Chap 61:
Vừa về đến nhà thì tôi thấy a. Trường mặt phởn như sắp lấy vợ đến nơi ấy. – Tôi: Ủa, đi đâu vậy a. Trường?
– A. Trường: Đi hỏi cưới. – Ống cười tít mắt.
– Tôi: Ù, mà anh đi lâu không?
– A. Trường: Chừng một tháng thôi.
– Tôi: Săx, lâu vậy? Vậy võ quán ai lo? Cả chuyện cơm nước nữa?
– A. Trường: Anh có nhờ người xuống giúp mấy đứa rồi.
– Tôi: Ai vậy?
– A. Trường: Thúy.
Nghe xong mà tôi đơ người luôn, còn a. Cu đang vác cái balo ra cho a. Trường thì cũng đơ người rớt luôn ba lô xuống đất.
Nói không phải khoe chứ chị Thúy là loại sinh vật khủng khiếp nhất hành tinh. Nói về độ dữ thì sư tử cũng phải gọi chị bằng bà nội, bả còn khó tính khó hầu nữa.
– Tôi: Sao không phải là người khác mà lại là chị Thúy?
– A. Trường: Tại ai cũng bận hết rồi.
– Tôi: Anh cũng biết độ hiền của chị ấy mà?
– A. Trường: Đành chịu thôi, tại anh quên mất. – Ống nhún vai vô tội rồi ôm ba lô leo lên xe tẩu thoát. A. Trường đành lòng quay gót bước đi để lại hai thằng em đang đứng bơ vơ mặt chảy dài như trái dưa leo nhìn theo bóng ống xa dần.
– Tôi: Đi thanh thản nha a. Trường. – Tôi chúc ống.
– A. Cu: Không biết bao giờ c. Thúy mới xuống nhỉ?
– Tôi: Đệ biết đâu, hi vọng là không xuống đi.
Vừa dứt câu thì từ đằng xa có chiếc mai linh màu xanh chạy lại đỗ ngay trước cửa võ quán.
– Tôi: Đù, thuê taxi chở gấu đi chơi luôn à a. Cu. Sang dữ vậy?
– A. Cu: Đâu có, không phải mày thuê đi chơi à?
– Chẳng lẽ… – Hai anh em nhìn nhau nuốt khan.
Từ trong xe, một người con gái tuổi 18 có nước da trắng như vỏ trứng gà (vườn). Mái tóc dài ngang lưng, đeo cái mắt kính tròn tròn, chân độn thêm đôi guốc 12 cm.
– A, chị Thúy yêu dấu của bọn em. – Hai anh em đồng thanh.
– C. Thúy: Ừ, trông hai đứa vui quá nhỉ? Chị có quà cho hai đứa này. – Bả giơ giơ cái túi xách lên.
– Tôi: Tuyệt quá.
– A. Cu: Vào nhà ngồi cho khỏi nắng đi c. Thúy.
Lát sau, lớp võ đến đông đủ. Tôi đứng ra cho lớp luyện tập lại các bài võ rồi cho từng cặp lên đấu thử. Đang giữa chừng thì a. Cu với c. Thúy về. A. Cu thì ngay lập tức vô thay đồ rồi nhảy vô tập võ luôn, còn c. Thúy thì ngồi ghế nhìn.
– Ủa? Ai vậy sư huynh?
– Tôi: Suỵt, yên lặng và tập đi. Nếu như không muốn chết. – Tôi ra hiệu cho nó yên lặng.
Nhưng đã quá trễ rồi, nó đã bị thiên lôi dòm ngó rồi.
– Tôi: Chú chết chắc rồi. – Tôi lắc đầu bó tay rồi né né sang chỗ khác đứng tập có không khéo bị vạ lây. Đúng như tôi dự đoán, chỉ chưa tròn một phút sau.
– C. Thúy: Này, cậu kia. Tập kiểu gì mà kì thế hả? Động tác thì không dứt khoát, thân thủ thì chậm chạp như rùa. Bộ đói cơm hả?
Thằng Hà đực mặt đứng nhìn c. Thúy gầm. Rồi bả bất ngờ chặt vào ngực nó một phát đầy uy lực, biểu hiện là thằng nhỏ la không ra tiếng. Chưa dừng lại ở đó, bả còn đưa chân đá vào khuỷu chân của nó làm nó té ngửa ra đằng sau. Còn mấy thằng khắc thì há hốc mồm, mắt chữ @ mồm chữ 0 nhìn bả. Bả vừa lườm một phát là ngay lập tức tất cả đều vào vị trí tập tành nghiêm túc hết, tiệt nhiên không dám hé miệng nói nửa lời.
Hết giờ tập, cả lớp học giải tán xong thì c. Thúy bắt đầu càu nhàu.
– Học hành gì mà chẳng có kỷ cương phép tắc gì hết. Toàn là vừa học vừa giỡn không.
– Tôi: Thôi, c. Thúy bớt nóng.
– C. Thúy: Nóng chứ sao không? Mà anh em mấy người không biết dạy kiểu gì mà nguyên một thằng cao to như thế mà chị vừa đụng nhẹ đã ngã.
– Tôi: Nhẹ mới lạ, như chị thì voi còn ngã chứ đừng nói là nó.
– C. Thúy: Hử?
– Tôi: À, không. Em nói là em phải đi ngủ sớm để mai còn đi học. Hai người cũng đi ngủ sớm đi nha.
Nói xong, tôi vọt vào phòng ngủ luôn kẻo ngồi ngoài đó xíu nữa lại mang họa.
Sáng hôm sau, tôi tranh thủ làm nhanh mấy cái thủ tục buổi sáng rồi vọt lẹ.
Ngồi trong lớp mà tôi cứ ngáp ngắn ngáp dài liên tục.
– Vân: Hôm qua ông mất ngủ hả?
– Tôi: Đâu có. À mà gần như vậy.
– Vân: Ngủ nguyên buổi sáng còn chưa đủ? – Nhỏ Vân bụm miệng cười khúc khích.
– Tôi: Ờ… thì… – Tôi gãi đầu chữa thẹn. – À mà cám ơn Vân nha.
– Vân: Vậy ông ngồi không làm gì? Thôi tự chép đi, không phải lười.
– Tôi: Không chép thì thôi. – Tôi làm mặt đáng thương cực kì sociu bây bê (dốt tiếng anh, viết tiếng việt).
Xong tôi mở cặp ra lấy cây bút thì mới phát hiện đống kẹo hôm qua nhỏ Vân đã nhét hết vào cặp cho tôi rồi. Thế mà tôi lại cứ tưởng là bị ông mãnh nào hốt hết rồi chứ. Tôi lấy hết ra bỏ vào túi.
Đến giờ ra chơi, lúc đám con trai đang tụ tập bàn tán thông tin về cf thì thằng Mắm vô tình phát hiện ra túi kẹo của tôi.
– Mắm: A, thằng Đức ăn mảnh này tụi bay ơi. Nó có cả túi kẹo mà không chia cho anh em này bọn mày.
– Hoàng: Á à. Chơi vậy là không đẹp nha Đức.
Thế là tôi đành phải bỏ ra chia cho bọn nó, biết thế để cụ nó trong cặp đi thì đỡ hao tốn rồi. Báo hại bây giờ trong túi tôi chỉ còn vỏn vẹn 5 cục duy nhất.
Hết giờ ra chơi là đến tiết hóa.
– Tôi: Chết rồi, mày có mấy cây bút đỏ vậy Đại?
– Đại: 1.
– Tôi: Lớp trưởng có mấy cây bút đỏ? – Tôi quay qua hỏi nhỏ lớp trưởng.
– Một à.
Thế là xác định tôi rồi. Bà cô dạy hóa này dữ chả kém c. Thúy là bao, trong tiết của bả mà thằng nào không có bút đỏ là get out.
– Vân có mấy cây bút đỏ? – Tôi quay qua hỏi nhỏ Vân.
Nhỏ không trả lời, còn chẳng thèm nhìn mặt tôi nữa chứ. Quái thật, rõ ràng hồi nãy còn bình thường mà sao giờ lại giận mình nhỉ? Chẳng lẽ dạo này thời tiết thay đổi nên tính khí của nhỏ này cũng thay đổi theo mùa à ta? Con gái đúng là khó hiểu thật mà.
– Tôi: Vân giận Đức vụ gì hả?
Không trả lời.
– Tôi: Đức nói hay làm gì làm Vân giận hả?
Vẫn không trả lời.
Tôi ghét rồi, tôi lấy một tờ giấy ra viết viết. Xong tôi đưa tờ giấy đó cho nhỏ Vân rồi ngồi đợi câu trả lời. Thể nào từ giờ đến cuối tiết thì nhỏ Vân cũng phải có câu trả lời cho tôi. Chắc là mọi người đang thắc mắc nội dung tờ giấy đó là gì phỏng? Hềhê, nội dung trong đó viết thế này:
– “Khi nhận được tờ giấy này thì Vân phải cho Đức biết lý do giận Đức. Nếu không trả lời thì Vân tự thừa nhận thích Đức.”
Chỉ vỏn vẹn thế thôi nhưng tôi chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời từ nhỏ Vân.
Chap 62:
Đúng như dự đoán của tôi, lúc tôi đang chuẩn bị sách vở về thì nhỏ Vân ném một mẩu giấy vào tôi rồi chống nạng đi về. – Tôi: Mình có làm gì đâu mà giận dữ vậy ta? – Tôi lẩm bẩm rồi mở mẩu giấy ra xem.
Kẹo, đó là chữ duy nhất mà tôi thấy trên mẩu giấy đó. Viết câu trả lời kiểu nào thì bố ai biết được, có cần kiệm chữ đến vậy không trời. Tôi về mà cứ suy nghĩ mãi cái lí do vì sao tự nhiên mình lại bị giận nhưng nghĩ mãi mà nó không ra.
Về đến võ quán, tôi mở cửa bước vào nhà rồi ngồi uỵch xuống ghế.
– E hèm, dép guốc đi về để thế này ư? – Chị Thúy hắng giọng.
Tôi vội vàng chạy ra sắp lại đôi dép, sao đầu óc tôi dạo này lú lẫn quá vậy ta, sao lại quên mất là trong nhà có cọp nhỉ. Sắp xong, tôi uể oải bước vào nhà thì thấy bả đang ngồi bóc kẹo ăn ngon lành.
– C. Thúy: Kẹo này mua ở đâu vậy Đức? Bây giờ mà vẫn còn loại kẹo này à?
Tôi liền chạy tới giành lại mấy cục kẹo.
– Tôi: Ê ế, kẹo này hết bán rồi. Bạn em nó cho đấy. Hic, còn có mỗi 4 cục.
– C. Thúy: Làm gì ghê thế, chỉ là cục kẹo thôi mà.
– Tôi: Nhưng mà nó đã dặn là không được cho người kh… – Hóa ra nhỏ Vân giận tôi vì lý do này. Do hồi sáng tôi cho mấy ông mãnh kia nên nhỏ Vân mỡi giận tôi.
– C. Thúy: Không được cho người khác chứ gì?
– Tôi: Biết thế, mà a. Cu đâu rồi c. Thúy?
– C. Thúy: Nó đi đâu từ sáng tới giờ ấy mà.
– Tôi: Có gì ăn chưa, em đói lả người rồi.
– C. Thúy: Ăn kẹo đó đi.
– Tôi: Uầy, em đói thật rồi mà.
– C. Thúy: Ở dưới bàn kìa. Chị vừa nấu xong đó. Nếu không có thì chị ở đây làm gì.
– Tôi: Vậy hai chị em mình vô ăn cơm đi, anh cu mà đã đi chơi thì chín mười giờ tối mới về.
– C. Thúy: Ừ, vậy thì vô ăn thôi. Nó về đây thì chết với chị, còn dám nói là chỉ đi chơi có một xíu thôi. Hừ.
– Tôi: Thôi, hạ hỏa nào.
Xong hai chị em ngồi ăn cơm. C. Thúy dữ vậy thôi nhưng nấu ăn lại ngon cực nha. Bữa đó tôi ăn tạm hai tô cơm xong vác bụng ra ghế ngồi thở.
– Ợ, no căng bụng. – Tôi ợ một cái rõ to.
– C. Thúy: Hồi nãy ở nhà có ai tên Huy gọi điện đến tìm đấy Đức. – Bả nói vọng từ dưới bếp lên.
– Tôi: Tìm em hả?
– C. Thúy: Chẳng lẽ tìm chị, hỏi thừa.
– Nhưng trong nhà có đến hai Đức lận mà, biết đâu tìm a. Cu thì sao. – Tôi lẩm bẩm rồi ra cái điện thoại dò lịch sử cuộc gọi.
– Tôi: Số 161 đuôi hả c. Thúy?
– C. Thúy: Không, số 623 ấy.
Số này là của a. Huy trên nhà thờ chứ ai. Tôi ấn gọi lại.
– Alo.
– Tôi: Anh Huy à? Hồi sáng gọi em có việc gì không?
– A. Huy: Đức hả? Chiều nay chú rảnh không?
– Ừm… chắc rảnh. Làm gì vậy anh?
– Đi tập văn nghệ cho đêm noel.
– Ủa, sao năm nay tập sớm vậy anh?
– Cha bảo mỗi chi đoàn huynh trưởng với nghĩa sĩ phải có ít nhất hai tiết mục văn nghệ. Còn các chi đoàn còn lại thì một tiết mục.
– Hả? Vậy là em phải tập ở bên nghĩa sĩ hai tiết mục rồi lại phải sang tập cho lớp mình đang dạy giáo lý nữa hả?
– Ừ, tổng cộng ba tiết mục nên anh mới sắp xếp tập sớm nè. Vậy chiều nay 2h nha.
– Dạ. Tập ở nhà thờ hả anh?
– Không, ở nhà sau nhà thờ ấy.
– Ok.
Xong tôi vô phòng đánh một giấc cho khỏe để tí nữa đi tập văn nghệ. Vừa mới chợp mắt được một chút thì lại có người gọi tôi dậy.
– Uầy, đừng phá coi chị Thúy. Để em ngủ chút nữa nào. – Tôi nói mà không mở mắt ra xem.
– Dậy đi, dậy đi tập văn nghệ nào. Dậy đi. – Người đó cứ lay lay tôi dậy.
– Oáp!! Ngủ tí cũng… ủa Phụng hả? – Tôi ngáp dài một cái rồi từ từ hé mắt ra.
– P: Dậy đi, gần 2h rồi kìa. Bộ Đức không đi tập hả?
– Tôi: À… ừ… có chứ.
– P: Vậy mà giờ này còn ngủ nữa.
– Tôi: Thì Đức dậy rồi nè.
– P: Rồi, đi rửa mặt mũi đi rồi đi nào.
– Tôi: Ừ.
Tôi uể oải vào phòng tắm rửa mặt mũi. Xong tôi ra ngoài dắt con thiết chiến mã đi.
– Tôi: Nãy giờ Phụng cười cái gì thế?
Tôi thắc mắc khi thấy nhỏ Phụng cứ tủm tỉm cười từ nãy đến giờ.
– P: Không có gì đâu.
– Tôi: Không sao nãy giờ cứ tủm tỉm cười một mình thế?
– P: Không có gì đâu.
– Tôi: Hừm, Phụng lạ thật đấy.
– P: Bình thường thôi mà. Mà ở trường Đức đã ôn thi học kì chưa?
– Tôi: Đang ôn rồi. Nhưng mới được một chút thôi.
– P: Đức học giỏi toán lắm hả?
– Tôi: Tàm tạm thôi.
– P: Vậy Đức chỉ giùm Phụng mấy bài toán kia nha.
– Tôi: Để Đức xem có làm được không đã.
– P: Ừm, vậy chiều mai Phụng mang vở qua nhà Đức nha.
– Tôi: Qua nhà Đức không tiện lắm, hay Đức qua nhà Phụng luôn?
– P: Ừm, vậy cũng được.
– Tôi: Ừ, vậy đi. Thôi, đến nơi rồi nè.
Nơi bọn tôi tập là trong một căn nhà gỗ nho nhỏ ở đằng sau nhà thờ, xung quanh là rất nhiều cái chum lớn nhỏ khác nhau, và còn có một cây quế to bự chảng, ít nhất là hai thằng như tôi phải sải tay ôm mới hết được gốc cây quế đó. Tầm 5 phút sau, a. Huy dẫn biên đạo múa đến cho chúng tôi.
– Xin chào mọi người, anh tên là Tình. Từ giờ anh sẽ đảm nhiệm nhiệm vụ làm biên đạo múa cho các em. – Qua loa màn giới thiệu chào hỏi là đến phần bắt đầu công việc.
Tổng tất cả có 5 nam và 5 nữ tham gia nên có thể chia đều ra một nam một nữ thành một cặp. Tôi được sắp chung cặp với một cô bé lớp 8 tên Ngân, khá xinh xắn, da trắng, tóc tém… Nhìn chung thì tạm ổn. Còn nhỏ Phụng thì vào cặp với thằng Thăng, bạn thân của tôi hồi cấp 1 với cấp hai.
