Chương 4: Lần Đầu Nếm Mùi Phù Phấn Ngải <phần 2>
Lão cười nhạt : -Giải tán cho ta ! Ba người bọn Nam Long nhanh chóng lủi đi , Ngọc Tuyền thả Nhược Hàn xuống nói : -Đúng là chẳng ra gì , mới đến Ngọc Hư cung đã dám đánh cả sư huynh rồi ! Nhược Hàn bất nhẫn nói : -Nhưng rõ ràng là hắn gây sự trước ! Bảo Quân cũng nói: -Phải đấy ! Là NamLong sư huynh gây sự với Hàn sư huynh trước ! Ngọc Tuyền chân nhân nhìn nàng nói : -Con về Băng Tâm viện đi ! Bảo Quân đành lầm lũi bước đi , nàng quăng cho Nhược Hàn một cái nhìn quan hoài khiến hắn rất cảm động . Ngọc Tuyềnchân nhân nhặt hộp kính đựng Băng Tầm lẫn bọc trứng lên đưa cho Lãnh Nhân nói : -Đưa sư đệ con vềphòng cho hắn nghỉ ngơi ! Nói đoạn quay mình bước qua mấy hành lang mất dạng . Lãnh Nhân nắm tay Nhược Hàn kéo đi. -Chúng ta cũng rời khỏi đây thôi ! Nhược Hàn bất nhẫn đi theo hắn , trong lòng vẫn lấy làm hậm hực chuyện khi nãy , tuy nhiên bùa pháp của tên Nam Long đó rất lợi hại, nếu tìm hắn gây sự mà dính một đạo bùa nữa thì thật khổ cực muônphần . Nghĩ đến đây mấy vết xướctrên người hắn lại rát lên , hắn nhăn nhó hỏi : -Tên Nam Long đóđến đây mấy năm rồi mà ghê gớm vậy đại sư huynh ? Lãnh Nhân mỉm cười : -Hắn mới đến đây năm ngoái , tuy nhiên tư chất thông tuệ khác thường nên gần như thông thạo được các đạo bùa sơ cấp rồi ! Nhược Hàn thở dài : -Thảo nào hắn lại ngang ngược đến vậy ! Lãnh Nhân lắc đầu: -Đệ đánh người tatrước mà còn kêu! -Nhưng hắn dám gán ghép đệ với Lâm Bảo Quân , như vậy thật là xúc phạm quá đáng ! -Có gì quá đáng đây ? -Hừ ! Nàng ta như vậy , còn đệ đường đường một thân nam nhi năm thước bảy , đâu thể có chuyện... -Lâm sư muội rất tốt với đệ đó thôi ,dáng vẻ bên ngoàiđâu thể đánh giá hết được con người ! Nhược Hàn thở dài , hắn thấy LãnhNhân nói cũng có lý . Tất nhiên không thể hợp vớiý hắn , nhưng cũngchẳng tiện phản đối . Dù sao bọn họtu hành cũng cao thâm hơn , hắn gây sự hoặc làm mất lòng người nào cũng là điều thiệt thòi . Kể từ hôm đấy hắncũng không gặp lại ba gã đạo sỹ kia cho nên nỗi bức xúc cũng mấy phần giảm đi , ngòai thời gian phải tập luyện đạoTruy Phong Bùa ra, hắn hết mực chăm lo cho con Băng Tầm tử tế được ... mấy ngày .Sau dần hắn thấy mình trên này ăn chay mãi cũng chán ngán mà con vật chết tiệt cả ngày chỉ biết ngủ kia lại được ăn sung sướng . Hắn bèn bớt xén trứngcủa con Băng Tầm để ăn . Thành ra con cổ vật gày tópđi một cách trông thấy . Giang Huy mân mê con Băng Tầm béo mập của mình hỏi : -Tại sao con của sư huynh ngày càng nhỏ bé đi thếkia ? Xem kìa , bây giờ nó chỉ bằng một phần hai con của đệ ! Nhược Hàn méo mó so sánh hai convật , chân diện hắnsầu thảm trông thấy , nhưng óc lại lóe lên một tia sáng . Hắn tiến tới lấy ngón tay ấn mạnh xuống lưng con Băng Tầm của Giang Huy mấy cái ,con vật hình như thấy đau với hànhđộng vũ phu ấy nên kêu chí chí mấy cái . Giang Huyxót xa đẩy tay hắn ra nói : -Sư huynh làm vậynó bị thương bây giờ ? Nhược Hàn mỉm cười : -Ta vừa kiểm nghiệm và phát hiện ra một điều ! Giang Huy tròn mắt hỏi : -Điều gì ? Nhược Hàn bước đi mấy bước thần sắc hết sức trang trọng hỏi : -Đệ với ta ai thôngminh hơn ? Giang Huy thừa