗi ngày đó thôi.
Lại thêm một khảong thời gian tưởng chừng như vô tận trôi qua, tiếng la đột nhiên ngưng bặt, cùng tiếng trẻ con khóc ré lên.
Tùng giật mình đứng sững lại, còn Vũ cũng không ngổi yên được nữa, liền đứng bật dậy. Cả hai cùng câm lặng nhìn nhau rồi nhìn về phía căn phòng đang đóng kín cửa. Dường như trong giờ phút này, tất cả đều ngưng đọng lại, cả thở cũng thật khó khăn.
- Ai là người nhà của cô Dương và cô Ngân mỹ.
- Tôi – Cả Tùng và Vũ cùng lên tiếng.
- Chúc mừng hai anh. Cả hai chị cùng mẹ tròn con vuông. Chị Dương sinh hạ một tiểu công chúa còn chị Ngân Mỹ thì có một tiểu hoàng từ. Hai đứa trẻ chào đời gần như là cùng lúc. ( ha ha ha, nhân vật chính vừa mới ra đời đó các sis)
- Cám ơn cô.
- Một lát nữa chị và cháu sẽ được đưa ra. Một lần nữa, xin chúc mừng hai anh.
Cô ý ta mỉm cười khi nhìn gương mặt rạng rở của hai người bố mới. Có ai lại không vui và hạnh phúc khi đón chò một sự sống mới chứ?
- Tao vừa có một cô công chúa đó Vũ. – Tùng nói như reo
- Tao thì có một thằng cu. – Vũ cũng không giấu giọng vui mừng.
Hai người nhìn nhau rồi ôm chầm lấy nhau:
- Chúc mừng mày.
Tất cả cùng cười khẽ khi nhận ra vài giọt nước mắt trên mặt của hai người cha đang vui mừng chào đón đứa con bé bỏng của mình đến với cuộc sống.
Cả căn phòng bừng sáng và rộn ràng với tiếng nhạc và tiếng chúc tụng tất cả những người đang hiện diện trong biệt thự. Họ đang tham gia tiệc đầy tháng của con trai và con gái của hai đồng chủ nhân ngôi biệt thự Hoa Hồng tráng lệ cũng là hai nhà doanh nghiệp trẻ đang nổi lên trong thương trường. Cả hai nổi tiếng là cặp bài trùng vô cùng ăn ý và mọi người truyền miệng nhau rằng: nếu làm đối thủ của một trong hai người họ thì hãy chuẩn bị tinh thần đối đầu với cả hai người họ. Đó chính là một phần không nhỏ đem đến thành công cho hai người bên cạnh tài năng và trí tuệ của mỗi người.
Mặc cho những lời chúc tịng vang lên khắp nơi, hai nhân vật chính của bữa tiệc đang nằm cạnh nhau vùi mình vào giấc ngủ dài.
Tiễn vị khách cuối cùng ra về, Dương nhăn nhó:
- Mệt quá đi.
- Em đã nói làm nhỏ thôi mà hai anh không nghe, chỉ là đầy tháng thôi mà cứ làm như là… – Ngân Mỹ ngồi xuống cạnh nôi con cằn nhằn.
- Vì việc làm ăn cả thôi mà. – Tùng cười nhẹ, nựng con gái đang khẽ cựa quậy trong nôi – Đây là một cơ hội rất tốt để mở rộng các mối quan hệ mà.
- Em chỉ thấy ồn áo và mệt mỏi thôi – Dương kéo chắn đắp lại cho con than nhẹ.
Vũ nghe vợ mình và Dương than than thở khó chịu liền nhìn hai đứa trẻ cười lớn:
- Coi hai cô cậu nè. Có thấy mệt mỏi gì đâu. Người ta nhân vật chính còn chưa la ó phản đối mà mẹ lại la con há.
- Tụi nó ngủ từ đầu hôm tới cuối hôm có biết gì đâu mà mệt – Ngân Mỹ lườm chồng.
- Tao đã nói với mày là chúng ta dẽ bị nhắn nhức óc mà – Vũ nhìn Tùng cười nói.