– Thăng: Chung cặp với bé gái xinh nha mày.
– Tôi: Dẹp mày đi, biết mày chung cặp với Phụng rồi, khoái rồi.
– Thăng: Hay mày đổi cho tao đi, con Phụng dữ như bà chằn vậy thì khoái cái nỗi gì.
– Tôi: Đâu có, tao thấy nó hiền mà.
– Thăng: Ừ hiền, mày không thấy vừa nãy tao chỉ mới chạm nhẹ vào vai nó mà nó đã oánh tao lên bờ xuống ruộng đấy à. – Thằng bạn kể lể ra vẻ tội nghiệp.
– Tôi: Ai bảo mày đụng vào nó làm chi?
– Thăng: Thì cái động tác đó là cầm vai nó xoay, nếu không cầm vai nó thì tao cầm chỗ nào đây?
– Tôi: Ừ ha.
– Thăng: Hay mày đổi cho tao đi.
– Tôi: Đổi cái gì?
– Thăng: Đổi cặp đi, mày qua với con Phụng, tao qua với con bé đó cho.
– Tôi: Cái này phải xem con bé đó có chịu đổi hay không đã. – Hềhề.
– Thăng: Chịu là cái chắc rồi, quyết định vậy đi.
Rồi nó mon men chạy ra chỗ con bé Ngân bắt chuyện. Thoạt đầu con bé lắc đầu lia lịa, nhưng chưa đầy 5 phút thì con bé lại gật đầu như đúng rồi. Thằng Thăng quay lại đưa tay ra hiệu thành công. Nhìn mặt thằng nhỏ lúc đó vui như tết ấy. Phải công nhận thằng này cua gái kinh thật.
– P: Ủa, chỗ Đức ở hàng trên mà? Sao lại chạy xuống đây? – Nhỏ Phụng thắc mắc.
– Tôi: Đức đổi cho thằng Thăng rồi, tại nó sợ bị có người oánh cho lên bờ xuống ruộng.
– P: Vậy Đức không sợ hả? – Nhỏ Phụng nheo mắt.
– Tôi: Có chứ sao không?
– P: Vậy sao Đức vẫn đổi xuống?
– Tôi: Ừ nhỉ, tại sao Đức lại đổi nhỉ? Chắc phải đổi lại thôi. – Tôi vờ đi lên.
– P: Thôi, lỡ đổi rồi thì đổi luôn đi.
– Tôi: Đức đứng ở đây vậy có bị đánh cho lên bờ xuống ruộng không?
– P: Xì, ai mà đánh được Đức chứ.
– Tôi: Thường thì là những cô gái xinh đẹp, dễ thương.
– P: Vậy thì Đức yên tâm được rồi, ở đây không có ai như vậy đâu.
– Tôi: Ơ, thế cô gái đứng cạnh Đức đây là gì.
Nghe tôi nịnh nhỏ Phụng đỏ mặt quay đi chỗ khác.
– P: Thôi tập đi kìa.
Oánh trống lảng đây mà. Thằng Thăng từ hàng trên quay lại nhìn tôi cười đểu và đưa ngón tay cái lên.
Tập mãi đến đúng 5h thì được sơ sơ phần động tác của hai bài múa, còn tiết mục còn lại thì tôi với a. Huy tính là tập kịch cho nó khỏe. Xong tôi ra lấy xe đi về cùng nhỏ Phụng.
– Tôi: Phụng múa đẹp thế sao không xung phong lên hàng đầu luôn?
– P: Thôi, ngại lắm. Với lại chẳng lẽ Phụng lên hàng đầu đứng một mình à?
– Tôi: Ừ ha, Đức quên.
– P: Hìhì, giờ Đức có rảnh không? Đi ăn nha?
– Tôi: Thôi, giờ Đức bận rồi. Để bữa sau nha.
– P: Ừ, vậy cũng được. Thôi Phụng về đây.
– Tôi: Về cẩn thận nha.
– P: Ừm, Đức cũng vậy nha.
Xong nhỏ Phụng rẽ về nhà nhỏ, còn tôi thì tiếp tục nhấn pê đan đạp lẹ về võ quán. Về đến nơi thì tôi trễ mất 10 phút, hiện giờ thằng Thông đang cho cả lớp khởi động nghiêm túc lắm.
– “Quái, thường ngày cho dù a. Trường hay SP có mặt ở đây thì bọn này cũng làm gì nghiêm túc được như vầy ta? Đã thế tôi, a. Cu, a. Trường cũng chẳng ai có mặt cả”.
Vào tới trong sân tập tôi mới thấy bên kia hàng là c. Thúy đang ngồi chễm chệ canh gác. Hèn gì bọn này tập tành nghiêm túc đến vậy.
– Tôi: Để em quản lớp cho c. Thúy ơi.
– C. Thúy: Ừ, giờ chị đi chợ đã.
Nghe đến đó mà bọn kia phấn khởi ra mặt. Khi c. Thúy vừa bước ra khỏi nhà là bọn nó hiện nguyên hình luôn.
– Hu ra! Sư huynh muôn năm.
– Thọ: Huynh là cứu tinh, là anh hùng của lòng em. – Thằng Thọ giả giọng bê đê.
– Tôi: Có lẽ từ mai nên để c. Thúy quản cái lớp này luôn nhỉ?
– Long: Ấy, vừa khen sư huynh có một câu mà huynh đã…
– Tôi: Đã sao?
– Long: Đã đổi giọng rồi.
– Hương: Trời ơi, cái chị hồi nãy mà dạy chắc muội chớt mất. Dữ thấy ớn luôn.
– Hiếu: Bà thì đỡ hơn chắc.
– Hương: Cái gì hả? Ý ông là sao? – Nhỏ Hương xắn tay áo.
– Hiếu: Đấy, thế chả giống thì là gì.
Thế là thằng Hiếu bị nhỏ Hương rượt chạy rẽ đất.
Sáng hôm sau, lũ con trai lớp tôi nhảy tưng tưng lên như lũ cương thi khi nghe tin nhà trường sắp tổ chức giải bóng đá mini cho cả nam và nữ ở tất cả các khối. Còn lũ vịt giời kia thì mặt chảy dài như trái dưa leo. Tôi được phân công huấn luyện cho đội nữ đá bóng vì lí do tôi là bí thư đoàn. Vâng, một lý do rất là liên quan. Thế là từ giờ tôi phải dính vào bao nhiêu là hoạt động. Nào là 3 tiết mục văn nghệ, huấn luyện đá bóng này, dạy võ này, không biết còn chút thời gian nào cho tôi học bài không nữa. Hầyzz, thật là mệt hết sức à.
Chap 63:
Thế là ngay chiều hôm đó, anh em trong lớp rủ nhau đi đá banh một trận để vừa luyện tập vừa thử sức các thành viên trong lớp. Còn riêng tôi thì bị sút ra rìa do phải đi làm huấn luyện viên cho đàn vịt giời kia. Hôm đầu tiên tôi cho mỗi người thử sút quả banh và thu được kết quả đúng nản. Có mỗi quả banh to đùng thế mà không đá được, đứa thì bắn chim, đứa thì sút văng giày, đứa thì sút vào… bụi, thật đến nản.
– Tôi: Đá đàng hoàng xem nào, kiểu này là thủ môn đội bạn mắc võng ngủ còn kịp đấy.
– Dương: Tụi tui đá hết sức rồi mà.
– Ly: Mệt quá, tụi tui không đá nữa đâu.
Lần lượt từng đứa bỏ đòi bỏ cuộc.
– Kỳ: Ê, đám vịt giời lạch bạch thế thì đá với đấm gì? Haha.
– Mai: Nè, ông nói ai là vịt giời hả? Chết nè. – Mấy đứa con gái rượt theo đá thằng Kỳ như đá bóng. Bỗng trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng.
– Tôi: Ê, Đức có cách rồi. Tất cả lại đây nào.
Tôi gom mọi người lại.
– Cách gì?
– Tôi: Bây giờ mọi người thấy mặt thằng Kỳ có đáng ghét không?
– Có.
Một câu trả lời đồng thanh giòn giã.
– Tôi: Tốt, vậy giờ mọi người cứ tưởng tượng quả bóng đó chính là thằng Kỳ đang chổng mông lêu lêu mọi người. Mọi người biết nên làm thế nào rồi chứ gì?
– Sút hết mình. – Cả đám đồng thanh.
Quả nhiên cách này của tôi rất có hiệu quả, hiệu quả đến bất ngờ luôn.
– Tôi: Tốt rồi, cứ sút thế này thì quá tốt rồi. Thôi, nay tập sút bóng thôi, bữa sau sẽ tập chuyền, lừa và cướp bóng nha.
– OK.
Xong tôi tranh thủ qua xem anh em làm ăn thế nào.
Khá kinh ngạc đấy, thằng nào cũng lừa như cầu thủ quốc tế ấy. Có vẻ là không cần đến tôi tham gia đội bóng rồi.
– Đại: Quả này mày ngồi dự bị thôi Đức ơi. – Thằng Đại bác vỗ vai tôi.
– Tôi: Hình như tao không phải ngồi dự bị một mình rồi.
– Đại: Ừ. Hàhà.
Theo như tôi quan sát thấy thì đội hình bên lớp tôi thực sự rất chắc. Thằng Hạnh thì tướng tá hơi nhỏ nhưng kỹ năng bắt gôn rất đỉnh, phải nói là very good luôn. Thằng Dũng, Sơn là hai thằng chơi thân với nhau nên rất ăn rơ với nhau, hai thằng này làm tiền đạo thì quá đẹp. Còn hậu vệ thì giao cho thằng Bình, trung vệ thì giao cho thằng Hoàng đảm nhiệm. Còn chưa kể còn thằng Bảo, Lâm, Long, Đại… Với đội hình này mà không vô địch thì lớp tôi giải tán bỏ đá banh luôn là vừa.
Hôm sau, vừa đến giờ ra chơi là phòng đoàn của trường đông nghịt người của tất cả các lớp để tiến hành bốc thăm xếp lịch đá bóng.
– Tôi: Lớp mình ai đi vậy?
– Toàn: Thằng Dũng đi bốc cho con trai rồi, còn bọn con gái thì không biết.
Tôi vào lớp gọi nhỏ lớp trưởng đi bốc thăm. Đến hết giờ ra chơi, nhỏ lớp trưởng với thằng Dũng quay về với hai trạng thái hoàn toàn giống nhau. Đó là thểu não, thất thểu.
– Sao rồi? Sao rồi? Gặp lớp nào vậy?
Bọn trong lớp bu lại hỏi.
– Dũng: Hầyzz!!! – Nó lắc đầu thở dài.
– Đại: Gặp lớp nào nói đại đi mày. Làm tao sốt ruột nha.
– Dũng: Gặp lớp… hầyy.
– Lâm: Mày một lần nữa là anh em bu lại xử mày đấy.
Thằng Dũng đập bàn cái rầm, mặt ức chế lắm.
– Dũng: Gặp ngay lớp 10a4 chứ. Chúng mày hỏi có tức không?
– Tôi: 10a4 yếu xìu mà, có gì đâu mà tức?
– Dũng: Chính vì thế mới tức chứ. Lớp mình thế này mà lại gặp cái lớp không biết đá banh. Mày thử nghĩ xem có nhục không?
– Tôi: Không. – Tôi trả lời tỉnh bơ.
– Ly: Mấy ông thì vui rồi, tụi tui gặp liên quân đây nè.
– Tôi: Liên quân là sao?
– Ly: Là mấy đứa bí thư gái của các lớp hợp lại thành một đội ấy. Ông là bí thư mà lại không biết à?
– Tôi: Hèn gì mấy lần họp bí thư toàn thấy bọn nó ở lại không.
– Lan: Gặp liên quân thì ăn thế nào được. Thôi lớp mình bỏ cuộc rồi.
– Tôi: Sao chưa đá mà đã nản rồi? Vậy công sức của Đức huấn luyện coi như bỏ đi à?
– Lan: Nhưng mà liên quân mạnh lắm.
– Tôi: Thì kệ họ chứ. Bộ đội hình của mình không mạnh chắc. Cứ cố gắng tập luyện thì chưa ai biết được kết quả đâu. Còn cả tuần nữa để tập luyện cơ mà.
– Vân: Đúng đó, mọi người cứ cố gắng tập luyện đi. Phải có lòng tin vào bản thân chứ. Vân cũng sẽ đi cổ vũ mà.
Đến nhỏ Vân cũng ra mặt nói thế thì chẳng có lý do gì để mọi người bỏ cuộc nữa.
– Tôi: Vậy chiều nay 1h30 tập luyện tiếp nha.
– Thôi, nắng lắm.
– Ừ, thôi đổi thành 2h đi.
– Đúng đấy, 2h đi.
– Tôi: Vậy đúng 2h có mặt ở sau trường để tập nha.
– Hùng: Con trai đi cổ vũ hết luôn nha.
– Ok.
Kế hoạch đã bàn xong, tất cả lại về lại vị trí cũ ngồi học bài đợi giáo viên vào lớp.
Lúc về đến nhà, tôi lôi điện thoại ra gọi cho a. Huy.
– Alô.
– Tôi: A. Huy hả? Chiều nay cho em nghỉ tập một bữa nha.
– A. Huy: Nghỉ làm gì?
– Tôi: Em bận chút việc trên lớp.
– A. Huy: Ừ, vậy bữa sau phải cố gắng tập luyện cho theo kịp các bạn nha.
– Tôi: Vâng.
Xong tôi cúp máy.
– C. Thúy: Bận vụ gì trên lớp thế?
– Tôi: Chút việc thôi ấy mà. Hềhề.
– C. Thúy: Ừ, xuống sắp cơm ăn luôn đi kìa. Thằng Cu đang ngồi đợi ở dưới từ nãy đến giờ đấy.
– Tôi: Dạ.
Ăn uống xong hai anh em tôi bị bắt rửa chén. Chén rửa mà còn dính một chút mỡ là bả bắt rửa lại toàn bộ từ a tới z. Được cái hôm đầu bả xuống rồi bả rửa chén luôn nên bọn tôi tưởng đâu… ai dè…
Vừa me đúng 1h50 tôi dắt xe phắn luôn. Lúc tôi đến nơi thì mọi người đã đến đông đủ và đang ngồi ngoài sân sau của trường rồi.
– Hiệp: Ôlala, huấn luyện viên đi muộn nha.
Tôi đưa đồng hồ lên ngó.
– Tôi: Dẹp đi mày, vừa đúng giờ đấy nhá. Mà lớp đi đủ luôn rồi hả?
– Hùng: Ừ, đủ rồi.
– Vẫn chưa đủ mà. – Từ đằng sau, cô chủ nhiệm đang dìu nhỏ Vân tới. – Giờ mới đủ nè. – Cô chủ nhiệm cười hiền.
– Tôi: Hôm nay có cả cô với bạn Vân đích thân đi cổ vũ thì tất cả phải biểu hiện thật tốt nha.
– Nhất trí. – 7 Đứa con gái đồng thanh.
– Cô: Tập kiểu này không ăn thua đâu. Cô chuẩn bị cho các em rồi.
Xong cô quay lại vẫy vẫy tay. Ngay lập tức, đội quân lớp 10a4 ùn ùn kéo ra.
– Cô: Tập kiểu này nhanh hơn. Bên nào thắng cô sẽ tài trợ cho 100k mua nước. – Cô nháy mắt.
– Ôh yeahh! Cô là nhất. – Đám con trai đồng thanh.
– Lan: Ôi, sao lớp này đông thế?
– Hoa: Chắc thua mất.
– Tôi: Uầy lại thế nữa, chưa đá sao biết.
Xong hai bên vào sân giữa sự chứng kiến của hơn 40 thằng con trai của hai lớp.
– Vân: Cố lên nha mọi người.
– Cô: Tất cả cố gắng lên nha. Đừng làm cô thất vọng đấy.
Tôi đứng ngoài sắp xếp đội hình. Nhỏ Ly thì có tố chất làm thủ môn nhất, nhỏ Dương làm tiền đạo thì quá chuẩn. Cho nhỏ Ngọc với Lan làm hậu vệ cho chắc. Còn nhỏ lớp trưởng (LP) làm trung vệ kiêm luôn tiền đạo.
Trận đấu vừa bắt đầu, nhỏ Dương dẫn bóng một cách vô cùng điêu luyện, phải nói là chẳng thua kém gì một thằng con trai cả. Chả mấy chốc nhỏ Dương đã dẫn banh đến trước mặt thủ môn bên kia. Lúc nhỏ Dương đang định sút thì từ đâu hai nhỏ nào bay tới phá bóng.
– Hùng: Ui, tiếc thế. Tí thì được rồi.
– Tôi: Đá biên đi LP. – Nhỏ lớp trưởng ì ạch đi nhặt banh.
Rồi một đường bóng sệt lăn với tốc độ rùa bò đến chỗ nhỏ Dương. Bỗng nhanh như sên, một nhỏ bên lớp bạn lao vào bắt bóng rồi thực hiện đường chuyền lên giữa sân. Đấy, lớp người ta chuyền đẹp thế đấy, vậy mà lớp mình chuyền thì… hầyzz.