nhận : -Có vẻ huynh thông minh hơn ! -Vậy đệ với ta ai béo hơn ? -Đương nhiên là đệ ! -Vậy đệ nhận ra điều quan trọng chưa ? -Chưa ! Nếu như là mọi khi thì hẳn hắn đã cáuvới gã sư đệ ngu dốt mấy câu , nhưng hôm nay hắn đang dùng kế dụ khị gã nên ôn hòa nói : -Cân nặng tỷ lệ nghịch với trí tuệ đấy ! Có biết hay không ? Giang Huy ngó con Băng Tầm của hắn rồi lại ngó qua con của Nhược Hàn . Hắn nghi hoặc hỏi : -Nói vậy thì con của đệ kém thông minh hơn con của huynh ? Nhược Hàn gật đầu : -Đúng như vậy ! Sở dĩ con của ta nom nó gầy nhom như vậy là vì ta hạn chế không chonó phát triển cơ bắp mà bắt nó phát triển trí tuệ , cho nên chân tu của nó rất sâu ! Nói đoạn ấn ấn vào lưng con Băngtầm của mình . Convật đói lả , mặc dù đau nhói nhưng không còn sức để mà kêu nữa ! Tuy nhiên Giang Huy lạinghĩ khác , hắn gãiđầu : -Quả nhiên nó tu vi thâm hậu , bị ấn như vậy mà khôngthèm kêu một tiếng ! Nhược Hàn đắc ý nói : -Tuần sau Viện chủsẽ kiểm tra ! Lúc đấy e rằng người sẽ trách đệ không biết chăm sóc và rèn luyện cho nó ... Nói đoạn lắc đầu bước lên nằm bẹp xuống giường . Giang Huy vội vứt con vật quý của mình ra bàn chạy đến cầm tay hắn hỏi : -Vậy bây giờ đệ phải làm gì ? Nhược Hàn giả bộ đăm chiêu nói : -Ngày thường viện chủ rất quý ta! Thôi thì lần này ta sẽ đổi con cổ vật cho đệ rồi nhận trách mắng vậy ! Giang Huy sáng mắt , hắn cảm động nói : -Sư huynh đúng làtốt thật ! Rồi như sợ Nhược Hàn đổi ý , hắn chạy lại đổi hai con qua lồng kính . Nhược Hàn đắc ý đi ra khỏi phòng nói : -Nào ! Chúng ta ra quảng trường thôi! Nghe nói hôm nayMai viện chủ sẽ dạy Di Ngoại Bùa đấy !
Chương 4: Lần Đầu Nếm Mùi Phù Phấn Ngải <phần 3>
Di Ngoại Bùa là thứbùa pháp giúp người ta di chuyểntừ nơi này đến nơi khác một cách nhanh chóng chỉ trong cái chớp mắt. Lần trước vì hấp tấp mà xuýt chút nữa Nhược Hàn bị vong mạng nên lầnnày hắn hết sức cẩn thận nghe đầyđủ thông tin từ Mai Nhược Hoa rồi mới xung phong đi thực hành trước . Vốn dĩ loại bùa chúnày tuy rằng lợi hại muôn phần nhưng mỗi ngày chỉ được thực hiệnmột lần . Khi thực hiện phải tập trungtinh thần đến nơi mà mình muốn tới. Nhược Hàn đang tụng niệm và tập trung tinh thần đến Ngọc Thiên viện xem nới đó rốt cuộc thế nào thì bất ngờ hắn buồn ... đi tiểu , vậylà thay vì được đưa đến Ngọc Thiên viện hắn bay tuốt ra tận hậu sơn !!! Trời thì lạnh căm căm , hắn vừa lóc cóc bò về vừa ngoác mồm ra chửi: -Khốn kiếp ! Chỉ việc đi tiểu mà đưa ta ra xa như vậy sao ? Lâm Bảo Quân trông thấy dáng độ thảm hại của hắn liền nheo mắt hỏi : -Sư huynh đi đâu thế ! Nhược Hàn ưỡn ngực nói : -Ta chỉ muốn đến cửa Ngọc Hư cung nhưng không ngờ tu hành kinh thiên nên bay ra tận hậusơn ! Nàng bật cười không hỏi thêm , dường như mấy phần hiểu được mọi chuyện . Đến lượt Giang Huy thực hiện , hắn "phụt" một cáirồi biến mất , gần một khắc sau mới thấy ì ạch trong Ngọc Hư cung bước ra , vẻ mặt nhăn nhó . Nhược Hàn hỏi : -Ngươi đi đâu đấy? Giang Huy ôm bụng: -Đang lúc niệm chúthì đệ cảm thấy đói cồn cào nên bị đưa thẳng vào nhà bếp ! Mai Nhược Hoa nhìn hai gã đệ tử Ngọc Xuyên viện lắc đầu , bà quay sang Bảo Quân : -Đến lượt con ! Lâm Bảo Quân