- Anh đó, sao anh cứ luôn nói hai chị em em như những mụ già lắm điều vậy hả? – Ngân Mỹ sừng sộ.
- Đâu có. – Vũ vội xua tay – Anh chỉ lỡ lời thôi mà.
Nhìn Vũ cuống quýt mà hai vợ chồng Tùng bật cười:
- Em dữ cũng vừa vừa thôi – Tùng trêu Ngân Mỹ – Dữ quá nó chán nó ra ngoài ăn chả bây giờ.
- Em đố anh ấy dám đó. – Ngân Mỹ
hất mặt – Làm như anh ấy biết ăn chả, em không biết ăn nem vậy.
- Em nói cái gì vậy? – Vũ nhăn nhó.
- Em nói thật đó. Không tin anh cứ ra ngoài thử đi.
- Anh ấy thương chị Mỹ còn không hết sao dám làm bậy phải không anh Vũ? – Dương can thiệp.
- Dĩ nhiên rồi. Vợ anh và thằng chó con này là nhất. – Vũ kéo Ngân Mỹ vào lòng nói lớn
- Chỉ được cái giỏi nói – Ngân Mỹ cười nhẹ.
Tùng bật cười rồi quay qua nhìn hai đứa con đang ngủ ngon lành:
- Nhìn hai cô cậu cũng xứng đôi lắm đó. Vũ, tao cho con gái tao làm dâu mày đó có chịu không?
- Thiệt không đó. – Vũ nói vui – Cấm đổi ý nha.
- Tao nói thật – Tùng vui vẻ gật đầu,
- Vậy thì vỗ tay cam kết cái coi.
Tiếng hai bàn tay đập vào nhau cái chat làm Dương nhăn nhó:
- Hai cái anh này. Tụi nó còn nhỏ xíu.
- Hứa ẩu đi. Lỡ sau này hai đứa nó thương người khác thì sao? – Ngân Mỹ ccũng nói – Lúc đó lại ép uổng tụi nó hả?
- Thì cứ hứa vậy mà. Sau này anh vẫn tôn trọng sự lựa chọn của con mà. Ít nhất cũng đảm bảo con mình không ế vợ. Đi đâu kiếm cô con dâu dễ thương thế này chứ?
- Chỉ được cái giỏi làm tình làm tội lũ nhỏ. – Ngân Mỹ làu bàu.
Cô bé đang ngủ ngon giấc thì dột nhiên khóc thét lên khi cậu bé quơ tay trong giấc ngủ đánh nhẹ vào mặt.
Dương vội ẵm con dỗ dành.
- Chưa chi đã ăn hiếp con gái người ta rồi. Anh coi con anh kìa. – Dươngn nhìn Vũ nói đùa.
- Sao vậy con trai. – Tùng bật cười – Là đàn ông con trai thì phải biết yêu thương vợ con chứ?
Nghe Vũ dạy dỗ cậu con trai còn đang chìm sâu trong giấc ngủ mà mọi người không ngăn được nụ cười.
******
Nguyệt la hoảng khi Nguyên cứ nhích từng tí ra ngoài cành cây chỉ vì cố lấy con diều cho Nguyệt.
- Bỏ đi Nguyên. – Nguyệt nói như muốn khóc – Không cần lấy nữa đâu. Chút nữa Nguyệt làm con khác là được rồi.
- Bỏ sao được mả bỏ. Chiều là Nguyệt phải nộp bài cho cô rồi. Làm sao Nguyệt làm kịp chứ – cậu bé trên cây vừa cố với ra vừa nói.
- Té đó Nguyên. Xuống đi mà. Chút xíu nữa Nguyệt nhờ bác Sáu lấy cho là được mà.
- Bác Sáu hôm nay nghĩ rồi. Nguyệt im lặng đi, chút nữa là Nguyên lấy được rồi.
Nguyên ráng bò ra thêm một tí nữa. Chỉ chút xíu nữa thôi là Nguyên vơi tới con diều rồi. Nguyên đã nghĩ hay là Nguyên nhường Nguyệt con diều của Nguyên nhưng Nguyên biết Nguyệt sẽ không chịu đâu. Nguyên cũng biết, con diều này Nguyệt phải mất cả mấy ngày mới làm xong mất nó Nguyệt sẽ buồn lắm.