– VÀOOO!!! – Tiếng reo làm tôi giật mình.
Tấm lưới đội tôi đã rung lên mở đầu tỉ số.
– Tôi: Xời ơi, Lan với Ngọc hậu vệ kiểu gì vậy? Sao lại đứng im như tượng vậy?
Xong bóng lại chuyền lên.
– Tôi: LP kèm người kìa, Lan chặn bóng đi.
– VÀOOO!! – O – 2. – Lưới đội tôi lại tiếp tục rung lên.
Đến nản.
– Tôi: Thôi, có hậu vệ cũng như không. Giờ khỏi hậu vệ luôn đi. Hễ thấy banh là cứ bu vào sút nha.
– LP: Vậy được không?
– Tôi: Đá tẹt đi. Đằng nào cũng thua rồi.
Xong tôi ra gốc cây cổ thụ ngồi cạnh nhỏ Vân.
– Tôi: Vân còn giận Đức không?
Nhỏ Vân như không nghe thấy.
– Tôi: Đức biết sai rồi mà. Đừng giận Đức nữa nha.
– Vân: Ông làm gì mà sai?
– Tôi: Vân giận Đức vì Đức lấy kẹo Vân cho cho bọn kia ăn.
– Vân: Vậy thì có gì đâu mà tui giận ông?
– Tôi: Vì Vân đã dặn là không được cho ai hết.
– Vân: Biết sao vẫn cho?
– Tôi: Tại lúc đó Đức quên. – Tôi gãi đầu chữa thẹn.
– Vân: Quên.
– Tôi: Thôi đừng giận Đức nữa nha, Đức biết lỗi rồi mà.
– Vân: Không. – Nhỏ Vân phùng miệng lên.
– Tôi: Trùi ui, giờ Đức mới thấy nha. Lúc Vân giận trông Vân xinh nha.
– Vân: Thật hả?
– Tôi: Thật.
– Vân: Ý ông chê thường ngày tui xấu chứ gì? Vậy thì tui giận ông hoài luôn nha.
– Tôi: Ấy bậy, Đức nào dám có ý đấy. Ý Đức là thường ngày Vân còn xinh hơn, hềhề.
Nụ cười ấy hình như rất quen thuộc với tôi, nó rất giống nụ cười của con bé ấy. Giống, giống lắm.
– VÀOOO! – Tiếng reo hò kéo tôi về với thực tại.
Bọn kia lại reo hò lên. Nhưng lần này là bọn lớp tôi reo hò. Vâng tỉ số đã được gỡ gạc bởi cú sút thần thánh của nhỏ Ly. Lạy mẹ này luôn, thủ môn gì mà bỏ cả gôn chạy lên ghi bàn luôn. Bó tay với bọn này luôn.
Cuối cùng tỉ số 2 – 2 khép lại trận đấu và số tiền 100k được chia đôi cho hai bên.
– Tôi: Thấy chưa, lớp mình mà cố gắng tập luyện thì chưa biết được đâu à.
– Cô: Đúng đấy, mấy đứa cố gắng tập luyện lên nha.
– Dạ.
Uống nước xong là tôi lại cho mấy đứa con gái ra sân chạy nhong nhong đến 4h mới cho về. Tôi cho chạy vậy chủ yếu là để nâng cao thể lực của mấy đứa con gái lớp tôi thôi.
Chap 64:
Thời gian tập luyện thấm thoát đã trôi qua một tuần. Tôi thì lu bu chạy ngược chạy xuôi, sáng đi học, chiều 2h đi huấn luyện đá banh, 5h thì đi tập văn nghệ, 7h thì bận ở lớp võ. Phải nói là tôi không còn thời gian mà nghỉ nữa. Cuối cùng, thứ 5 vàng cũng đến trong sự háo hức của tất cả cầu thủ, huấn luyện viên và hầu hết cổ động viên.
Chiều hôm đó, sân trường gần như đông nghẹt người, cái nắng chói chang gay gắt đổ chiếu xuống trên hàng ngàn người đang ngồi nghe cái lễ tuyên thệ khai mạc giải đá bóng mini. Sau cái bài diễn văn dài ngoằng của thầy hiệu phó là phần lên đọc bản cam kết vui chơi lành mạnh, tinh thần thể thao là trên hết do lớp 12a1 lên đọc trước toàn trường.
Mãi mới đến phần mà mọi người mong đợi nhất, đó là phần ra sân thi đấu. Lúc đó cả trường như vỡ oà ra, ai ai cũng nhốn nháo chạy ra sân trước để giành vị trí tốt nhất ngồi xem các trận đấu. Bọn lớp tôi cũng thế, đứa nào cũng thi nhau chạy như chạy giặc. Tôi cũng đang tính chạy nhanh ra giành chỗ thì chợt thấy nhỏ Vân đang loay hoay ở giữa sân trường.
– Tôi: Để Đức dìu đi nào.
– Vân: Ừ, hì.
Tôi dìu nhỏ Vân ra tới sân sau thì thấy cả sân đã bị bu kín cả rồi, chẳng còn chỗ nào để mà tôi chen vô nữa.
– Vân: Thôi, người ta đứng hết chỗ rồi.
– Tôi: Ừ, mà đứng đây có vẻ khó chịu nhỉ.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, bỗng trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng. Tôi dìu nhỏ Vân lên trên hành lang khối 11, đứng ở trên này có thể thấy hết cảnh ở dưới sân bóng.
– Vân: Ở trên này thấy hết luôn nè.
– Tôi: Ừ, Vân chịu khó đứng trên này chút xíu, Đức đi tìm ghế cho.
Tôi chạy đại vào lớp 11a4 mượn một cái bàn rồi kéo ra hành lang.
– Tôi: Nè, ngồi lên đây xem cho khỏi mỏi chân.
– Vân: Sao Đức không mượn ghế mà lại mượn cái bàn? Ngồi lên bàn trông kì quá! – Nhỏ Vân nhăn mặt.
– Tôi: Ngồi lên ghế thì xem được cái hành lang à? Ngồi lên bàn mới thấy được chứ.
– Vân: Ừ ha. Hihi.
Tôi đỡ nhỏ Vân ngồi lên bàn xem.
Trận đấu giữa lớp 10a5 với 10a6 vừa được bắt đầu. Xem chừng bên a6 chơi kỹ thuật khá tốt, khá nhanh đấy. Còn bên a5 thì chậm rề rề như kiểu không biết đá ấy, thấy bóng đến mà vẫn đứng trơ cả ra chẳng thèm bắt.
– VÀOO!!! – Tiếng còi của trọng tài vang lên cho trái bóng đầu tiên của giải đấu.
Cả ngàn khán giả reo hò mà ồn lủng cả màng nhĩ, cũng may là bọn tôi đứng xa chứ không thì…
– Tôi: Ầy, lớp gì mà lề mề chậm chạp thế không biết.
– Vân: Sao mà lớp a6 ghi bàn nhanh vậy?
– Tôi: Đấy là chậm đấy. Gặp lớp mình là nãy giờ lớp mình ghi cả chục bàn chứ chẳng chơi.
– Vân: Ghi nợ chứ gì? – Nhỏ Vân bụm miệng cười.
Nhìn nhỏ Vân lúc ấy tôi lại nhớ lại những hình ảnh ngày xưa.
– Tôi: Trông Vân rất giống với một người bạn của Đức ngày xưa.
– Vân: Giống y chang Vân luôn hả?
– Tôi: Không, nhưng có nhiều nét giống lắm.
– Vân: Người bạn đó cũng… giống vầy ư? – Nhỏ Vân nhìn xuống đôi chân của nhỏ.
– Tôi: Ừ, hồi đó hai đứa bị tai nạn, rồi con bé đó bị gãy chân kiểu gì ấy mà phải đi chữa ở xa lắm. Trước khi đi nó còn cho Đức một đống kẹo nữa.
– Vân: Kẹo mà Vân hay ăn ấy hả?
– Tôi: Ừ. Hồi đó ngày nào nó cũng cho Đức kẹo.
– Vân: Thích nhỉ? Vậy cô bé đó tên gì?
– Tôi: Đức không nhớ nữa, vì hồi đó Đức hay gọi nó bằng biệt danh thôi.
– Vân: Bé kẹo?
Câu nói làm tôi ngơ người, tôi như không tin vào tai mình nữa.
– Tôi: H… hả? Vân vừa… vừa nói gì?
– Vân: Là bé kẹo phải không?
– Tôi: Sao Vân biết?
– Vân: Tui đoán thôi, không cần ngỡ ngàng thế đâu.
– Tôi: À ừ. Vậy chân của Vân…
– Vân: Cũng do một lần bị tai nạn thôi. – Mặt nhỏ Vân buồn.
– Tôi: Vân thử tập các liệu pháp tập đi chưa?
– Vân: Rồi, nhưng chỉ tập vài bữa thôi.
– Tôi: Sao thế?
– Vân: Không sao cả, tại tui không muốn tập thôi.
– Tôi: Không tập thì chẳng lẽ Vân muốn cả cuộc đời mình gắn với cây nạng hay xe lăn à?
– Vân: Dĩ nhiên là không, tại chưa đến lúc thôi.
– Tôi: Ừ.
– Vân: Đức không thắc mắc tại sao ư?
– Tôi: Không.
– Vân: Tại sao?
– Tôi: Nếu Vân muốn nói thì đã nói rồi, còn nếu Vân không muốn nói thì Đức dù cạy miệng Vân ra thì cũng vậy thôi.
– Vân: Lần đầu tui thấy người như ông đó. – Nhỏ Vân cười.
– Tôi: Ừm, hìhì.
– Ố Ồ, trên này cũng có người chiếm trước mất rồi. – Cái giọng này chỉ mỗi thằng Đại bác mới có.
– Tôi: Vô ngồi lẹ đi mày. Còn dư hai slot nè.
– Đại: Có thế chứ, hehe. Đi thôi em. – Nó kéo nhỏ Trang. – Hai đứa mày nhanh nhỉ. – Nó ghé vào tai tôi nói nhỏ.
– Tôi: Điên à mày, tại nó đứng ở dưới đấy không tiện nên tao mới đưa lên đây ngồi xem thôi.
– Đại: Ừ, biết vậy đi. Mà nãy giờ hai đứa mày ở trên này một mình hả?
– Tôi: Ừ.
– Đại: Vậy mày có làm gì nó không thế? – Mặt thằng này nhìn nguy hiểm vãi ra.
– Tôi: Làm cái đầu mày ấy.
– Đại: Không có thì thôi, làm gì nóng thế? Hehe.
Thế là hai thằng tôi ngồi bình luận bóng đá, còn hai nhỏ kia cũng có vẻ hợp nhau lắm. Vừa sáp lại một cái mà tám chuyện sôi nổi lắm, không biết tám chuyện trên trời dưới đất gì mà lâu lâu lại nhìn bọn tôi rồi bụm miệng cười.
– Đại: Thôi, hai đứa mày ở trên này tâm tình đi nha. Tao xuống chuẩn bị đây, hết trận này là đến lớp mình rồi.
– Tôi: Uầy, đang bình luận mà đã xuống rồi.
– Đại: Đến lượt lớp mình rồi này.
– Tôi: Kệ đi, đến lớp mình mà mày cũng có được vô đá đâu. Nghe tao ở trên này cho nó lành.
– Đại: Xúi dại không mày, lỡ team thiếu người hay chạy mệt gì thì còn thay vô chứ.
– Tôi: Rồi rồi, đi đi. – Dụ dỗ không được nên tôi đuổi nó đi.
Nhỏ Trang có vẻ chưa tám đủ nên bỏ thằng Đại một mình và ở trên này tám tiếp. Lát sau, trận đấu giữa lớp 10a1 với a3 kết thúc với tỉ số 3 – 1 thì đến lượt đội hình áo trắng của lớp tôi vào sân. Bao tiếng reo hò cổ vũ rộn vang lên. Đứng từ trên này tôi có thể thấy rõ cái tướng thằng Đại bác đang hí hửng được vào sân do thằng Hoàng bị té xe.
Sau một hồi trọng tài đứng nhắc lại luật thi và nội quy thì tiến hành tung đồng xu. Lớp tôi được quyền chọn và bọn nó quyết định chọn bóng.
– Vân: Lớp mình vào sân rồi kìa.
– Tôi: Ừ, ăn chắc rồi.
– Vân: Sao ông biết?
– Tôi: Gà anh nuôi anh biết. – Tồi nháy mắt.
Hiện giờ, đứng trước mặt bọn lớp tôi là lớp a4, cái lớp tuyển tập toàn cao thủ fifa online 3 nhưng hầu như chả có thằng nào đá hay ở ngoài đời thực cả, nói dễ nghe hơn thì bọn nó toàn là ANH HÙNG BÀN PHÍM.
Tiếng còi của trọng tài vừa vang lên thì cặp bài trùng Dũng, Sơn đã nhẹ nhàng và gọn gàng dắt bóng vượt qua dàn tiền đạo của đổi kia. Rồi thằng Dũng giật gót về cho thằng Sơn, thằng Sơn lại bật tường chuyền lên cho thằng Dũng. Thế là hai thằng hậu vệ bên kia bị qua mặt một cách dễ dàng. Chỉ còn lại thằng thủ môn bé tẹo đang đứng run rẩy, có lẽ là thằng đó bị áp lực trước số đông đây mà. Thằng Dũng sút bổng nhẹ một cái ngay góc chữ A, thằng thủ môn nhảy lên đỡ bóng và…
– Hoéttt!!! – Tiếng còi của trọng tài vang lên.
– VÀOO!!! – Tiếng của cổ động viên bỗng nhiên rộ lên.
Vâng, tình hình lúc nãy là thằng thủ môn nhảy lên đỡ bóng nhưng rất tiếc anh ấy nhảy không tới góc chữ A. Khốn khổ cho đội bạn.
– Tôi: Èo, mới vô mà làm vậy thì còn ai dám đá nữa đây trời.
– Vân: Lớp mình đá hay ghê.
– Trang: Nhanh thật đấy, chưa đầy 2 phút mà đã ghi bàn. – Nhỏ Trang tấm tắc khen.
Rồi đến lượt thằng Sơn tỏa sáng, anh ấy một mình một ngựa thể hiện kỹ năng dắt bóng của mình và đã lừa luôn cả thằng thủ môn bên kia cho nó tự đốt nhà.
Đến trái thứ 3, thằng Đại chạy lên cắm cọc và nhận được một đường chuyền dài từ thằng Bình. Với khoảng cách 12m và hai thằng hậu vệ đang đứng cản đường, anh Đại vẫn quyết định thực hiện cú sút căng tính ghi bàn. Bóng bị đập trúng mông thằng hậu vệ bên kia và bị bật ngược lại, thằng Đại nhanh chóng lấy thêm vài bước đà rồi lao đến. Vâng, một cú vô lê dành cho anh ấy.
– Hoéttt!!!
– VÀOO! – Bóng tuy bay lệch đường đập phải cột dọc nhưng may sao lại nẩy vào lưới.
Bọn bên kia thì khóc không ra tiếng, ngay cả bọn cổ động viên to còi của lớp chúng nó bây giờ cũng im re. Còn bọn lớp tôi thì nhảy cẫng lên ăn mừng. Chỉ trong 10 phút đầu ngắn ngủi mà đã ghi tận 3 trái thì lớp kia gỡ bằng niềm tin rồi.
Bên dưới khán giả reo hò cổ vũ cho lớp tôi nhiệt tình luôn.
Cứ thế, tỉ số ngày càng cách xa do lớp tôi liên tục thi nhau ghi bàn thể hiện. Vừa hết hiệp 1 mà tỉ số đã là 15 – 0 nghiêng về đội lớp tôi. Mấy thằng anh hùng bàn phím kia thì méo mặt, khóc không ra nước mắt.
Đến hiệp hai, mấy thằng lớp tôi đứng nhả cho a4 3 quả danh dự cho khỏi mất lòng. Trận đấu kết thúc với tỉ số 16 – 3 (quả thứ 16 là do anh thủ môn lớp tôi trực tiếp dẫn banh ghi bàn).
– Hoan hô, đi ăn mừng chứ hả? – Bọn nó kéo về lớp ngồi nghỉ. Bọn tôi cũng xuống đó.
– Tôi: Mới được trận đầu mà đã ăn mừng rồi à? Phải ở lại xem tình hình thực lực mấy lớp kia nữa chứ.
– Vân: Đúng đấy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
– Lan: Nước uống về nè. – Nhỏ Lan lớp tôi với thằng Tâm xách hai bịch nước khoáng vào lớp.
Chap 65:
Uống nước xong lớp tôi lại kéo nhau ra sân xem các lớp kia đá. Tôi thì cáo lui trước để đưa nhỏ Vân về rồi qua nhà nhỏ Phụng để mà tập văn nghệ nữa. Nhỏ Vân có vẻ khoái đi xe đạp lắm, đi đường mà nhỏ Vân cứ lảm nhảm hát rồi lâu lâu lại nghiêng người nhún nhún theo nhịp điệu bài hát. Nhìn thái độ trẻ con của nhỏ Vân lúc đó mà nói học lớp 10 thì chắc chẳng ai dám tin. Dừng xe lại trước cánh cổng cao ngất ngưởng, tôi với tay bấm chuông.