lẩm nhậm niệm chú một hồi nhưng chẳng thấy có chuyện gì lạ xảy ra, nàng thở dài nhìn Mai Nhược Hoa . Nhược Hàn thấy vậy liền cười tươi vỗ vào vai nàng nói : -Sư muội hẳn tu hành vẫn chưa bằng bọn ta nên chưa thực hiện được , đừng buồn ,cố gắng lên rồi sẽ làm được thôi ! Đây là lần đầu tiênhắn thấy sư muội kém mình nên trong lòng rất lấy làm sảng khóai . Mai Nhược Hoa bước đến nói : -Nơi mà con muốn đến quá xa , với tuvi hiện tại hãy còn chưa thể thực hiệnđược ! Lâm Bảo Quân gật đầu rồi lại niệm chú. "phụt" một tiếng nàng cũng biến mất . Hơn một khắc sau mới thấy nàng từ Ngọc Hư cung bước ra , dáng dấpcó vẻ không được tự nhiên lén nhìn Nhược Hàn mấy cái . Hắn đoán hẳn nàng ta cũng bị rơivào một xó xỉnh nào đấy nên lấy làm đắc ý ! Theo như truyền thuyết thì Phù Phấn Ngải là loại ngải vô cùng trân quý . Đây là loại thực vật gần giốngvới hoa lan đất nhưng có bộ rễ lớnhơn , thường mọc trong rừng thẳm . Loại ngải này có một lớp bột mịn phủ trên lá , nếu aivô ý đụng phải sẽ thấy ngứa ngáy khó chịu , sau đó toàn thân sưng phù , đau đớn trong khoảng một trăm ngày sẽ chết nếu không được các vị có chân tu thâm sâu cứu chữa . Loại ngải này rất hiếm , được gọi là "Phù phấn ngải" vì lớp bột rất độc trên lá. Nhưng nếu được tôi luyện đúng cách , nó sẽ trở thành một loại ngải cứu người rấtquý và tấn công kẻ thù thì vô cùnglợi hại ! Những người tu chân muốn tìm được loại ngải nàyphải vào sâu trongrừng thẳm . Khi tìm được , phải dùng Băng Tầm thả lên thân ngải cho nó ăn hết lớp bụi phấn độc hại rồi đem trồng vào chậu đất nung , cho các chất tượng trưng cho Ngũ hành vào (gồm có đất núi , diêm sinh , sắt , gỗ mục , muối biển). Ngoài ra một ngày còn phải tưới cho nó bằng một quả lòng đỏ trứng gà . Sau khoảng một tháng thì có thể thực hiện việc niệm chú hấp thụ tinh nguyên ! Đấy là những gì mà cuối buổi học Mai Nhược Hoa nói. Bà ta giải thích xong liền dẫn ba người đến một biệt phòng trong hành lang phía Băng Tâm viện . Trong căn phòng này có một thứ ánh sáng le lói hắt xuống từ một tinh cầu được tạo ra từchân nguyên của một vị cao nhân tu hành ghê gớm nào đấy ! Nhược Hàn đoán có lẽ là Ngọc Hư chân nhân . Cái cung này kể ra cũng lạ ! Từ lúc hắn tới đây tuyệt nhiên là không hề thấy cung chủ ở đâu , hắn nghe Lâm Bảo Quân nói ông ta bế quan quanh năm . Rõ ràng nàng ta đến cùng khi với hắn mà không hiểu saomọi chuyện lại rất thông thạo , điều này khiến một con người ... thông minh như hắn không ít tò mò . Nhưng có gạn hỏi thì nàng ta cũng chỉ ấp úng nói rằngdo Mai viện chủ bảo . Trong căn phòng ngập tràn ánh sáng nhân tạo nàymọc rất nhiều loại cây như hoa lan , lá lấp lánh ánh bạc, nhìn kỹ thì thứ ánh sáng lấp lánh ấy là do rất nhiều bụi phấn tạo nên . ba người đã nghe qua Mai Nhược Hoa nói về sự lợi hại của bột Phù Phấn Ngải và Nhược Hàn cũng đã nếm mùi đau khổ khi dính phải thứ chết tiệt đó rồi nên chả ai manh động mà khúm núm thu người lại . Phù Phấn Ngải được trồng trong những cái chậu sứ vẽ rồng phượng rất đẹp . Mai Nhược Hoa bảo mỗi người ôm lấy một chậu về phòng rồi cho Băng Tầm bò lên ăn hết bụi phấn đi ,tuần sau Ngọc việnchủ sẽ đích thân kiểm tra !