- Bỏ đi mà Nguyên – Nguyệt vừa nói vừa khóc.
Nguyên lờ đi lời nói của Nguyệt cố rướn người ra thêm một tí.
Khi Nguyên với ta được tới con diều thì cành cây gãy, Nguyên té xuống đất cùng với cành cây và con diều còn nắm chặt trong tay.
Nguyệt đang ở dưới đất thấy Nguyên bị té không những không tránh ra mà còn chạy vào, một cành cây nhọn quệt qua.
- Nguyên. Nguyên có sao không? – Nguyệt vừa khóc vừa nói.
Nguyên cảm thấy chân trái mính đau nhói nhưng nhìn lên thấy mặt Nguyệt có vết máu thì lo lắng:
- Nguyệt bị sao vậy? Sao lại chảy máu? Đau. – Nguyên la lên khi Nguyệt chạm vào chân của mình.
Nguyệt bật khóc nức nở:
- Đau lắm hả Nguyên. Để Nguyệt đi gọi chị Na.
Na hoảng hồn khi thấy Nguyệt chạy vào nhà với vết máu chảy trên gương mặt thấm xuống cả chiếc áo đầm màu hồng.
- Em bị sao vậy Nguyệt?
- Nguyên bị té. Nguyên kêu đau chân – Nguyệt nức nở.
- Trời đất. – Na la lên rồi vội bế Nguyệt lên tay chạy ra vườn.
Cả bốn người nhìn hai đứa trẻ trong bệnh viện. Một đứa thì bó bột. Một đứa thì phải khâu mất mấy mũi mà không biết nói gì. Từ nhỏ hai đứa đã quậy ra không biết bao nhiêu là chuyện. Hình như không có chuyện gì mà hai đứa chưa quậy ra vậy mà bốn người lớn, bốn bậc cha mẹ cũng không thể nào đoán được lần tới hai đứa sẽ gây ra chuyện gì.
- Con hết chuyện để quậy rồi hả? Sao lại trèo cây. Thấy hậu quả chưa? Con té thì không nói làm gì, còn liên lụy tới Nguyệt nữa kìa.
- Con xin lỗi.
- Không phải tại Nguyên mà, – Nguyệt bật khóc – tại con, tại con không cẩn thận để con diều bay mất, Nguyên chỉ muốn lấy giùm con thôi mà. Ba đừng mắng Nguyên.
- Không. Nguyệt đã kêu con đừng leo cây mà con vẫn leo. Đó là lỗi của con.
- Lỗi của cả hai đứa. – Ngân Mỹ nghiêm giọng – Lúc đó không biết gọi người lớn hả?
Cả hai cùng cúi đầu im lặng. Dương nhìn con nói nhẹ:
- Hai đứa có biết hai đứa làm ba mẹ hết hồn không hả? Không có lần sau đâu nha.
Ba người còn lại cùng thở dài. Dặn thì đạn vậy thôi, chứ cả bốn đều biết sẽ không bình yên được mấy ngày. Lần nào, hai đứa cũng vâng dạ ngoan ngoãn nhưng chỉ được vài giờ đồng hồ,
Mới tuần trước thôi, giờ thủ công ở trường học được cách làm thuyền giấy, thế là về nhà mở hội thi thuyền giấy. Lúc đầu thì chỉ thi trong chậu nước nhỏ. Không biết lúc nào đã nảy ra ý tưởng ra hồ thi. Táy máy làm sao cả hai cùng té xuống hồ mà cả hai đều không biết bơi, may mà chú Sáu làm vườn ở gần đó nghe tụi nó la, không thì… cũng ngoan ngoãn dạ vâng con chừa, mà vậy đó….
Còn hồi tháng trước, chỉ sơ sẩy một chút mà hai đứa tranh thủ lúc Na quên đóng cổng chuồn ra ngoài chơi. Chả biết trêu ghẹo gì chó nhà người ta mà bị rượt, chạy đến lạc đường. Cũng may gặp cô giúp việc nàh hàng xòm đưa về giùm chứ không thì không biết đi lạc đến tận đâu.