– Kính koong. – Tiếng chuông cổng vang lên làm tôi giật mình mặc dù đây là lần thứ hai tôi bấm chuông.
Lát sau, một người phụ nữ tầm ngoài 50 tuổi ra mở cổng.
– Cái Vân về đấy à.
– Vân: Vâng, con về rồi vú.
– Tôi: Cháu chào bà.
– Cậu là…
– Tôi: Cháu là bạn của Vân.
– Hình như lần trước cậu là người đưa cái Vân về.
– Tôi: Dạ.
– Hóa ra người mà cái Vân hay nhắc là cậu à?
– Tôi: Nhắc gì ạ?
– Vân: Vú này!!! – Nhỏ Vân nhăn mặt.
Bà biết ý không nói nữa. Bà ấy với tôi đỡ nhỏ Vân vào nhà. Vừa bước qua cánh cổng đập vào mắt tôi là một vườn cây kiểng, cây bon sai và bao nhiêu là hòn non bộ được đặt giữa một cái hồ lớn. Xung quanh hai bên hồ còn được đặt thêm các chậu mai và các chậu kiểng khác. Có một cây cầu gỗ (không biết gỗ thật hay gỗ giả nữa mà trông đẹp mê li con bò cười) bắc qua giữa hồ để đi vào nhà. Tôi để ý phía bên phải cái hồ có một con đường bê tông lớn, có lẽ là để cho ô tô ra vào. Khi đi ra giữa hồ tôi còn thấy mấy đàn cá kiểng đang bơi tung tăng đẹp lắm.
Tôi đưa nhỏ Vân vào đến cửa rồi về.
– Vân: Lỡ vào đến đây rồi, vô uống miếng nước đã rồi về.
– Tôi: Thôi, Đức bận rồi. Để bữa sau nha.
– Vân: Lần trước Đức cũng nói câu này rồi.
– Tôi: Đức bận thật mà.
– Vân: Uống miếng nước thôi mà, không mất nhiều thời gian của Đức đâu.
Nhỏ Vân nói vậy nên tôi đành vào trong theo nhỏ vậy. Cánh cửa vừa mở ra là có một luồng không khí hơi lạnh tỏa ra. Lúc ấy tôi còn đang tưởng là sẽ có yêu quái nhảy ra vồ lấy tôi như vồ Đường Tăng ở trong Tây Du Ký ấy. Bên trong ngôi nhà được thiết kế theo kiểu méo gì tôi cũng chẳng biết do từ hồi cha sanh mẹ đẻ đến giờ có thấy cái kiểu kiến trúc này bao giờ đâu. Tôi ngó đi đâu cũng thấy toàn cửa với cửa, giống kiểu mê cung vậy. Tôi ngồi vào chiếc ghế gỗ chạm hình con rồng đợi bà vú mang nước lên.
– Ấy chết, ghế đó là của ông chủ, không ai được ngồi đâu. – Bà vú hốt hoảng.
– Tôi: Dạ cháu xin lỗi, cháu không biết ạ. – Tôi liền đứng bật dậy luôn.
– Bà vú: Cậu ngồi chỗ kia kìa. – Bà ấy chỉ vào góc trong của cái ghế dài bên trái.
Tuy hơi thắc mắc nhưng tôi vẫn răm rắp nghe theo mà vào trong góc ghế ngồi im.
– Nước của cậu đây.
– Tôi: Cháu cảm ơn.
– Bà vú: Cậu với cái Vân quen biết lâu chưa?
– Tôi: Từ hồi đầu năm ạ.
– Vậy mà con bé chịu để cho cậu chở về ư?
– Tôi: Là sao ạ?
– Từ trước tới giờ ngoài ông bà chủ ra thì con bé không cho bất kỳ ai chở cả. Do vậy nên ông chủ phải tự lái xe mặc dù có tài xế riêng. – Bà vú chậm rãi giải thích.
– Tôi: Vì sao vậy ạ?
– Vì…
– Vú ơi, đỡ con xuống với. – Giọng nhỏ Vân trên phòng vọng xuống cắt ngang câu trả lời của bà Vú.
Bà vú lại lật đật lên tầng hai đỡ nhỏ Vân xuống. Nhỏ Vân đi xuống với bộ đầm chấm bi ngắn, tóc cột hai chỏm hai bên. Trông cũng dễ thương phết đấy. Trên tay nhỏ còn cầm hộp kẹo to đùng.
– Vân: Tặng Đức nè.
– Tôi: Sao lại tặng Đức?
– Vân: Coi như là cảm ơn ông đã chở tôi về.
– Tôi: Có gì đâu mà. Thôi Vân cất vào đi. Nhiều vậy Đức không dám nhận đâu.
– Vân: Ông đang chê ấy hả?
– Tôi: Không không, nhưng mà…
– Vân: Nếu không chê thì không có nhưng nhị gì hết.
Nhỏ Vân cứ dúi hộp kẹo vào tay tôi nên tôi đành miễn cưỡng cầm lấy mặc dù trong lòng cũng khoái lắm, hehe.
Ngồi nói chuyện thêm vài câu thì tôi tranh thủ về để qua nhà nhỏ Phụng vì đã hứa là 2h chiều tôi sẽ sang đó tập văn nghệ.
Đúng là con gái có chiêu này lợi hại thật, đau thấy má ra luôn. Tôi nói mãi nhỏ Phụng mới tha cho tôi.
– P: Phụng tạm tha cho đấy. – Nhỏ Phụng lườm tôi một cái sắc như muốn đứt da mặt luôn. – Tôi: Thôi, không đùa nữa. Tranh thủ tập nhanh đi.
– P: Tập bài nào trước đây?
– Tôi: Đức tính là giờ mình ngồi nghĩ kịch bản cho tiết mục kịch đi. Chứ tập mấy bài múa ấy riết cũng chán. Với lại bữa giờ lo múa mà chưa đá động gì đến gì đến kịch nữa.
– P: Ừ, vậy cũng được.
Rồi hai đứa tôi ngồi vừa nghĩ vừa bàn nhau sao cho kịch bản không bị nhàm chán. Đến tầm 4h tôi lại phải về võ quán để tắm rửa rồi chuẩn bị dạy lớp võ. Hầyzz!!! Không biết a. Trường đến chừng nào mới chịu về đây nữa.
Hôm sau, tôi trực tiếp xuống sân chỉ đạo đội nữ đá banh. Còn nhỏ Vân thì đã được cô đặc cách cho mượn chỗ ngồi ở hàng ghế của giáo viên.
– Tôi: Đá hết sức vô nha, lớp mình mà thắng là Đức dẫn cả lũ đi ăn kem xả láng mệt nghỉ. – Tôi nháy mắt.
– Ôh yeahh!!! – Nghe đến ăn là cả lũ sáng bừng mắt lên.
Theo thủ tục, đầu tiên là vào sân xếp hàng nghe trọng tài lảm nhảm một hồi rồi phân chia.
Địa bàn. Lớp tôi được quyền chọn sân. Sau khi đội hình đội ngũ được sắp xếp xong thì tôi đưa cánh tay kéo cùi chỏ xuống ra hiệu quyết thắng.
Đội liên quân (LQ) trông mặt ai cũng tự tin đắc thắng lắm. Tiếng còi bắt đầu của trọng tài vừa vang lên thì tiền đạo áo số 5 dẫn bóng xông lên với sự yểm trợ của áo số 3 ở cánh trái và số 7 ở cánh phải. Thấy bóng, nhỏ Dương liền lao tới cướp.
– Lan, Hoa kèm người vào kìa. – Tôi cố la lớn.
Nhỏ Dương vừa lao tới thì nhỏ số 5 chuyền bóng sang cánh trái cho nhỏ áo số 3.
– Tôi: Hoa! Chặn bóng lại.
Nhỏ Hoa như vẫn đứng như trời trồng mặc kệ bóng lăn ngay trước mặt. Nhỏ số 3 nhanh chóng vượt lên dẫn bóng vượt qua nhỏ LP dễ dàng và tiến sâu vào vùng cấm địa. Nguy thật, phía bên phải còn nhỏ áo số 7 đang chạy lên tiếp trợ nữa chứ, không biết một mình nhỏ Ly có chống nổi không đây.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, một cú sút bổng đã được 7.
Phát ra, hiện giờ bóng đang bay khá nhanh tiến vào khung thành. Nhỏ Ly chạy theo hướng bóng và:
– BỤP. – Quả bóng đã nằm gọn trong tay nhỏ Ly. Thật không uổng công phí sức tôi bỏ thời gian vất vả huấn luyện.
Bóng lại được chuyền lên, nhỏ Lan hơi lóng ngóng dẫn bóng từ từ lên. Từ hai bên, nhỏ số 5 và 7 đang lao nhanh vào hòng cướp bóng, nhỏ Lan đợi hai nhỏ kia đến gần rồi co chân chuyền bóng ra giữa sân, nơi mà nhỏ Dương đang chờ sẵn. Chỉ chờ có thế, vừa nhận được bóng là nhỏ Dương nhanh chóng dẫn bóng vượt qua nhỏ hậu vệ số 8 rồi dẫn bóng nhanh vào vòng cấm địa. Khi chỉ còn cách khung thành chừng 5m nhỏ Dương quyết định dứt điểm.
– Binhhh. – Bóng bay khá căng.
– Không vào, bóng đã đập cột dọc và bay ra ngoài. Thật tiếc cho 10a7 vì đã bỏ lỡ mất cơ hội mở đầu tỉ số. – Thằng bình luận viên lớp 11b3 to mồm.
– Tôi: Lùi về Dương ơi, kèm số 5 vào kìa Lan.
Bóng lại được chuyền lên. Số 7 hiện đang dẫn bóng lên trong sự cản phá của nhỏ Dương, nhỏ kia thấy không ổn nên đánh bóng xuống cho số 3. Nhỏ LP bỗng chạy lên cắt ngang đường bóng rồi đá lên cho nhỏ Dương.
– Chết rồi, nhỏ Dương bị kèm chặt rồi.
Tuy giữ bóng trong chân nhưng nhỏ Dương đang bị hai nhỏ số 8 và 5 ép góc. Trong lúc nguy cấp, nhỏ Dương đánh liều sút banh lọt qua háng nhỏ số 8 và đã thành công. Nhỏ Lan chạy lên chiếm bóng và sút luôn ở khoảng cách tầm 9m. Sút xong nhỏ té ngửa ra sân luôn (chắc là trượt chân).
– VÀOO!!! – Cú sút ngoạn mục đã trực tiếp ghi điểm mở tỉ số cho lớp tôi.
Vừa lúc đó, tiếng còi báo hiệu hết hiệp 1 của trọng tài vang lên.
– Tôi: Hoa kèm người cho chắc vào, cả Lan nữa. Hôm bữa tập ngon lành lắm cơ mà.
– Hoa: Nhưng mà nó cứ run run thế nào ấy.
– Tôi: Sao mà run?
– Hoa: Tại đông người quá.
– Tôi: Vậy mà cũng run. Cứ xem họ là những người vô hình đi. Đừng để ý vào họ là được à.
– Hoa: Ừ.
Xong lại ra đấu hiệp hai. Lần này đội tôi dẫn banh trước, nhỏ Dương dẫn banh lên vượt mặt hai nhỏ tiền đạo số 5 và 3, rồi vượt nốt số 7. Còn lại nhỏ hậu vệ thì cũng bị nhỏ Dương bỏ rơi mất. Nhưng vừa qua được nhỏ hậu vệ thì nhỏ Dương đánh mất bóng do thủ môn bên kia chạy lên cướp bóng. Cứ thế hai bên cứ ì ạch khủng bố nã pháo nhà nhau ầm ầm vậy. Đến hết hiệp hai mà hai bên vẫn bất phân thắng bại mà trong khi đó cả hai bên đều đã thấm mệt. Hết giờ, hai bên sẽ đá penalty để phân định thắng thua.
– Tôi: Cố gắng bắt nha Ly.
– Ly: Ok. Vì chầu kem.
– Tôi: Ừ, chầu kem.
Lượt đầu tiên, nhỏ số 8 lên sút đầu tiên. Một cú lăn bóng nhẹ nhàng đến khung thành làm cho lớp tôi đỡ được một trái. Đang mừng thì nhỏ Lan làm tôi thất vọng vì giống như nhỏ số 8 kia. Cứ tiếp tục thế, trái thứ hai, thứ 3, thứ tư cũng vẫn vậy. Chẳng có bên nào đá vô được. Hiện giờ chỉ còn lại mỗi nhỏ Dương với nhỏ số 5 là chưa sút.
Rồi nhỏ số 5 đặt bóng vào vị trí và lấy đà.
– Bốpp… víu… beenggg!!! – Một pha bóng hiểm nhắm vào góc chữ A bên trái khung thành với lực khá mạnh như cũng mai nhỏ Ly bay người phá bóng kịp thời.
– Dương ơi cố lên.
– Cố lên.
– Sút đi.
– Sút vào anh cho hai con bò.
Khán giả đứng ngoài cổ vũ rất nhiệt tình.
Nhỏ Dương hít một hơi dài rồi từ từ lao nhanh dần đến và:
– Bốp… víuu… beenggg!!!
– Hoéttt!
Vâng tỉ số đã được mở vào giây phút cuối cùng của trận đấu. Cú sút của nhỏ Dương tuy bị phá đập vào cột dọc nhưng may sao bóng lại bật trở lại vào lưới.
Bọn liên quân thì đứng đực mặt ra chẳng hiểu gì, còn bọn lớp tôi thì nhảy cẫng lên. Bọn nó vui một phần là vì thắng, còn phần còn lại là do sắp được ăn kem free xả láng.
Đấy, đến ngay cả thằng bạn thân của tôi cũng đứng nhìn là sao. Chúng mày chờ đấy, sau vụ này tao mà toàn mạng thì tụi mày biết mặt tao.
– Tôi: Hềhề, có gì đâu mà nóng thế. Đức giỡn chút xíu thôi mà. – Tôi cười cầu hòa.
Thế là tôi đành vừa đi vừa khóc dẫn tụi nó đi ăn kem.
– Tôi: Kem 4 mùa nha? (Loại kem 1k 4 cây nhỏ ấy)
Ngay lập tức tôi nhận được một cái giậm chân đau điếng từ nhỏ LP.
– Lan: Ông ăn kem đó đi, tụi tui ăn kem khác, hứ.
Vừa đến quán kem là tụi nó phi luôn vào bàn rồi gọi món. Lúc tôi vào đến nơi thì tụi nó gọi món xong rồi.
– Tôi: Amen, gọi xong rồi à? Nhanh vậy.
– Vân: Gọi cho ông luôn rồi, ngồi xuống đợi đi.
Tôi kéo ghế xuống ngồi cạnh nhỏ Vân. Lát sau, cô bé phục vụ (chắc tầm 15 tuổi, khuôn mặt khá dễ thương và mặc cái váy ngắn màu hồng hở hơn nửa cái đùi) bưng kem ra. Tổng cộng 10 ly kem màu hồng (chắc là kem dâu).
– Tôi: What? Sao của Đức cũng là màu hồng?
– Vân: Ăn không? Không ăn tui ăn giùm cho. – Nhỏ Vân với tay định lấy ly kem của tôi.
– Tôi: Hớ, ngu gì không ăn.
– Phục vụ: Anh chị còn cần gì không ạ?
– Lan: Được rồi, tiếp theo là sôcôla nha. – Nhỏ Lan nói với con bé phục vụ.
– Dạ chị. – Rồi con bé trở về quầy.
– Tôi: Ơ, chưa ăn hết mà sao gọi thêm rồi?
– Vân: Còn 5 loại nữa, lỡ rồi thì phải thưởng thức cho hết chứ. – Nhỏ Vân nháy mắt.
Khỏi phải nói mặt tôi lúc đó thảm đến cỡ nào. Nguy cơ là tôi phải ở lại rửa chén à nhầm rửa ly rất là cao.
Tôi ăn xong mỗi ly dâu là đã no rồi, thế mà mấy nhỏ kia vẫn cắm đầu quất thêm ly sôcôla nữa. Tôi đúng nể cái bụng của mấy nhỏ này luôn.
– Thôi, không ăn nữa. Buốt răng quá.
– Ừ, tui cũng ê ê rồi.
Thật mừng vì mấy nhỏ này sắp tha cho túi tiền của tôi.
– Tôi: Vậy thì về ha.
– Vân: Ừ, về thôi. Tui cũng no rồi. – Nhỏ Vân xoa xoa bụng.
Chỉ chờ có thế, tôi nhanh chóng phi ra quầy tính tiền luôn. Nhỏ phục vụ lúc nãy bấm máy tính cạch cạch rồi chốt cho tôi một con số.
– Của anh tất cả là 200k.
Tôi méo mặt móc tiền ra trả. Nhìn mấy tờ tiền đi vào tay nhỏ phục vụ mà tôi tiếc đứt ruột.