Chương 4 : Lần Đầu Ném Mùi Phù Phấn Ngãi <phần 4>
Nhược Hàn khệ nệôm chậu Ngải của mình đi , hắn hãy còn kến cái vụ bị ngứa điên người nên dùng hai tay bê chậu cách rất xa ngực , chính điều đó đã làm tay chân hắn mỏi nhừ . Cứ đi được một lúc lại phải ngồi nghỉ . Lâm Bảo Quân tuy rằng không đến nỗi phải tránh xa như thế nhưng tay chân nữ nhân dù sao cũng yếu đuối hơn nên nàng ta cũng ngồi nghỉ theo . Chỉ có con người vừa trâu bò lại vừa vô tâm như Giang Huylà chẳng phải nghỉ ngơi gì , hắn ôm một mạch về phòng , dáng vẻ không hề mệt mỏi ! Lâm Bảo Quân nhìn thấy mấy câyPhù Phấn Ngải mớinhớ đến chuyện cũ liền hỏi : -Hàn sư huynh đã khỏi hẳn mấy vết thương hay chưa? Nhược Hàn nghe hỏi thì khẽ rùng mình một cái , hắn cười xòa : -Chỉ là mấy vết ngứa tầm thường, nam nhi đại trượng phu thì đâu coi nó ra gì ! Lâm Bảo Quân bụmmiệng cười mấy tiếng , Nhược Hàn dí tay vào trán nàng nói : -Cười cái gì ? Ta nói không đúng sao ? Lâm Bảo Quân nín cười gật đầu : -Đúng ! Chỉ là dángdấp sư huynh lúc đấy khiến người ta khó mà nhịn được cười thôi ! Nhược Hàn đánh trống lảng : -Mà sao từ độ đó đến giờ không thấy tên Nam Long ấy đâu nữa nhỉ ? -Bọn họ học lâu hơn mình , đương nhiên bây giờ phải xuống núi đi tìm Bạch Đại Ngải , Mai Hoa Xà Vương Ngải và Huyết Nhân Ngải rồi ! Nhược Hàn tròn mắt hỏi : -Sao lại phải tìm ? Không lẽ trên NgọcHư cung không có thứ đó sao ? Lâm Bảo Quân lắc đầu : -Đương nhiên là không ! Hai loại Ngải này rất hiếm ,đâu dễ gì kiếm được ! Nhược Hàn gật đầu : -Sau này chắc chúng ta cũng sẽ phải xuống núi đi tìm ! -Đúng thế ! Nghe nói ở Đại Lục Man Hoang mới có thứ này ! Nhược Hàn nheo mắt hỏi : -Sao sư muội biết nhiều thế ? Lâm Bảo Quân hơi mất tự nhiên , nàng đứng dậy ômchậu ngải bước đi nói : -Chúng ta về thôi ! Nhược Hàn nhìn theo dáng nàng lẩm nhẩm một mình : -Thân hình mềm mại như thế mà sao mặt mũi lại như vậy ? Hắn lắc đầu xua mấy ý nghĩ bậy bạ ra khỏi não rồi đứng dậy hì hục ôm chậu Ngải đi tiếp ! Hắn ôm được về phòng mình thì cơhồ trong người có bao nhiêu nước cũng theo mồ hôi mà trôi ra khỏi người hết , hắn đặt vội chậu Ngải xuống bàn rồi vớ ấm nước tu , uống xong hắn run lên liên hồi , cái lạnh như theo từng ngụm nước mà ngấm vào thân thể . Giờ hắn mới để ý thấy Giang Huy đang ngơ ngẩn cầm một cái khăn hồng hồng đung đưa . Nhược Hàn nhận ra cái khăn ấy là của Bảo Quânnên vỗ đến bốp vào vai hắn hỏi : -Ngươi lấy khăn tay của sư muội vềđây ngắm nghiá là ý làm sao ? Giang Huy giật mình , hắn cười xòa hỏi : -Khăn này là của sư muội sao ? Nhược hàn nhếch mép : -Lại còn hỏi ! Giang Huy nheo mắt nói : -Vậy thì lạ thật ! -Có gì lạ đây ? Giang Huy bá cổ hắn nói :
Chương 5 : Mê Tâm Ngãi <phần 1>