- Thật tình. Nhà có một con quỷ con đã mệt đằng này lại có hai. Ba phải làm sao với hai đứa đây hả? – Tùng bế Nguyệt lên tay – Đau không con?
Nãy giờ thấy ba mẹ giận dữ, Nguyệt không dám khóc. Giờ thấy ba bế mình trên tay lại nhẹ nhàng hỏi Nguyệt mới thút thít:
- Dạ., đau.
- Cho chừa cái tội – Ngân Mỹ xót xa trong khi Dương khẽ lau nước mắt.
- Lần sau cấm có bày trò nghịch bậy, nghe rõ chưa Nguyên? – Ngân Mỹ quay qua nhìn Nguyên nói.
Nguyên dạ ran. Nguyên cũng sợ lắm rồi. Lúc nãy nhìn mặt Nguyệt toàn máu, Nguyên đang đau cũng phát hoảng. Lỡ Nguyệt có việc gì, lấy ai chơi với Nguyên, bao che cho Nguyên, còn làm bài tập giùm Nguyên chứ?
- Thôi thì làm cái cũi, nhốt hai con quỹ con này vào là yên tâm – Tùng đùa làm Nguyệt hoảng sợ giương mắt nhìn ba.
- Ba đùa thôi – Tùng bật cười bẹo má Nguyệt – Sao ba nỡ nhốt tiểu thiên thần của ba vào cũi chứ ha.
- Thôi, cho tụi nó đi học võ, học bơi… cái gì học được thì cho học tất đi. Để đề phòng bất trắc chứ cứ thế này, đau tim chết mất – Vũ la lên.
Thế nhưng, cà bốn hối hận liền ngay sau đó khi cho cả hai đi học như vậy.
ỷ mình có biết chút võ, Nguyên hay kéo Nguyệt vào những trận đánh nhau ở trong trường mặc dù đều là khi Nguyên thấy những học sinh bị ức hiếp. Không ngày nào hai đứa không về nhà với những vết thâm tím trên người. Cũng may thầy cô trong trường không hay biết chứ không thì không biết nhà trường có còn dám chứa chấp hai con tiểu quỷ này không.
Còn cái hồ ở nhà, cũng không được yên tĩnh nữa. Lúc nào cũng náo động với tiếng cười đùa nghịch phá của hai đứa nhỏ. Mới hôm trước thôi, không biết hai đứa làm sao dụ được chị Na mua về một con vịt. Hai đứa hi hửng thả xuống hồ rồi mở hội thi bơi với … Vịt. Bốn vị phụ huynh nghe kể lại mà không biết nên khóc hay cười nữa.
Đó là chưa kể đến hai đứa suốt ngày thi đấu với nhau xem ai gỏi vỏ hơn, ai bơi nhanh hơn. Hỡi ôi. Tụi nó đi học đã không yên tâm, vế nhà càng thêm loạn. Bãi cỏ bác Sáu bỏ bao công sức ra chăm sóc, tụi nó chỉ quần nhau một lúc là tơi bời. Trong nhà bao nhiêu đồ sành sứ đều vỡ cả. Mới thay ngày hôm trước, hôm sau đã thấy từ một thành hàng chục mảnh vở lớn nhỏ. Riết hồi chắc phải đặt làm đồ bằng sắt để cho an toàn quá.
Mắng thì tụi nó cúi đầu yên lặng, vâng dạ ra chiều ngoan ngoãn lắm. Thế nhưng mới mắng cầu trước, câu sau tụi nó đã đâu lại hoàn đó. Chắc phải thật sự đặt làm cái cũi nhốt cả hai đứa vào may ra mới yên chuyện.
Nói thì nói vậy chỉ để hù dọa hai đứa con nít chỉ nhìn bộ dạng ủ rủ thảm thương của hai đứa, không vị phụ huynh nào nỡ làm như vậy cả?
Bốn vị phụ huynh vĩ đại của chúng ta biết hai đứa sinh cùng ngày cùng giờ nhưng không thể hiểu được đó có phải giờ thiêng đâu mà sinh ra hai đứa tiểu quỷ phá nhà phá cửa này vậy chứ?