– Phục vụ: Anh có phải là quán quân giải võ thuật thiếu niên vừa rồi.
Ở nhà thiếu nhi không?
– Tôi: Ơ, sao em biết?
– Em đi xem thôi. Hôm đó anh đánh hay ghê.
– Tôi: Lần đó anh ăn may thôi. – Tôi gãi đầu cười. – Em cũng thích học võ à?
– Dạ vâng. À anh cho em xin chữ kí đi.
Khỏi phải nói lúc đó mũi tôi phổng lên cỡ nào nhá. Cái cảm giác được fan hâm mộ xin chữ kí nó sướng thế nào ấy, mát hết cả dạ.
– Lan: Làm gì mà lâu thế?
– Vân: Xì, tán gái chứ làm gì nữa. – Nhỏ Vân bĩu môi.
– Tôi: Ơ…
– Hoa: Thôi khỏi biện minh, bọn con trai tụi ông thì ai cũng vậy thôi. Tui biết thừa mà.
– Tôi: Không…
– Ly: Được rồi, về thôi.
Vậy là tôi đành ngậm ngùi theo mấy nhỏ đó đi về. Hầyzz, thật là mất hứng, tự nhiên đang từ trên mây lại bị mấy nhỏ này đạp xuống vực không thương tiếc.
Hôm sau, trận đấu giữa lớp tôi với 10a2. Trận này thằng Đại không được ra sân do lớp đó là lớp của nhỏ Trang nên bọn tôi sợ thằng Đại bán độ. Thằng nào chứ thằng đó dám vì sắc bán bạn lắm.
Vì thế nên thằng Bảo vào sân thay cho thằng Đại. Còn thằng Đại thì ngồi nắm tay nhỏ Trang xem trận đấu ở trên hành lang khối 11.
Trận đấu vừa bắt đầu thì thằng Dũng chuyền bóng cho thằng Sơn rồi móc lên phía trên để nhận lại bóng từ thằng Sơn chuyền lên. Nhưng chưa kịp chạm vào bóng thì thằng áo số 11 bên kia lao tới cắt mất bóng. Bóng được chuyền lên cho thằng tiền đạo số 10 ở giữa sân. Thằng đó đảo bóng ản thì thôi chứ, chẳng mấy chốc thằng Hoàng với thằng Bảo đã bị qua mặt.
– Bụpp. – Thằng Hùng chạy lên phá bóng.
Bóng lăn ra khu vực cánh trái, thằng Bảo nhanh chóng kiểm soát bóng rồi chuyền qua cho thằng Hoàng, thằng Hoàng lại chuyền cho thằng Sơn làm cho thằng tiền đạo số 10 dí hụt hơi. Rồi bất ngờ thằng Sơn thực hiện một cú chuyền dài lên khu vực cấm địa cho thằng Dũng. Thằng Dũng nhảy lên toan tiếp bóng nhưng lại bị thằng hậu vệ cao kều bên kia nhảy lên đánh đầu phá đường chuyền. Thằng Dũng nhìn tướng thì y chang thằng rambo lùn thì đành bất lực trước một thằng cao kều (chắc tầm 1m73). Bóng lại rơi vào chân thằng số 10, lần này nó cẩn thận hơn, theo sau nó là thằng số 11. Vừa dẫn bóng lừa tình thằng Bảo xong là nó chuyền bóng cho thằng số 11 luôn. Thằng số 11 co chân sút ở góc hẹp. Nhưng hóa ra chỉ là động tác giả, bóng lại được chuyền về thằng số 10.
– VÀOO!!! – Tấm lưới đội tôi đã rung lên.
– Hoét!!
Bóng lại được đặt lại giữa sân. Lần này thằng Dũng từ từ luồn bóng lừa tình thằng số 11 rồi xỏ kim xỏ chỉ gì đó vượt mặt nốt thằng hậu vệ bên trái. Tiến sâu vào vòng cấm địa, thằng Dũng cũng co chân thực hiện động tác giả và chuyền sang cho thằng Sơn. Thằng Sơn lại thực hiện động tác giả lần nữa, nó lại trả bóng về cho thằng Dũng. Thằng Dũng dứt điểm ngay khi chỉ các khung thành chưa tới 5m.
– Bốpp… beenggg…
Tôi phải công nhận một điều là thẳng thủ môn bên đó giỏi và sở hữu một đôi chân dài. Trong gang tấc nó đã sử dụng đôi chân dài đó để cứu nguy cho đội nó một bàn. Cổ động viên bên đó thì hò hét um củ tỏi lên.
– A2.
– VÔ ĐỊCH!!!
– A2.
– VÔ ĐỊCH!!!
Cổ động viên bên tôi to mồm cũng chả thua kém là bao.
– A7.
– QUYẾT THẮNG.
– A7.
– QUYẾT THẮNG.
Chỉ khổ cho cái lỗ tai tôi bị tra tấn dã man, tàn bạo vô nhân đạo vì đứng cạnh mấy cái loa phát thanh à nhầm, phải nói là GÀO THANH ấy mới đúng.
Hết hiệp một mà lớp tôi cũng chẳng ghi được bàn nào dù đã tấn công rất quyết liệt, sút như nã pháo mà chẳng hề ăn thua gì với bức tường bê tông của đội a2 cả.
– Sơn: Mày vào thay được không Đức? Tao đau chân quá.
– Tôi: Lâm, mày có vào không này?
– Lâm: Thôi, mày vào đi. Tao không đá được đâu.
– Tôi: Tao có đồ đâu mà vô.
– Sơn: Lấy đồ của tao này.
Vậy là tôi với nó vào nhà wc đổi đồ.
Đến hiệp hai, tôi vào sân thay cho thằng Sơn.
– Tôi: Tí tao chuyền cho mày rồi tao chạy lên cắm cọc, mày chuyền luôn lên cho tao nha. – Tôi nói nhỏ với thằng Dũng lúc đang vào sân.
– Dũng: OK.
Đúng như kế hoạch, tôi vừa chạy lên cắm cọc thì ngay lập tức thằng Dũng chuyền bóng lên. Tôi đón bóng rồi một chân chống đất, chân kia rê bóng xoay người 270 độ né cú xoạc bóng của thằng hậu vệ cao kều. Rồi tôi nhanh chóng đảo người luồn lách vượt qua thằng hậu vệ còn lại và dẫn thẳng bóng lên gần thằng thủ môn. Khi gần như thằng thủ môn gần phá được bóng thì tôi tự bật tường và:
– Hoét!!!
– VÀOOO!!! – Tấm lưới đối phương nhẹ nhàng rung lên san bằng tỉ số.
– YEAH YEAH YEAH!!!
– A7.
– QUYẾT THẮNG!!!
Cổ động viên viên ở bên ngoài cầm hai cái chai bỏ vài cục đá vào đập bồm bộp.
Riêng thằng thủ môn đó dường như còn chưa biết có chuyện gì vừa xảy ra nữa. Nó vẫn đứng dáo dác tìm bóng.
– Dũng: Đù, mày đá hay vậy sao không vào từ sớm? – Thằng Dũng đập vai tôi.
– Tôi: Hay gì đâu, ăn rùa đấy, hềhề.
Rồi trận đấu lại tiếp tục. Lần này tôi bị hai thằng kèm luôn. Vậy cũng tốt, để cho mấy thằng bên mình thoải mái dẫn bóng hơn. Nhưng mà chỉ với hai thằng này mà đòi kèm tôi thì quả là hơi coi thường tôi quá. Nếu mà là 1 năm trước đây thì may ra chúng nó có cửa kèm tôi. Tôi đang tính là xin bóng ghi thêm vài bàn nhưng chợt nghĩ mới là trận thứ hai, không nên làm nổi quá nên tôi quyết định an phận thủ thường, dẫn hai thằng lính đó chạy vòng quanh sân tập thể dục chơi, hềhề. Còn bọn thằng Dũng hiện giờ đang là 5 đấu 4 nên lợi thế khá nghiêng về bên tôi.
Lúc đang mải chạy thì…
– Vàoo!!!
– Hoétt… hoét… hoéttt!!! – Tiếng còi hết giờ và lưới rung lên cùng lúc.
Và sau một hồi tranh cãi thì chúng tôi đành chấp nhận sút penalty.
Đầu tiên là thằng Dũng sút vào. Lưới bên tôi cũng bị vào một trái. Đến trái thứ hai, thằng Sơn ghi thêm một điểm, thằng số 11 bên kia đá ra ngoài nên đội tôi dẫn trước 2 – 1. Trái thứ ba cả hai đều không vào, trái thứ tư thì tỉ số lại được san bằng. Tất cả chỉ mong đợi vào trái thứ 5 này do tôi sút. Tất cả gánh nặng đều đè lên vai tôi lúc này. Tất cả hy vọng của cả lớp đều dồn cả vào tôi, đều đặt cho tôi quyết định.
– A7.
– Quyết thắng!!
– A7.
– CỐ LÊN!!!
Cổ động viên hô vang cổ vũ tinh thần tôi. Tôi nhìn thằng thủ môn rồi hít một hơi thật sâu vận khí.
– BIINHHH!!! – Tiếng bóng va chạm với chân tôi ngân vang lên.
– VÀOO!!!
– YEAH YEAH YEAH!
Thằng thủ môn đó đứng đơ người không nhúc nhích, mắt không chớp, miệng chữ 0.
– Dũng: Hoan hô, thắng rồi.
Cả đám chạy ra ăn mừng.
– Tôi: Chưa biết đâu.
– Dũng: Là sao?
– Tôi: Còn một quả cuối nữa kìa. – Tôi hất mặt sang phía thằng số 10 đang đứng chuẩn bị sút.
Lần này gánh nặng đè lên vai thằng Hùng chứ không phải là đè lên tôi nữa rồi.
Rồi thằng đó nhanh chóng thực hiện một cú bóng xoáy, bóng bay rất căng. Thằng Hùng đã đoán được hướng bóng, nó nắm hai tay lại thành hai nắm đấm rồi bay người phá đường bóng. Tuy thằng Hùng đấm trúng nhưng là bóng xoáy nên đường bóng lại bay lệch nhưng vẫn bay về phía khung thành và đập phải xà ngang. Bóng đã bay ra ngoài, chỉ thiếu chút nữa thôi là nó đã ghi bàn gỡ hòa tiếp rồi.
Chap 67:
– Dũng: Lại thắng nữa rồi, thật ngại quá, hehe. – Thằng Dũng hiên ngang cười lớn. – Sơn: Nhờ công tao cả thôi. – Thằng Sơn vỗ ngực.
– Dũng: Mày có công gì?
– Sơn: Không nhờ tao ra sân nhường chỗ cho thằng Đức vào thì lấy gì ăn?
– Dũng: Ừ, công mày lớn nhất rồi, haha.
– Hùng: Mày đá hay vậy mà không nói sớm. Nếu tao biết sớm thì tao đuổi cổ thằng Sơn ra lâu rồi.
– Tôi: Tao phải giấu giấu chứ, phải để thằng Sơn đá chút xíu có nó tủi thân.
– Hahaha…
Tôi ra rìa ngồi xem mấy lớp kia đá thêm chút nữa rồi thì về võ quán. Lúc đi ngang nhà c. Hà tôi thấy người ta đang chuyển đồ lên xe tải.
– Ủa, nay về sớm vậy Đức? – C. Thúy đang ngồi đọc sách ngoài ghế.
– Tôi: Tại nay em không có việc bận.
– C. Thúy: Ừ, a. Trường chiều nay về đấy.
– Tôi: Sao bữa ảnh nói là đi 1 tháng lận mà?
– C. Thúy: Ổng xạo đấy, với lại sắp giỗ ông ngoại nên ổng phải về chứ.
– Tôi: Ờm.
Tôi tắm rửa cho mát mẻ rồi lăn ra ngủ lấy lại sức do dạo này toàn là Dậy sớm Thức khuya không à, mệt quá rồi.
Vừa đặt lưng xuống giường là tôi ngáy luôn. Tôi lại mơ giấc mơ ấy, giấc mơ tưởng như đã đi rồi nhưng giờ nó lại quay trở lại ám tôi. Phải chăng là một điềm báo???
– KHÔNGGG!! – Tôi giật mình tỉnh giấc.
Toàn người tôi mồ hôi toát ra như tắm. Ngó sang đồng hồ thì cũng 5h thiếu 62 phút rồi. Tôi uể oải bước xuống giường đi rửa mặt.
– Gặp ác mộng hay sao mà hét to thế? – C. Thúy vẫn đang ngồi đọc quyển sách dày cộm ấy. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là cuốn “cuốn theo chiều gió”.
Tôi vừa ngồi xuống rót được cốc nước thì xe của a. Trường về tới cổng. Trông ông mặc đồ đen từ đầu xuống chân như kiểu mafia ấy.
– Tôi: Anh Trường không có nhà đâu chú ơi. – Tôi giả vờ nói đểu.
– A. Trường: Ra xách giùm cái này vào cho a. Trường cái này. – Ống cũng hùa theo giỡn.
Tôi với c. Thúy lon ton chạy ra. Tôi thì bị bắt làm thợ khuân vác hành lý.
– A. Trường: À quên mất, chú chạy ra chỗ c. Hà đưa giùm anh cái này đi. – Ống đưa cho tôi một cái hộp nhỏ.
– Tôi: Uểể, sao lại là em?
– A. Trường: Chứ con Thúy có quen biết gì đâu mà đi.
Vậy là tôi đành cầm cái hộp đưa sang cho c. Hà.
– Tôi: Đi chơi về mà chẳng mua quà gì cho em ún cả, chỉ biết mỗi người yêu thôi. – Tôi vừa đi vừa làu bàu.
– Ui da. – Trong lúc đi không để ý, hình như tôi đã đụng phải ai đó.
– Lan: Đức hả. Đức có sao không? – Mặt nhỏ này cũng hơi lo lắng.
– Tôi: Hừ, không sao. Cảm ơn vì đã hỏi.
– Lan: Lan xin lỗi.
– Tôi: Hừ, giả tạo. – Rồi tôi bỏ đi.
– Lan: Đức này! – Nhỏ Lan níu tôi lại.
– Tôi: Chuyện gì nữa? Tôi xin lỗi rồi.
– Lan: Không phải vậy… à… ừm… Đức có thể nào đi dạo với Lan một chút không? – Ngập ngừng.
– Tôi: Không rảnh.
– Lan: Một lát cũng không ư? Chỉ một lát thôi mà, thời gian của Đức đâu.
Nghe giọng nhỏ này có vẻ như không giống giả tạo lắm nên tôi miễn cưỡng đồng ý. Nhỏ dẫn tôi ra chợ lồng đi dạo.
– Lan: Lâu rồi không đi dạo ở trong này nhỉ?
– Tôi: Những người giàu thì đi chơi ở chỗ sang hết rồi, đâu ai thèm vô đây. Chỗ này chỉ dành cho những người nghèo mạt như tôi thôi.
Nghe tôi nói móc cỡ đó mà nhỏ này vẫn cười, mặt vẫn vui như tết ấy.
– Lan: Đức còn nhớ những lần Lan buồn Đức đều đưa Lan ra đây đi dạo không?
– Tôi: Chỉ là sắp đặt cả thôi, cần gì phải nhớ chứ.
– Lan: Đức vẫn còn giận Lan lắm hả?
– Tôi: Không dám.
– Lan: Lan biết, tất cả những gì Lan làm đều đã tổn thương đến Đức, và Lan cũng không mong nhận được sự tha thứ của Đức đâu.
– Tôi: Có chuyện gì thì nói đại ra đi, đừng dài dòng nữa.
– Lan: Đức có thể đẩy xe cho Lan một lần nữa không? – Giọng nhỏ này có vẻ hơi nghẹn.
– Tôi: Chỉ một lần thôi.
– Ừ. – Mặt nhỏ này tươi hẳn ra.
Tôi vào trong đống sọt lôi cái xe rùa đẩy hàng của người ta ra.
– Tôi: Leo lên đi.
Nhỏ Lan khúm núm leo lên xe ngồi. Tôi bắt đầu đẩy xe lăn bánh, đẩy xe chạy quanh hết cả căn nhà (nhà lồng), quanh các cây cột lớn, cái bãi sọt lớn như cái hồi lần đầu tôi với nhỏ ra đây phá. Nhỏ cười lớn lắm, không còn sợ ngã như hồi lần đầu được tôi đẩy đi nữa. Lâu lâu nhỏ lại lấy tay dụi mắt, có lẽ là do bị bụi vào mắt thôi.
– Tôi: Hết một vòng rồi, tôi phải về rồi.
– Lan: Ừm, cũng muộn rồi.
Rồi hai đứa tôi đi bộ về. Con đường về chiều nay sao mà vắng lạ thường, thỉnh thoảng mới có 1 vài chiếc xe máy đi ngang qua. Trời vừa nhá nhem thôi nhưng đèn đường đều đã bật lên sáng trưng. Cái không khí se lạnh của mùa noel làm cho không khí lúc này càng thêm vắng lặng, lạnh lẽo.