-Khi đệ về đã thấynó ở cửa phòng , huynh nói xem vì sao sư muội lại làmrơi nó ở đây ? Nhược Hàn liếc con mắt nghi ngờ nhìn hắn hỏi : -Ngươi nói thật hay đùa đấy ? Giang Huy thở dài : -Đương nhiên là thật ! Nhược Hàn hiểu rõtên này tính tình tuy có trì độn nhưng được cái rất thật thà cho nên tóm lấy cái khăn đi thẳng ra cửa nói : -Ta đi trả lại nó cho sư muội ! Đệ ở nhà nhớ cho hai con Băng Tầm ăn hết phù phấn ngải đi ! Giang Huy gãi đầu phân vân rồi cũng đi làm việc của mình . Nhược Hàn đi thẳng một mạch đến Băng Tâm viện , bên này có mấy nữ đạo sỹ thỉnh thoảng nhìn hắn bụm miệng cười . Cái chuyện Truy Phong Phù của hắn ban đầu chỉ mấy người biếtnhưng họ truyền nhau cũng thật là nhanh . Đúng là thế gian đa sự , chuyện tốt chả ai hay chuyện xấu thì lan đi nhanh như gió . Hắn tóm mấy ả lại hỏi phòng của Bảo Quân rồi gõ cửa . Lâm Bảo Quân bước ra thấy hắn thì mấy phần ngạcnhiên , nàng hỏi : -Hàn sư huynh đến đây là có chuyện gì ? Hắn tựa tay vào cửa vắt chân nhìn nàng . -Không cho ta vào phòng được sao ? Bảo Quân hơi lưỡng lự rồi cũng hé rộng cửa cho hắn vào . Căn phòng này so với phòng của hắn và Giang Huy quả nhiên đẹp và ấm áp hơn rất nhiều , hơi ấm này chủ yếu được tỏa ra từ mấy đóa hồng liên cháy sáng bậpbùng trên miệng lọsứ trạm trỗ công phu thứ hoa văn kỳ quái màu lửa đỏ . Hắn thấy vậy thì hết sức kinh ngạc . Trên đời này lại có loài cây vi diệu đến thế ư ?Hắn bước đến rụt rè sờ vào mấy cánh sen , quả nhiên thấy ấm áp khác thường . HànBảo Quân nói : -Coi chừng sư huynh làm nó chếtbây giờ ! Nhược Hàn nhăn nhở bước lại lấy cái khăn trong ngực áo đưa cho nàng hỏi : -Vì sao nó lại trong phòng của ta ? Hàn Bảo Quân dáng vẻ hoàn toàn mất tự nhiên, đôi mắt lúng liếngđưa tay giật cái khăn nhưng Nhược Hàn thu tay lại nhét luôn vào ngực nói : -Sư muội không nói thì ta sẽ không trả đâu ! Bảo Quân nhíu mày , nàng quay mặt đi bảo : -Vậy cho huynh đấy ! Chuyện này về sau khi nào tiện muội sẽ nói ! -Hê hê ! Muội là người rất kỳ quái ! Nói đoạn bước đến trước mặt nàng , nhưng Bảo Quân quay đi tránh giáp mặt vớihắn . Nhựơc Hàn thấy cũng chẳng hứng thú nữa , hắn sợ làm thế sẽ khiến nàng ta yêu mình thì toi mạng nên quay người rangoài . -Thôi ! Ta đi về ! Hàn Bảo Quân không nói gì , cũngchẳng ra tiễn ! Con Băng tầm của Nhược Hàn sau khiđổi qua cho Giang Huy được gã chămsóc tử tế thì lại béo lên trông thấy, còn con kia thì rơivào tình trạng gầy tóp đi . Giang Huy nhìn tình cảnh ấy thì cứ thầm than thở là số hắn đen không tưởng tượng được cho nên nuôicon nào cũng khiến chúng tu hành này càng tụt. Nhược hàn tuy rằng buồn cười hết chỗ nói nhưng cũng ráng kiếm mấy lời hoa mật dụkhị hắn . Nhưng khốn nỗi con Băng Tầm của Nhược hàn vốn dĩ bị suy dinh dưỡng lại phải ăn rất nhiều thứ phấn độc hại chống đói cho nên khi cây ngải sạch phấn thì nó cũng lăn đùng ra chết rất anh dũng ! Điều đấy làm cho Giang Huy nổi lên rất nhiều nghi vấn, hắn bắt đầu nghi ngờ những lời vàng ngọc của sư huynh , tuy nhiên cũng chẳng dám truy vấn . Chỉ có hôm Ngọc Tuyền chân nhân đến truyền khẩu quyết cho hai người là lấy làm than vãn , mặc dù Nhược Hàn hết lời phân bua rằng tại con Băng