Làn gió nhẹ khẽ thoảng qua mái tóc nhỏ, vài lọn tóc của nhỏ khẽ bay bồng bềnh lên theo gió. Nhỏ ôm đôi vai gầy lặng lẽ đi bên cạnh tôi. Một cô gái có khuôn mặt thanh tú, mặc một cái váy màu vàng nhạt đi trong gió, lúc ấy trông nhỏ hiền lắm, dễ thương lắm. Nhưng đâu ai có thể ngờ đằng sau một thiên thần đó là một con người hoàn toàn khác.
– Tôi: Đói không?
Khẽ gật đầu.
Tôi với nhỏ tấp vô một quán ăn nhẹ.
– Tôi: Ăn gì?
– Lan: Bánh bèo.
– Tôi: Tôi tưởng là chỉ chúng tôi mới ăn mấy món rẻ tiền đó thôi chứ.
Gọi món xong tôi lấy hai cái nĩa ra lau rồi đưa cho nhỏ một cái.
– Lan: Đức vẫn ân cần chu đáo nhỉ?
– Tôi: Thói quen thôi.
Lúc đồ ăn vừa được đưa ra, nhỏ Lan lấy chai tương ớt xịt đầy vào đĩa của nhỏ.
– Tôi: Ăn cay vừa thôi, không tốt cho bao tử đâu. – Tôi lấy lại chai tương ớt.
Nhỏ vừa ăn một miếng bánh đã ho sặc sụa, ho lên ho xuống.
– Tôi: Không ăn được thì đừng có cố. – Tôi đẩy ly nước lọc đã rót sẵn ra cho nhỏ.
Nhỏ cầm lên mà tu phát cạn sạch. Đến tội, cay quá đến phát khóc luôn.
– Lan: Lan đi vệ sinh chút xíu.
Nói xong nhỏ chạy luôn vào nhà vệ sinh của tiệm. Lát sau tôi tính tiền nhưng nhỏ Lan cứ giành trả.
Xong hai đứa tôi lại tiếp tục đi về. Trời lúc này đã tối hẳn rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.
– Lan: Lan có thể ôm tay Đức một lần cuối không?
– Tôi: Không.
– Lan: Lần cuối thôi mà.
– Tôi: Không là không. – Tuy tôi nói thế nhưng tôi biết nhỏ đang bị lạnh.
Cũng phải thôi, đến tôi còn lạnh nữa chứ nói gì nhỏ. Tôi cởi áo khoác ra đưa cho nhỏ.
– Tôi: Lạnh thì mặc vào đi.
Nhỏ không nói gì, lát sau nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy chiếc áo của tôi.
– Lan: Cảm ơn.
– Tôi: Khỏi cần.
– Lan: Cảm ơn Đức vì những gì Đức đã làm cho Lan. – Giọng ngọt như mía đường ấy.
– Tôi: Tôi chẳng làm gì cả, giờ tôi chỉ thấy lúc đó mình thật ngu ngốc. Bị người ta dắt mũi mà không biết, hừ. – Tôi cười nhạt.
Nhỏ chẳng nói năng gì nữa, chỉ lẳng lặng cúi gằm mặt xuống đất, lâu lâu lại ngước lên trời. Trong thoáng chốc, tôi vô tình thấy những giọt nước lấp lánh dưới ánh trăng.
– Nhỏ khóc ư? Tại sao lại khóc nhỉ? Mắc quái gì mà lại khóc cơ chứ? Đáng lẽ sau khi chiến thắng sau một trò chơi thì phải vui mới đúng chứ. – Tôi thầm nghĩ.
Lắm lúc trong đầu tôi tồn tại vài ý nghĩ muốn lại ôm nhỏ vào lòng, khẽ vuốt ve mái tóc óng ả của nhỏ, rồi cứ thế ngồi ngắm ánh trăng. Nhưng phần nào đó trong tâm trí lại ngăn cản tôi.
Về đến nhà nhỏ, tôi vào đưa cái hộp cho c. Hà rồi về.
– A. Trường: Làm gì mà đi lâu thế?
– Tôi: Em bận chút việc. À mà anh đi hỏi cưới thế nào rồi?
– A. Trường: Thành công rồi chứ sao nữa. Tuần tới bọn anh đi đăng ký kết hôn. – Mặt ống phởn khỏi nói luôn.
– Tôi: Sao nhanh vậy?
– A. Trường: Nhanh con khỉ, anh đang còn thấy lâu quá đấy. – Ống cóc đầu tôi một phát đau chảy nước mắt.
– Tôi: Xùy tùy anh.
– A. Trường: À, mà quà anh mua cho chú kìa. Cái bịch màu trắng trên ghế kìa.
– Tôi: Tưởng là quên em chứ.
– A. Trường: Quên sao được mà quên. Nào thử xem có thích không?
Tôi mở món quà của ống ra. Một đôi giày thể thao màu xanh lá trông cũng đẹp phết.
– Tôi: Ái chà! Đẹp, vừa vặn đấy.
– A. Trường: Hàng xịn thì phải vừa thôi, hehe.
– Tôi: Em cảm ơn nha.
– A. Trường: Ừ, mà lớp võ thế nào rồi?
– Tôi: Anh nghĩ có c. Thúy ở đây thì lớp võ thế nào được.
– A. Trường: Ừ ha. Cũng có lý.
– Ắt xì! Tui nghe thoang thoảng có mùi người nói xấu tui. – C. Thúy từ dưới bếp chống nạnh đi ra.
Rồi hai anh em tôi bảo là buồn ngủ nên đi ngủ trước, có không khéo bả biết được hai anh em đang nói xấu bả là nốc ao luôn.
Sáng hôm sau, tôi lon ton vác cặp đến trường. Dạo này buổi sáng lạnh teo tờ rym do gần đến noel rồi. Vừa vào tới lớp thì bị bọn thằng Long lôi ra căn tin.
– Tôi: Tự nhiên lôi tao ra đây làm gì?
– Dũng: Anh em đang bàn nhau là.
Hôm noel đúng vào chủ nhật nên anh em tiền đóng gạo góp đi chơi một bữa.
– Tôi: Đi tối à?
– Sơn: Cả ngày luôn.
– Tôi: Vậy tao không đi được rồi, tối noel tao bận rồi.
– Long: Mày khỏi xạo đi, gấu không có thì mày bận cái gì?
– Tôi: Thật mà, nếu chỉ đi đến chiều về thì tao đi được. Mà đi đâu? Đi đông không?
– Sơn: Trừ thằng Đại, Tâm, Dương (con trai nha), Thiện, Quang ra thì anh em đi hết đấy.
– Tôi: Bọn mày tính đi đâu?
– Lâm: Về quê ngoại thằng Dũng chơi.
– Tôi: Quê mày ở đâu? – Tôi quay qua thằng Dũng.
– Dũng: Ở CB.
– Tôi: Đệch! Xa vậy đạp xe tới tối à?
– Long: Mày yên tâm, bọn tao tính hết rồi.
– Hiệp: Đến lúc đó mình đi theo xe hàng của bác tao.
– Tôi: Bác mày lái xe hàng à?
– Hiệp: Ừ, ổng chở trái cây xuống CB suốt à.
– Tôi: Vậy thường thì đến tối ống mới về à?
– Hiệp: Tùy thôi, ổng thích thì ống ở lại đến tối mới về. Còn nếu bận thì ống về luôn.
– Tôi: Ừ.
– Dũng: Vậy giờ mày có đi đi không?
– Tôi: Chắc không rồi. Nếu đi thì đầu giờ chiều phải về rồi.
– Long: Xùy, anh em kiểu đó.
– Tôi: Tao bận thật mà.
– Dũng: Vậy anh em chịu về sớm chút vậy. 5h về được không?
– Tôi: Được.
– Dũng: Vậy hôm đó tập trung lên nhà thằng Hiệp rồi đi nha.
– OK. – Cả đám hào hứng đồng thanh.
– Tôi: Ế, từ từ đã.
– Dũng: Đừng nói mày không đi được nữa nha.
– Tôi: Không phải. Ê Hiệp, mày thử về hỏi bác mày xem trưa thứ 7 có xe đi CB không?
– Dũng: Ừ ha. Nếu có thì anh em đi chơi tẹt ga rồi.
– Hiệp: Xì, tưởng sao. Cái này tao mà mở miệng nói một phát là bác tao vòng về chở anh em đi luôn chứ khỏi cần hỏi. Nếu thích thì giờ đi còn được nhá.
– Lâm: Yà húú. Thế thì tuyệt vời ông mặt trời rồi.
– Tôi: Mà chỉ có mỗi con trai bọn mình đi thì chán nhỉ? Sao không rủ thêm tụi con gái?
– Dũng: Ừ, tí vô rủ bọn nó sau.
– Sơn: Nhưng mà có rủ con Vân không? – Thằng Sơn ngập ngừng.
– Hiệp: Rủ hết đi. – Sơn: Rủ nó đi nhưng mà chân nó…
– Tôi: Tao lo cho, mày khỏi lo.
– Dũng: Ù, chuyển đối tượng nhanh nha mày. – Nó cười đểu.
– Tôi: Đối tượng gì?
– Dũng: Khỏi phải chối, gà anh nuôi anh biết mà, hèhè.
– Tôi: Xùy xùy. Thôi vào lớp rồi kìa. – Tôi đánh trống lảng.
– Dũng: Xạo à mày, bác bảo vệ còn chưa đánh trống nữa mà mày đã đánh giùm ống rồi, haha.
– Tôi: Uống lẹ cho hết cốc nước đi rồi vào học.
Tôi thầm trù trong bụng rằng cho bọn nó sặc nước, nghẹn đá luôn cho rồi. Đã chọc quê tôi mà còn chọc giai nữa chứ.
Chap 68:
Vào tới lớp, tôi thấy nhỏ Vân đang mải mê ghi ghi chép chép cái gì đó. Tôi mon men lại gần: – Tôi: Vân nè, cho Đức hỏi cái này xíu.
– Vân: Hỏi đi. – Nhỏ Vân vẫn cặm cụi ngồi làm bài.
– Tôi: À ừm… Đức muốn hỏi là thứ 7 với chủ nhật tuần sau Vân có rảnh không?
– Vân: Thứ 7 thì đang thi cuối hk1, chủ nhật thì rảnh. Mà ông hỏi làm chi vậy? – Nhỏ Vân chau mày suy nghĩ rồi trả lời.
– Tôi: À, thì bọn Đức đang rủ nhau đến chiều thứ 7 đi chơi.
– Vân: Vụ gì?
– Tôi: Thì coi như đi cho noel thôi.
– Vân: Thôi, tui không đi đâu. Mọi người đi đi. – Nhỏ Vân từ chối luôn.
– Tôi: Sao vậy?
– Vân: Tui mắc công chuyện rồi. Với lại… – Nhỏ Vân ngập ngừng. – Với lại tui đi theo chỉ làm vướng chân vướng tay mọi người thôi.
– Tôi: Không sao đâu. Đức biết Vân lo lắng chuyện gì. Đức làm đôi chân cho Vân 1 bữa là được chứ gì đâu.
– Vân: Đức???
– Tôi: Không chịu hả?
– Vân: Không phải, mà là…
– Tôi: Không phải thì được rồi. Vậy là Vân chịu đi rồi.
– Vân: Vân đồng ý đi nhưng chưa chắc là đã được đi.
– Tôi: Sợ ba mẹ Vân không cho đi chứ gì?
Nhỏ Vân khẽ gật đầu. Gì chứ dù sao nhỏ Vân cũng là công chúa cành vàng lá ngọc, với lại còn đi lại không tiện nữa mà muốn xin phụ mẫu đi chơi xa thì quả thực là một vấn đề nan giải.
– Tôi: Chuyện này chắc phải bàn tính lại rồi. Mà Vân yên tâm, Đức sẽ có cách. – Tôi nháy mắt tự tin.
– Tôi: Thằng cờ hó này, rảnh thì ngồi nghĩ phụ tao coi. Không thì ngồi yên giùm tao cái, đừng có phá tao nữa.
Tôi quạu khi đang ngồi tập trung chất xám suy nghĩ thì lại bị thằng Đại bác khều khều mượn vở chép bài.
– Đại: Suy nghĩ vụ gì? Vụ gì mà làm cho thằng đệ anh phải đăm chiêu đắm đuối suy nghĩ nãy giờ vậy?
– Tôi: Mày nghĩ cách… blabla… dùm tao với. – Tôi tường thuật lại vấn đề cho thằng Đại bác hiểu.
– Đại: Có vậy thôi thôi mà mày ngồi suy nghĩ nãy giờ à?
– Tôi: Ừ.
– Đại: Sao mày dở thế? Mày kêu cả lũ vô nhà nó xin phụ huynh.
– Tôi: Mày nghĩ ba mẹ nó có dám tin tưởng mà giao nộp con gái cho tụi mình không?
– Đại: Mày muốn có người đủ để đảm bảo thì tao biết 1 người.
– Tôi: Ai?
– Đại: Bọn mày rủ thêm cô chủ nhiệm đi luôn. Có cô chủ nhiệm đứng ra đảm bảo thì mày nghĩ nó có được đi không?
– Tôi: Ừ nhỉ? Thế mà tao không nghĩ ra.
– Đại: Trình chú còn kém lắm, hehe. – Nó xoa đầu tôi như thể con nó vậy.
Cuối giờ, tôi với mấy đứa nữa chạy đi tìm cô chủ nhiệm.
Chạy theo kỳ kèo mãi cô mới chịu đi chơi chung.
Rồi tôi tranh thủ về nhà tắm rửa, ăn uống đến gần 2h thì tôi lại phải lên nhà nhỏ P để tập văn nghệ. Đầu giờ chiều rồi mà cái nắng vẫn còn gay gắt kinh khủng thật. Tôi mới đạp xe có chút mà mồ hôi đã ra nhễ nhại cả lưng.
– P: Trời, lần nào cũng vậy. Nhìn mồ hôi này, ra như tắm ấy. Hôi quá. – Nhỏ Phụng vờ bịt mũi bĩu môi.
– Tôi: Thì ai mướn dí mũi vô ngửi làm gì?
– P: Đứng xa 5m còn ngửi thấy chứ nói gì.
– Tôi: Thôi thôi, không giỡn nữa. Tranh thủ tập đi, thời gian có hạn thôi.
– P: Từ từ, đợi mấy người kia đến nữa chứ.
– Tôi: Mình cứ tập trước đi, xíu mấy người kia đến thì vô tập sau.
– P: Vậy cũng được.
Hai đứa tôi vừa tập được một đoạn thì bọn kia tới. Khốn khổ thay là hai đứa tôi lại vừa tập đến cái đoạn nhỏ Phụng ngả người ra sau, tôi thì dùng đầu gối chân làm điểm tựa hờ cho nhỏ Phụng và một tay đỡ ra sau cổ, một tay nắm tay nhỏ Phụng.
– Ố ồ ô. Hình như là bọn mình đến đúng lúc quá rồi. – Thằng Thăng trêu.
– Ngân: Hai người đừng ngại, bọn em chỉ ngồi nhìn thôi mà, hai người cứ tự nhiên như không có mặt bọn em ở đây đi, hihi.
– P: Mọi người đến đủ rồi hả?
– Thăng: Ừ, đủ rồi.
– Tôi: Vậy xếp hàng vô tập luôn đi.
– Thăng: Hai người cứ tập nốt đoạn còn lại đi, bọn tao ngồi xem, hehe. – Thằng Thăng cười đểu.
– P: Hình như bữa nay Phụng bị lãng tai rồi. Bạn Thăng nói lại lần nữa đi, Phụng nghe chưa rõ. – Nhỏ Phụng bẻ tay rôm rốp làm thằng Thăng tái mặt.
– Tôi: Xùy, nhìn mày tao mất hứng rồi. Thôi vào tập chung cho con nhờ đi cha. – Tôi cứu nguy cho nó.
Xong cả lũ kéo vào xếp hàng theo vị trí đã định trước.
Tập xong tiết mục đầu thì bọn tôi chuyển sang tiết mục thứ hai, múa quạt. Mỗi đứa được phát cho hai cái quạt và vẫn múa theo cặp như tiết mục đầu.
– Tôi: Hầyzz, xong vụ này chắc Đức bị ụp đầu liên tục quá. – Tôi thở dài lúc đang ngồi nghỉ giải lao.
– P: Sao lại vậy?
– Tôi: Tại Đức múa cặp chung với người mà bọn nó ngày nhớ đêm mong.
– P: Hứ, ai mà ụp được Đức. Đức không ụp người ta thì thôi ấy chứ, hihi.
Nhỏ Phụng đưa tay vuốt mái tóc dài, đen óng ả củ nhỏ sang một bên để lộ cái cổ trắng ngần với lại cái dây màu trắng ở phần bên dưới cánh tay (các bác tự hiểu nha, tôi mà nói ra luôn thì em nó cắt cổ tôi mất). Chỉ cần vậy thôi cộng với nhan sắc của nhỏ cũng đủ khiến khối thằng đắm đuối, ngay cả tôi cũng chẳng ngoại lệ (thằng con trai mà, thằng nào chả thế. Trừ khi…). Tôi quay mặt đi hướng khác để không bị nhỏ Phụng mê hoặc.