Tầm của hắn đang tu hành một loại bùa pháp cao thâm gì đấy nên mới bị tẩu hỏanhập ma mà chết nhưng vẫn bị ăn hai cái cốc đến nỗi đầu u lên mấy cục to tướng ! Kể từ khi đấy hắn cũng không dám ăn bớt trứng để tưới cho Phù Phấn Ngải nên cây này rất tươi tốt ! Để thâu nhận được tinh nguyên của Phù Phấn Ngải thì bắt buộc một đêm phải đem chậu Ngải ra sân tuyết ngồi kiết đà niệm khẩu quyết đủ hai canh giờ , đến khi nào cây Ngải bừng sáng sắc vàng và biến thành thẻ bùa âm dương tiếp nhập cơ thể tức là đã thành công . Khi đó có thể thoải mái thâu phát thứ bột quỷ quái của nó ! Vẫn như mọi lần , cây Ngải của Nhược hàn bừng sáng sắc vàng đầutiên nhưng hắn thâu dụng lại châmhơn Lâm Bảo Quântận mấy ngày . Trong mấy ngày đó đêm nào Bảo Quân cũng ra ngồi động viên hắn với Giang Huy , sau hắn thu dụng được thì chỉ còn lại mình Giang Huy đêm đêm ngồi mộtmình tập luyện , bóng dáng Thủy Nhược hàn và LâmBảo Quân tuyệt nhiên là không thấy , điều đấy làm Giang Huy tủi thân suốt mấy tuần ! Sau khi đợi ba đệ tử thu dụng được Phù Phấn Ngải , Ngọc Tuyền chân nhân tiếp tục truyền cho chúng bùa Mê Tâm Ngải ! Loại bùa này khiến Nhược hàn hứng thú cực kỳ , nó mang tính chất thôi miên , sai khiến cho nên mới nghe qua ý xấu trong đầu hắn bắt đầu hoành hành . Hắn quyết tâm họccho bằng thạo để sau này xuống núi tóm mấy thằng trọc phú thôi miên bắt chúng nôn hết tiền ra . Vậy là hắn sẽ sung sướng một đời ! Nghĩ đếnđó hắn không khỏiđắc ý buông một tiếng cười tự sướng ! Ngọc Tuyền chân nhân dường như hiểu được điều đónên lườm hắn nói : -Kẻ tham lam hoặc không tự lượng sức nếu cố công dụng loại bùa này sẽ ghánh phải tai kiếp khó lường ! Hắn biết ông ta chỉcó ý dọa mình nhưng vẫn cúi đầura vẻ ăn năn , dù sao hai cái cốc đầu lần trước vết sưng mới lặn cũng chưa được bao lâu!
Chương 5: Mê Tâm Ngãi <phần 2>
Cây Mê Tâm Ngải lá màu xanh sẫm to bản , hình cái kiếm , hoa màu tím đen có đốm trắng , mùi hắc rất khó chịu . Người trúng ngải này sẽ mất ăn mất ngủ, tâm thần bất loạn và hoàn toàn nghe theo sai bảo của kẻ dụng bùa . Đấy là những gì hắn tóm tắt lại được sau những lời trình bày rất dài dòng của Ngọc Tuyền chân nhân ! Vì có căn cốt từ trước nên ba người tiếp nhận chân nguyên của Mê Tâm Ngải không lấy gì làm khó khăn . Hắn lãnh ngộ đượctrước Giang Huy cho nên lấy gã ra làm vật thử nghiệm , quả nhiênGiang Huy như kẻ ngây dại , tuyệt nhiên không nhớ mình là ai . Trời lạnh căm căm vậy mà hắn bắt gã cởi trần mặc quần đùi chạy dông ngoài tuyết gã cũng làm. Hắn đắc ý vô cùng ! Ngoài trời đêm đen vi vút gió tuyết , Nhược đi lại trong phòng rấtnhiều vòng , mấy ngày nay chẳng thấy Ngọc Tuyền chân nhân nói gì đến việc truyền thụ loại bùa chú tiếp theo nên hắn rất lấy làm khó chịu . Cũng vì không được học cho nên hắn cũng chẳng gặp Lâm Bảo Quân , lòng hắn tự nhiên thấy nhớ nhớ nàng ta mới giật mình mấycái ! Không lẽ hắn đã yêu nàng ta rồi sao ? Cứ theo như đông y