– Tôi: Phụng uống gì không? Đức đi lấy cho.
– P: Đây là nhà Phụng mà. Câu đó phải để Phụng hỏi mới đúng chứ? Hihi. – Nhỏ Phụng bụm miệng cười.
Tôi đơ người luôn, chưa gì đã bị nhỏ Phụng làm cho loạn trí rồi.
– Tôi: À, ừ… Đức quên mất. – Tôi gãi đầu chữa thẹn.
– P: Đức uống gì?
– Tôi: Gì cũng được. Miễn là uống xong không chết là được, hề hề.
Rồi nhỏ Phụng đi vào bếp lấy nước. Lát sau, nhỏ bưng ra một khay ly đá với 5 chai nước ngọt. Riêng tôi thì me cái chai sting nổi nhất kia. Lúc tôi đang tính chộp thì bị một bàn tay khác lấy chai sting đó đi mất.
– P: Chai này của Đức nè.
Nhỏ Phụng cầm chai sting đưa cho tôi. Mừng hết lớn, tôi cầm lấy chai sting đó luôn rồi rót một nửa ra cái ly đá.
– Tôi: Của Phụng đây. – Tôi đưa cái ly cho nhỏ Phụng.
– P: Vậy Đức uống bằng gì?
– Tôi: Đây. – Tôi giơ nửa chai còn lại lên.
– P: Uống vào đây á?
– Tôi: Ừ, Đức thích uống như vầy hơn.
– P: Vì sao?
– Tôi: Vì uống vầy không ai xin uống ké được nữa, hehe.
– P: Hóa ra là keo kiệt chứ gì? – Nhỏ Phụng đánh nhẹ tôi một cái rồi bụm miệng cười.
Tập xong tôi chạy ù về võ quán đặng tắm rửa xong tranh thủ ôn sơ chút bài vở chuẩn bị cho tuần sau thi hk1. Khiếp, đúng là lâu ngày không xem lại bài vở, giờ này xem lại mới thấy khủng khiếp. Toán lý hoá thì tôi làm ngon lành do lúc học trên lớp hiểu bài luôn và chỉ đơn giản là ráp công thức vào làm bài, còn văn sử địa thì dài khủng khiếp. Chắc phải mất cả tháng thì tôi mới tụng xong lô đề cương đó. Riêng môn anh văn thì tôi ngu bẩm sinh rồi, vừa mở cuốn sách ra la tôi đã ngáp lên ngáp xuống. Mỗi lần nhìn thấy cuốn sách anh văn là tôi tự nhủ:
– Thôi, hôm nay học mệt rồi. Để môn này mai học tiếp.
Và lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, tôi gấp cuốn sách anh văn lại rồi phi lên giường đánh một giấc tới sáng.
Sáng hôm sau, cả trường tôi lại nhốn nháo xô đẩy nhau để tranh giành xem lịch thi đấu đá bóng của lớp mình.
– Tin về, tin về. Tin nóng hổi về đây. – Thằng Hoàng vừa chạy vào lớp vừa hô to.
– Dũng: Gặp lớp nào?
– Hoàng: Con trai lẫn con gái đều gặp 11a1.
– Tôi: Ơ, khối 10 chưa đá với nhau hết mà đã đá với khối 11 rồi à?
– Hoàng: Ừ. Thầy Tín sắp sao thì chỉ biết theo vậy thôi chứ chống sao được.
– Dũng: Thôi kệ đi, dù gì bọn a1 cũng chỉ toàn là mọt sách thôi, chẳng làm ăn gì được đâu.
– Tôi: Mọt sách mà vô được vòng loại à?
– Dũng: Tao không biết nhưng nghe đâu là ăn may sút penalty hay sao đó.
– Tôi: Ừ. Mà dẹp vụ đó sang một bên đi, giờ tính vụ chơi đã.
– Hiệp: Tính gì nữa?
– Tôi: Giờ chia nhau ra làm việc. Mấy đứa con trai thì đi lôi kéo cô tham gia đi chơi. Sau khi lôi kéo thành công thì tụi con gái thì đi với cô xin phụ huynh cho Vân đi chung. Chúng ta sẽ lấy cô làm người đảm bảo. Ok.
– Dũng: Ok, có cô đích thân đảm bảo thì chắc là phụ huynh yên tâm thôi.
– Long: Nhưng mà có người lớn đi chung thì hơi không thoải mái.
– Tôi: Bọn mày yên tâm, tao tính rồi. Đến hôm đó thể nào cô cũng đi chơi với chồng cô rồi nên sẽ không đi chung với bọn mình được đâu.
– LP: Vậy thì còn rủ cô làm gì nữa?
– Tôi: Rủ vậy thôi, cái chính là năn nỉ cô xin giùm Vân thôi. Cô không đi chung với lớp được nên cảm thấy phụ lòng lớp mình, và xin giùm Vân chính là cách để cô đền bù. – Tôi nháy mắt tự tin.
– Hoan hô, mày thành thánh rồi Đức ơi. – Bọn nó bu vô vò đầu bứt tai tôi, còn mấy đứa con gái thì ngồi cười.
Theo như kế hoạch, cô chủ nhiệm vừa bước vào lớp là bọn tôi thực hiện kế hoạch ngay. Tôi cùng với thằng Dũng, Hiệp phóng ngay lên bàn giáo viên, làm ra bộ mặt khả ái nhất có thể.
– Tôi: Cô ơi, đến thứ 7 tuần sau cả lớp tổ chức đi về ngoại thằng Dũng chơi ế cô.
– Cô: Ừ, thế cũng được, xem như để xả stress với lại tăng thêm sự đoàn kết giữa mọi người.
– Tôi: Vâng, bọn em muốn mời cô đi chung. Cô đi nha cô.
– Dũng: Đi chung với lớp cho vui nha cô?
– Hiệp: Đi nha cô?
– Cô: À ừm… chắc cô không đi được đâu. – Cô hơi ái ngại.
– Tôi: Sao vậy cô?
– Cô: Hôm đó cô bận rồi, thôi các em cứ đi đi. Nhưng mà chơi gì thì chơi chứ không được uống rượu bia nha.
– Hiệp: Côô, đi chung với 10.
Lớp đi cô. Đi chung cho vui đi cô. – Thằng Hiệp mè nheo đẩy cô vào thế bí.
Lúc mà cô gần như không thể từ chối nữa thì tôi quăng phao.
– Tôi: Cái Vân muốn đi lắm mà sợ ba mẹ không cho. Còn cô thì bận. Vậy thì còn vui gì nữa. – Tôi xị mặt.
Vớ được cái phao cứu hộ, cô chụp lấy ngay.
– Cô: Hay là như vầy, cô sẽ xin ba mẹ của Vân cho Vân đi cùng lớp. Được chưa?
– Hiệp: Dạ được.
– YEAHH!! – Cả lớp reo hò.
– Cô: Nhưng mà Vân…
– Tôi: Bọn em lo được mà cô. Cô yên tâm. – Tôi vỗ ngực.
– Cô: Được rồi. Vậy để lát nữa cô gặp phụ huynh của Vân rồi cô xin cho.
– Tôi: Cô là nhất, hềhề.
– Cô: Cô biết ngay là có dụng ý mà, chứ đời nào mấy đứa tự nhiên tốt với cô như vậy. – Cô lườm bọn tôi.
– Dũng: Đâu có đâu cô, bọn em cũng có ý invite cô đi chung mà.
– Cô: Tốt bụng nhỉ? Vậy cô có quà tặng kèm cho cả lớp đây.
– Quà gì vậy cô?
– Đâu cô?
– Cô tài trợ 100% chi phí hả cô?
– Không, 100% thì nhiều quá. 50% Thôi.
Cả lớp nhí nhố sôi nổi.
– Cô: Cô tặng cho lớp 1 bài kiểm tra 15 phút, tất cả lấy giấy ra làm bài.
Chỉ một câu nói của cô mà đủ làm cả lớp ngã ngửa.
– Đại: Hềhề, cô giỡn vui ghê. – Thằng Đại vừa mếu vừa nói.
– Cô: Vui mà sao mặt em méo thế kia?
– Đại: Em cũng không biết sao nữa cô, em cũng muốn cười lên lắm mà cơ mặt em không lên nổi.
– Cô: Được rồi, vậy thì để tiết sau kiểm tra. Thế được chưa?
– Chưaaa. – Cả lớp đồng thanh ỉu như cơm nguội.
– Cô: Tại sao? – Cô thắc mắc.
– Tôi: Tiết 2 cũng là tiết anh văn của cô mà.
– Cô: Vậy thứ 6, được chưa?
Cô cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ trước lũ con ngoan trò giỏi này.
Chap 69:
Đến giờ về, khi tiếng trống của bbv vừa dứt thì ba nhỏ Vân bước vào. Ông mặc bộ vest công sở, thắt cà vạt trông thanh lịch lắm. Bọn lớp tôi cúi đầu chào, ông ấy cũng mỉm cười nhẹ rồi gật đầu.
– Vân: Con chào ba.
– Ba Vân: Ừ. – Rồi quay sang phía cô. – Tôi chào cô, tôi xin phép đón cháu Vân.
– Cô: Vâng, chào anh.
– Cô.
– Côô.
Vài đứa lớp tôi nhí nhéo hối thúc cô vào vấn đề chính.
– Ba Vân: Tiện đây cô cho tôi hỏi Vân dạo này trong lớp học hành được không cô?
– Cô: Cháu ngoan và học tốt lắm anh.
– Ba Vân: Vậy thì tốt rồi, hễ cháu mà học hành sa sút thì mong cô liên hệ ngay với tôi một tiếng. Với lại cũng mong cô nâng đỡ cho cháu nó chút ít.
– Cô: Vâng. À mà sắp tới cả lớp tổ chức đi picnic thư giãn. Cháu Vân cũng muốn đi chung với lớp mà không dám xin nên nhờ tôi xin giùm cháu. Không biết ý anh thế nào?
Ba Vân thoáng nhăn mặt nhìn nhỏ Vân. Nhỏ Vân thì rụt rè nắm chặt cánh tay trái của tôi. Có lẽ là ba Vân không thấy do tay trái của tôi bị lưng thằng Quang che mất rồi, không thì chắc tôi xác định với ông ấy quá.
Thoáng chút lưỡng lự rồi ông ấy cất tiếng hỏi:
– Con cũng muốn đi hả?
– Vân: Con… con… – Nhỏ Vân rụt rè rồi nhìn tôi.
Tôi gật đầu ra hiệu cho nhỏ hãy đồng ý.
– Vân: Dạ.
Nghe câu trả lời của nhỏ Vân thì trên khuôn mặt của ba Vân có nét gì đó rạng rỡ, vui mừng pha lẫn chút lo lắng. Nhưng chỉ trong chốc lát ông ấy lại điềm đạm nhẹ nhàng hỏi.
– Ba Vân: Nhưng con đi lại không tiện thì làm sao mà đi chung với các bạn được?
– Tôi: Chuyện này bác yên tâm, tụi con sẽ giúp Vân mà.
Ba Vân lại lưỡng lự.
– Cho Vân đi chung với tụi con đi bác.
– Bác ơi, cho Vân đi nha bác.
…
Dàn đồng ca vịt giời lớp tôi bắt đầu hòa tấu.
Đứng trước sự áp đảo của số đông, ba Vân tưởng chừng chẳng còn lý do để mà từ chối được nữa. Nhưng ông ấy quay sang cô.
– Ba Vân: Được rồi, để lát nữa về gia đình bàn bạc lại rồi tôi sẽ quyết định sau.
Đúng là doanh nhân có khác, đến nước đó mà còn bình tĩnh nghĩ cách hoãn binh được. Chẳng trách nhà nhỏ Vân lại giàu đến thế.
– Cô: Vâng, có gì anh quyết định sớm để lớp chuẩn bị đồ đạc trước.
– Ba Vân: Được rồi. Mà chắc là cô giáo đây cũng đi chung với sấp nhỏ?
– Cô: Không anh ạ, để bọn nhỏ đi thì sẽ tự nhiên hơn và không bị gò bó. Nhưng mà mấy đứa cũng lớn rồi, tự biết suy nghĩ rồi nên anh có thể yên tâm. – Cô tự tin.
Tôi dám cá là cô chỉ lỡ mạnh miệng vậy thôi chứ thực chất trong lòng cô còn lo lắng hơn cả ba Vân nữa ấy chứ. Vì lớp tôi nổi tiếng là lớp bết nhất trường mà.
– Ba Vân: Cô đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Thôi giờ tôi xin phép đưa cháu về, nếu có thời gian tôi sẽ nói chuyện thêm về tình hình của cháu Vân.
– Cô: Vâng.
Hai người bắt tay nhau rồi ba Vân dìu nhỏ về. Nhỏ Vân như đang sợ lắm hay sao mà mãi không chịu thả tay tôi ra. Tôi phải gỡ tay nhỏ Vân ra rồi giả vờ đang đỡ nhỏ ra khỏi bàn.
Vụ của nhỏ Vân xem như tạm ổn. Chiều hôm đó lớp tôi lại ùn ùn kéo đi đá banh.
– Đại: Ôh yeah!!! Trận này tao được vô rồi.
Thằng Đại hí hửng vì hôm nay được vào sân. Còn tôi lại tiếp tục lui ra dự bị để thủ hàng.
– Tôi: Trận này mà không ăn chục trái thì về nhà bú mẹ hết nhá.
– Dũng: Chỉ chục trái thôi à? Liệu có ít quá không? Haha.
– Hiệp: Nom đội hình nó toàn thằng lèo khèo thế kia thì làm ăn gì được đây trời.
– Hùng: Chắc tao chấp chúng nó tí nhỉ? Tao bắt bóng bằng một tay thôi, haha.
– Tôi: Ừ cười đi. Tí vô đá thì biết ngay thôi.
Rồi bọn nó vào sân khởi động chút cho nóng người.
Sau khi nghe trọng tài thao thao bất tuyệt cái bài luật lệ cũ rích thì cuối cùng trận đấu cũng được bắt đầu.
Thằng Đại hớn hở dẫn bóng thoăn thoắt vượt qua hàng tiền đạo của đối phương. Đang đà đi lên thì bất ngờ thằng Đại bị thằng tiền đạo áo số 33 (đụng hàng rồi) cướp bóng nhẹ nhàng. Rồi nó nhanh chóng dốc bóng ngược lại phần sân nhà tôi. Nói sao thì nói chứ cho dù may mắn cướp được bóng của đội tôi là một chuyện, còn vượt qua hàng hậu vệ lại là một chuyện khác. Và dĩ nhiên ghi được bàn là cả một nghệ thuật chứ chẳng đùa. Hiện giờ thằng đó đang đứng trước ngưỡng cửa thứ hai. Nó giữ bóng lại cười nhạt một cái rồi lại bất ngờ giật gót về cho thằng khác đang chạy lên phía sau. Thằng kia nhanh chóng nhận đường chuyền rồi lại chuyền bóng lên cánh trái cho một thằng khác, rồi lại chuyền về giữa, về giữa rồi lại chuyền xuống cánh phải khiến thằng Long bò, thằng Bình bên tôi rượt bóng muốn đứt hơi.
– Cẩn thận góc bên phải Hùng ơi. – Thằng Dũng hét lớn.
Góc bên phải, thằng số 33 đang nhận đường chuyền của thằng số 5 và nó chuẩn bị dứt điểm.
– Binnhhh!!! – Bóng bị thằng Hùng phá đập vào cột dọc.
– Không vào, thật tiếc cho đội 11a1 vì đã bỏ lỡ mất cơ hội dẫn trước tuyệt đẹp này. – Lão mc lớp 12a1 bô bô.
– Thật không tin nổi, 11a1 lôi đâu cái đội hình ăn ý với nhau vậy trời.
– 10A7 thua rồi.
Một vài cổ động viên bình luận như đúng rồi.
Bóng lại được phát lên, lần này thằng Dũng dốc bóng lên với sự yểm trợ của thằng Sơn, còn thằng Đại thì kèm chặt thằng số 33 kia. Chẳng mấy chốc, thằng Sơn với thằng Dũng đã dẫn bóng đến trình diện thủ môn bên kia.
– Vàooo rồi.
– Yôôô!!!
Khán giả reo hò khủng khiếp khi tấm lưới đối phương vừa rung lên. Vâng, tỉ số đã được mở ra cho đội tôi.
Hầyzz, mới chỉ kèm sơ sơ thằng số 33 kia thôi mà cả đội bên đó đứng như trời trồng đến hết trận. Hầyzz, chán thật, kết quả lớp tôi bán được cả một rổ trứng cho 11a1.
– Sơn: Lại thắng nữa rồi, ngại quá. – Thằng Sơn giả vờ che mặt thẹn thùng.
– Dũng: Mày, cả trận ghi được mỗi một bàn mà ti toe à. – Thằng Dũng gõ đầu thằng Sơn rõ đau.
– Sơn: Tại mày chuyền dở thôi. Chứ mày thấy tao chuyền cho thằng Đại không? Chuyền quả nào đẹp quả đấy. – Thằng Sơn bĩu môi.
Hai thằng nó ngồi cãi nhau chí chóe.
– Đại: Thắng rồi mà sao mặt mày rầu vậy? Có chuyện buồn à? – Thằng Đại ngồi xuống cạnh tôi.
– Tôi: Tao không biết nữa, nhưng tao có cảm giác như sắp mất một cái gì đó.
Quả thật từ sáng tới giờ trong lòng tôi cứ thấp thỏm lo âu.
– Đại: Có khi nào mày nghiện hơi con Vân rồi nên hôm nay nó không đi làm mày nhớ? – Thằng Đại cười đểu.
Chẳng lẽ đúng như lời thằng Đại bác nói? Cảm giác đó là đang nhớ nhỏ Vân ư?
Tôi chẳng nói gì nữa, cứ ngồi lặng mình nhìn ra khoảng không suy nghĩ. Nhưng khốn tôi đang ngồi trong sân tứ phía là cổ động viên thì moi đâu ra khoảng không mà nhìn cơ chứ. Vì thế tôi mới lách ra ngoài gốc cây cổ thụ ngồi cho thoáng.
Vừa đặt mông ngồi xuống thì tôi chợt thấy thằng Hưng đang ngồi cạnh con Mai. Đầu tiên tôi còn đang thắc mắc nhưng rồi khi nó đưa tay ôm hông nhỏ Mai thì quả thật tôi dám cá là thằng này đang cua nhỏ Mai. Tôi nóng gáy đang định lao tới dần cho thằng này một trận thì có một bàn tay kéo tôi lại. Tôi quay lại xem người đó là ai thì tôi hơi giật mình.
– Tôi: Sao huynh lại ở đây?
– A. Cu: Nhanh lên kẻo không kịp. – Ổng kéo tôi đi.
– Tôi: Đi đâu? Không kịp cái gì? Nói rõ ra xem nào.
– A. Cu: Con Lan sắp sang Mỹ rồi. Mày về nhanh thì may ra còn gặp được nó.
– Tôi: Sang Mỹ?
– A. Cu: Ừ, nó phải Sang Mỹ ở với ba mẹ ruột của nó.
– Tôi: Chẳng phải ba mẹ nó ở Việt Nam sao?
– A. Cu: Đấy là ba mẹ nuôi thôi, cả chị Hà cũng chỉ là chị nuôi thôi.
Nó bảo tao không được nói với mày điều này nhưng mà…
Mới nghe tới đó tôi đã hoảng hốt đẩy a. Cu sang một bên rồi cắm đầu cắm cổ chạy về.
Tại sao vậy chứ? Tại sao nhỏ lại không chịu nói rõ với tôi mà phải dựng lên chuyện đó gạt tôi làm gì chứ? Linh cũng đã bỏ tôi mà đi rồi, giờ đến em cũng vậy sao? Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy chứ? Phải chăng tôi làm gì sai ư? Hay kiếp trước tôi làm gì nên tội mà sao ông trời thích trêu ngươi tôi như vậy chứ?
Tôi vừa chạy về vừa tự hỏi mình, tự trách nhỏ, trách ông trời và tự trách chính bản thân mình.
Đoạn đường này mọi ngày tôi thấy nó ngắn lắm nhưng mà sao hôm nay, chính giây phút này tôi lại thấy nó dài lạ thường. Đến ngay cả những cơn gió hôm nay cũng muốn cản đường tôi. Tôi vẫn chạy, vẫn dốc sức chạy thật nhanh mong sao về kịp để giữ nhỏ Lan lại. Nhưng có lẽ đã không kịp nữa rồi. Chiếc xe chở nhỏ đang dần khuất bóng, c. Hà với a. Trường, còn có cả ba mẹ c. Hà nữa đang đứng nhìn theo.
Lúc đó tôi thực sự đã sụp đổ. Bao lâu nay tôi cố tạo ra một thằng Đức vui vẻ để cố gắng lấp đi những vết thương lòng, che đậy những nỗi đau không thể phai nhòa mối tình đầu của tôi gây ra. Nhưng sao hôm nay, chính nhỏ Lan lại cứa vào đó thêm một nhát nữa. Nhưng nhỏ Lan lại tàn nhẫn hơn, nhỏ làm nỗi đau chồng chất lên nỗi đau (theo định luật chồng chất nỗi đau). Tại sao những người tôi yêu lại luôn mang đến hạnh phúc cho tôi rồi lại bất thình lình rời xa tôi chứ? Họ làm vậy liệu có công bằng với tôi hay không? Họ có bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi không?
Rồi đột nhiên cơn đau đầu kinh khủng khiếp lại kéo đến. Trong tíc tắc đầu tôi như muốn nổ tung ra và rồi không thể chống lại cơn đau, cơ thể tôi mất sức dần, tất cả những gì tôi thấy giờ chỉ còn là màu đen. Tôi ngã uỵch xuống đường, a. Trường vội vã chạy tới đỡ lấy tôi.
Trong cơn mê, dường như tôi cảm nhận được có một bàn tay rất nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, rồi trên tay tôi bỗng cảm thấy như có vài giọt nước rớt vào.
Là nước mắt ư? Ai đang khóc vì mình vậy? Phải chăng là mẹ tôi? Nhưng tôi có làm gì đâu mà mẹ phải khóc?
Tôi muốn mở mắt ra xác thực xem người đó là ai. Cố gắng lắm cuối cùng tôi cũng mở được mắt ra. Xung quanh tôi lúc đó đâu có ai, trời cũng đang rất tối. Nhưng tôi có thể chắc chắn là mình đang ở bệnh viện vì ngoài bệnh viện thì chẳng còn chỗ nào có cái mùi xi lanh, thuốc sát trùng nồng nặc đặc trưng như vầy.
Tôi cứ nằm thần người ra suy nghĩ, nhớ lại những ngày hai đứa vui vẻ bên nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau đi ăn, đi chơi. Nhớ lại lúc đầu khi tôi mới gặp em, rồi khi tôi trở thành gia sư bất đắc dĩ cho em. Lúc đó hai đứa cứ đụng một cái là cãi nhau chí chóe như nước với lửa.
Mải suy nghĩ mà trời sáng lúc nào chẳng biết. Lát sau, a. Trường với c. Thúy vào.
– C. Thúy: Tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào rồi?
– Tôi: Khỏe re rồi. – Rồi tôi quay sang a. Trường. – Anh biết chuyện này lâu rồi phải không?
– A. Trường: Ừ.
– Tôi: Vậy sao anh không nói cho em biết? Sao lại giấu em?
– A. Trường: Con bé bảo là sẽ tự giải quyết với em nên cấm anh không được cho em biết.
– Tôi: Em hiểu rồi.
– A. Trường: Ừ, mà c. Hà nhờ anh đưa cho em cái này này.
Ống lôi ra một cuốn tập màu đen, hai trang bìa có ổ khóa mini khóa lại.
– Tôi: Nhật ký à? Đưa cho em làm gì?
– A. Trường: Của con bé đấy, đọc rồi em sẽ hiểu cho nỗi khổ của con bé.
Tôi cầm lấy cuốn nhật ký của nhỏ.
… ngày… tháng… năm.
Hôm nay đang ngồi canh quán thì tự dưng có một tên đáng ghét ngu ngốc vào kiếm chuyện với mình. Hừ, ghét nhất mấy tên như vậy.
… ngày… tháng… năm…
Không hiểu chị hai nghĩ gì mà lại đi nhờ cái tên ngu ngốc đáng ghét đó làm gia sư cho mình chứ. Đã vậy mình phải kiếm cách phá cho hắn không yên được mới thôi.
Nhỏ này xem ra vẫn còn trẻ con thật. Tôi cười nhẹ rồi lật qua những trang cuối.
… ngày… tháng… năm…
Khi nhận được điện thoại từ ba mẹ bên Mỹ mình lo lắm. Tại sao điều đó lại đến vào lúc này chứ? Không biết mình phải làm sao đây? Cầu trời cho mẹ con sớm khỏe lại.
… ngày… tháng… năm…
Hôm nay phải dối lòng nói ra những câu nói đó với anh, mình đau lòng lắm. Tát anh ba cái mà mình còn đau hơn cả anh. Chắc anh ấy giận mình lắm. Em thật sự xin lỗi anh, em yêu anh, yêu anh nhiều lắm.
… ngày… tháng… năm…
Hôm nay được cùng anh đi chơi, được đi ăn cùng anh, được anh lau đũa cho, được anh quan tâm thật sự mình hạnh phúc lắm. Mình đã lén khóc rất nhiều nhưng không thể để anh biết được. Những tháng ngày được bên anh là những ngày hạnh phúc nhất của mình. Mình sẽ nhớ mãi không bao giờ quên.
Và ở trang cuối cùng, nhỏ viết:
Em xin lỗi anh, thực sự xin lỗi anh vì người em yêu mãi chỉ có anh. Em không mong được anh tha thứ nhưng chỉ xin anh một điều là hãy quên em đi và hãy sống thật tốt, anh nhé!
Đọc đến đó mắt tôi cay lắm, nước mắt tôi đã chảy ra từ lúc nào. Rõ ràng nhỏ còn yêu tôi lắm mà, tại sao nhỏ không trực tiếp nói thẳng với tôi mà lại gạt tôi như vậy chứ.
…
– A. Trường: Anh biết chú đau lòng lắm nhưng mà chú cũng phải nghĩ cho con bé. Chú không thể để cho con bé trở thành đứa con bất hiếu được, đúng không?
A. Trường ngồi xuống cạnh tôi. Tôi đưa tay gạt nước mắt đi.
– Tôi: Em biết rồi. Em không thể ích kỷ thế được.
– C. Thúy: Có vậy chứ. Để chị đi gọi bs đến khám lại rồi xin xuất viện.
Lát sau, 1 ông bs khá già đến khám tổng quát.
– Bs: Bên ngoài thì không có vấn đề gì, nhưng tốt hơn gia đình nên đưa cháu đi xét nghiệm chi để có thể có được kết quả xác thực hơn.
– Tôi: Thôi, không cần đâu bác.
– C. Thúy: Vậy thì phiền bs kiểm tra giùm.
– Tôi: Ơ…
C. Thúy lườm ngoắt tôi làm tôi im re. Gì chứ cãi lời bả thì chỉ có nước húp cháo là vừa.
Rồi mấy ống dẫn tôi vào 1 căn phòng hỏi này hỏi nọ như đang hỏi cung tôi vậy. Rồi thì bắt tôi làm theo mấy động tác mà ông bs đó đang làm, rồi lại lấy búa cao su gõ vào đầu gối chân của tôi. Sau đó người ta bắt tôi nằm lên cái bàn như bàn mổ lợn ấy, còn nói là kiểm tra bụng bẹo gì đấy.
Tôi đang sợ vì tưởng tượng cảnh mấy ống mổ tôi như mổ lợn, cắt lòng tôi đi nấu cháo thì bỏ mẹ. Ai dè mấy ống lấy cái máy gì soi vô làm tôi thấy nhột nhột ở bụng. Cuối cùng họ lấy tai nghe bịt tai tôi bắt tôi nằm lên bàn mổ tiếp. Nhưng lần này họ dùng mấy vòng trói tôi lại rồi nhét bàn mổ vào trong cái hộp.
Thoạt đầu tôi còn tưởng là họ để sẵn máy móc trong đó rồi, giờ chỉ cần nhét tôi vào là lát sau họ hứng xúc xích ở đầu bên kia. Nào ngờ ở trong đó trống trơn, mỗi tội hơi chật hẹp và nóng. Chặp lại có mấy tia la de chạy qua chạy lại. Thấy lâu quá tôi đánh luôn một giấc.
– Đức, dậy đi về nào. Làm xong rồi, về nào. – A. Trường gọi tôi dậy.
Tôi ngồi dậy ngó nghiêng xung quanh xem mình có bị mất khúc nào không.
– Phù, may quá. Còn đầy đủ. – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Còn hai người kia với ông bs thì cười nghiêng ngả trước vẻ mặt đần thối của tôi lúc vừa ngủ dậy.
Xong tôi với a. Trường về nhà trước, c. Thúy thì đi chợ mua đồ ăn.
Ăn uống xong bữa trưa tôi dọn dẹp xong dắt xe sang nhà nhỏ Phụng.
– C. Thúy: Thôi nghỉ một bữa đi.
– Tôi: Không được đâu, phải tranh thủ thôi chứ thời gian gấp lắm rồi.
– C. Thúy: Vậy đi đường cẩn thận nha.
– Tôi: Dạ.
Rồi tôi đạp xe đi. Đến nhà nhỏ Phụng, tôi nhấn chuông.
– P: Ủa Đức hả? Vào nhà ngồi đi.
– Tôi: Ừ.
– P: Hôm qua sao Đức không đi tập? – Nhỏ Phụng vừa rót nước vừa hỏi tôi.
– Tôi: À ừ… do Đức ngủ quên. – Tôi không muốn để nhỏ Phụng biết chuyện tôi vào viện nên nói bừa vì sợ nhỏ này lại lo lắng.
Lát sau mấy đứa kia đến đông đủ. Bọn tôi tập đến gần 4h mới nghỉ.
– Ừ. – Tôi chả buồn nói nên chỉ đáp gọn lỏn rồi nhấn pê đan đi trước.
Tôi dong xe ra công viên ngồi trên cái ghế tre ở trong góc. Tôi thích ngồi ở đây những lúc buồn vì ở đây dường như chẳng thấy gì ngoài bầu trời cả, chính điều đó cũng giống như tâm trạng tôi những lúc buồn, tôi cần những khoảng trống để chôn vùi những nỗi buồn, những vết thương xuống đó.
Mới ngồi có chút xíu mà đã chập tối rồi, tôi ra lấy xe về võ quán. Về tới nơi tôi thấy a. Cu với a. Trường đang nhảy múa vui vẻ lắm.
– Tôi: Vụ gì mà vui vậy a. Trường?
– A. Trường: Con Thúy về rồi.
– Tôi: Sao về gấp vậy?
– A. Cu: Có chúa mới biết bả dở chứng kiểu gì. Tự nhiên bảo về một phát là nhảy oạch lên xe về luôn.
– Tôi: Ồh! Hóa ra là vậy. Hai người cười lên em chụp cho tấm hình nào. – Tôi móc con 1280 chọi chó chó chết ra.
Hai ống đứng làm kiểu thật.
– Tôi: C. Thúy mà thấy cảnh này chắc vui lắm nhỉ?
– A. Cu: Ừ, haha.
– E hèm. Vui quá nhỉ? – C. Thúy từ ngoài cửa đi vào.
Khỏi phải nói hai ông anh quý hóa của tôi hãi đến mức nào.
– Tôi: Em vô can. – Tôi rút trước.
– A. Trường: À… bọn anh đang ăn mừng vì thằng cu tán được gái. Hềhề. – A. Trường ấp úng.
– A. Cu: Đúng… đúng đấy. – A. Cu nuốt khan.
– C. Thúy: Tui nghe thấy hết rồi, may cho mấy người là xe đang đợi nhá. Không thì biết tay tui.
Bả lườm một lượt rồi lừ lừ đi vào phòng. Lát sau bả đi ra cầm theo cái quyển sách gì đó.
– C. Thúy: Tui quên đồ, quay lại lấy thôi. Không cần nhìn dữ vậy đâu.
Ba anh em tôi câm lặng đứng xếp hàng vào một góc. Đợi đến lúc bả ra tới cổng rồi thì ba anh em tôi mới dám cử động.
– A. Cu: Phù, suýt chết.
– A. Trường: Ừ.
– Tôi: May mắn thật. – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
– A. Cu: Hồi nãy thằng nào rút đầu vậy nhỉ? – A. Cu bẻ tay rôm rốp.
– A. Trường: Tội này không biết xử thế nào đây nhỉ?
– Tôi: Hềhề, hai huynh rộng lượng mà chấp nhất chuyện nhỏ đó làm gì. – Tôi cười cầu hòa.
– A. Trường: Ừ, không chấp. – Ổng vừa nói vừa làm mặt gian sấn vào tôi.
– Ăx, đệ biết lỗi rồi, chừa rồi. Tha cho đệ, haha. – Hai ổng đè tôi ra cù léc.
Cù đã rồi hai ống lại chơi trò vặt lông chân của tôi. Hic, nuôi hẳn mười mấy năm mới được có mấy cọng lông chân mà hai ống nỡ nhổ hết của tôi.
– Tôi: Hic, nuôi mãi mới được chừng này mà… hic hic. – Tôi khóc trong bụng thương tiếc cho mấy cọng lông chân đáng thương của mình.
– A. Trường: Phạt chú tối nay quản lớp võ cho bọn anh đi ngủ. – Rồi quay sang a. Cu. – Có nhẹ quá không nhỉ?
– Nhẹ cái con khỉ, nhổ hết cỏ của người ta rồi mà còn bảo nhẹ à. – Tôi khóc thầm trong bụng.