trị liệu mà nói thì nhớ và thương là hai biểu hiện rất căn bản của chứng bệnh tương tư . Hắn cố gắng xóa mấy ý nghĩ ấy trong đầu lầm bầm : -Nếu mà lấy nàng ta thì cả thiên hạ này cười vào mũi thôi ! Hắn nghĩ đến dung diện đầy vết sẹo của nàng thì rùng mình một cái, nhưng mấy tiếng nói ôn nhu vỗ về làm lòng hắn mềm ra . Hắn đi lại nhanh hơn lầm rầm mấy câu bùa chú để khuây khỏa . Đột nhiên hắn thấy gióbên tai vi vút , không gian như đảo lộn . Khi trấn tĩnh lại thì thấy mình đang đứng trong một căn phòng nhỏ . Hắn thầm kêu khổ trong lòng , vừa rồihẳn đã đọc nhầm câu bùa chú của Di Ngoại Bùa cho nênmới bị đưa đến nơi lạ lẫm này . Hắn thấy căn phòng có cái gì đóquen thuộc nhưng bóng tối vây trùm nên cũng chẳng nhớ ra đã gặp ở đâu ! Trong bóng tối hun hút thi thoảng còn có mùi hơi nước bay lên , hắn thở dài rồi chợt giật mình . Vừa rồi hắn đọc bùa chú hắn đã nghĩ đến ... -Là ai ? Giọng nói đầy quen thuộc của Lâm Bảo Quân có lẽ nàng đã nghe được tiếng thở dài rất vỹ đại của Nhược Hàn , hắn bứt tóc kêu khổ , nhưng khốn nỗi cáibùa chết tiệt kia chỉ sử dụng được một lần , bây giờ có mọc cánh cũng không thoát đượcmối vạ tai bay này. Hắn cười khổ : -Là ta ! Giọng Lâm Bảo Quân hốt hoảng : -Hàn sư huynh ! Tại sao huynh lại ởđây ? Hắn nghe tiếng bì bõm , thì ra nàng ta đang tắm , nhưng tắm mà tắt đèn đi như vậy chẳng khó chịu lắmsao ? Hắn cũng muốn kiếm chút tiện nghi nhưng toàn thấy bóng tốitống vào mắt , hắncăng tròng mắt hết cỡ cũng chẳng nhìn thấy gì . Nhược Hàn đành bất lực , hắn thầm nhủ nếu cứ tiếp tục nhướng mày lên kiểu đấy thì không mù vì rách màng mắt mới lạ ! Chợt ánh bạch lạp phát quang , không gian sáng lên , thật thoải mái! Lâm Bảo Quân đã vận quần áo vào đến trước mặt hắn mấy phần giậndỗi hỏi : -Sư huynh giải thích thế nào đây? Hắn cúi đầu thở dài : -chỉ là ta niệm nhầm câu chú nên mới bị đưa đến đây !... Lâm Bảo Quân nói : -Nếu niệm nhầm chú mà không nghĩ đến ... Nói đến đây nàng bất chợt dừng lại , Nhược Hàn ngó lên thấy ánh mắt nàng ta có mấy nét vui tươi thì không khỏi ngạc nhiên . Chợt hắn nhận ra có gì đấy là lạ trên khuôn mặt Bảo Quân liền đưa tay lên mấy vết sẹo trên mặt nàng cấu một cái . Lâm Bảo Quân lùi lại hai bước hốt hoảng hỏi : -Hàn sư huynh làm gì vậy ? Nhược Hàn đưa tay lên ánh sáng soi soi , nét mặt vui mừng trông thấy . Hắn nhìn Bảo Quân đắc ý nói : -Ra là sư muội dùng thuật di dung ! Hê hê ! Lâm Bảo Quân đưatay sờ lên má nói : -Huynh lại nói càn rồi ! -Ta mà nói càn ư ? Khi nãy sư muội tắm xong đi dị dung vội lại nên dán nhầm cái sẹo kìa ? Lâm Bảo Quân vội chạy đi soi gương thấy chẳng có gì nhầm lẫn liền trừng mắt nhìn hắn nói : -Huynh thật chẳngra gì ? Thì ra Nhược Hàn láu cá nên mới bịa chuyện ra như vậy. Bảo Quân dù có vội vàng thì nàng ta làm bao nhiêu lần rồi tất nhiên cũng khó mà nhầm. Nhưng có tật thì giật mình , các cụ nói cấm có sai ! Nhược Hàn chạy đến túm hai vai nàng hỏi : -Nói cho ta vì sao sư muội phải dị dung vậy ? Cho ta xem chân diện đi có được không ? Lâm Bảo Quân quay mặt đi khôngthèm nói gì . Nhược Hàn giả bộ thở dài : -Ta vốn chỉ là kẻ vô lại , tất nhiên chẳng ai coi ra gì rồi ... Nói đoạn toan quay mình bước đi. Lâm Bảo Quân vộigọi : -Sư huynh !... Nhược Hàn đắc ý nhưng vẫn giả bộ làm mặt buồn so hỏi : -Có chuyện gì đây? Lâm Bảo Quân lưỡng lự rồi cũng bước đến tháo mặt nạ dị dung xuống , Nhược Hàn há hốc miệng ra trước khuôn mặt nhu mỵ đến điên đảo lòng người ấy . Quả thật trong số những nữ nhân mà hắn đã gặp thì chưa có người nàođẹp như vậy ! Nhưng nàng ta đã vạn phần xinh đẹp như thế thì sao lạiphải hóa trang ? Thật là điều kỳ quái hết chỗ nói ! Người ta đang trăm phương ngàn kế để làm cho dung mạo đẹp lên đằng này nàngta lại cố sức làm cho nó xấu đi . Thật là lòng dạ đàn bà khó đoán lắm thay !
Chương 5: Mê Tâm Ngãi <phần 3>
Lâm Bảo Quân hé đôi môi như đóa hàm tiếu dưới trăng xuân hỏi : -Có chuyện gì đây? Nhược Hàn ngậm miệng , hắn chớp mắt hỏi : -Sư muội đẹp như vậy làm sao phải hóa trang ? Lâm Bảo Quân cúi đầu thở dài nói : -Có nhiều chuyện muội không thể nói được !... Sư huynh hiểu hay không ? Mặc dù chẳng hiểu cái cóc khô gì nhưng trước ánh mắt đầy mê lực của nàng hắn đành gật đầu đáp bừa : -Huynh hiểu ! Lâm Bảo Quân đưamắt nhìn xuống đất không nói gì , Nhược Hàn thấy ngọc diện nàng lấplánh dưới ánh đèntrông thật điên đảo tâm can thì đành lòng không được mới bước lại hôn lên má nàng ta một cái . Lâm Bảo Quân lùi lại haibước nữa , chân diện ửng hồng trừng mắt hỏi : -Huynh làm cái gì vậy ? Nhược Hàn bước đi ra cửa nói : -Ta đi về đây ! Lâm Bảo Quân nhìn theo đột nhiên thấy mấy phần hụt hẫng rồi thở dài một tiếng ,nàng khẽ giật mình khi ngó lên thấy cái đầu của Nhược Hàn đang thập thò ngoài cửa , nàng nheo mắt hỏi : -Sao sư huynh cònchưa về ? Hắn nhăn nhở nói : -Nhìn sư muội thế này đẹp lắm , đừng dị dung nữa ! Lâm Bảo Quân bĩu mối ngó lơ chỗ khác nói : -Thật chẳng ra gì ! Nhược Hàn không để tâm , hắn lấy cái khăn hồng ra huơ huơ mấy cái . Cười nham nhở : -Cái này từ nay ta tuyên bố tịch thu luôn ! Lâm Bảo Quân chân diện có mấy phần thay đổi , nàng nhìn hắn hỏi: -Huynh vẫn giữ nósao ? Nhược Hàn gật đầu : -Tất nhiên rồi , trên này thời tiết lạnh căm căm , thi thoảng bị sổ mũi thì nó cũng giúp ta rất nhiều ! Bảo Quân nhíu mày : -Sư huynh ăn nói ba câu thì hai câu khiến người ta ức chế rồi ! Thủy Nhược Hàn bước đi , Lâm Bảo Quân tính ra cài cửa thì lại thấy cáiđầu hắn thò vào : -Từ nay dù bị hắt xì hơi nặng đến bao nhiêu ta cũng không dùng đến nó nữa ! Lâm Bảo Quân vui mừng hỏi : -Thật không ? Nhược Hàn rút đầu ra nói vọng lại: -Tất nhiên là thật! Dạo này ta thấy Giang Huy tu hành cả đêm , chắc hắt xì hơi suốt , thôi thì cho hắn dùng để hỷ mũi vậy ! Lâm Bảo Quân thở dài , thật là chẳng biết vị sư huynh đáng kính của mình nói câu nào thật , câu nào là đùa nữa !
Chương 6: Xuất Cung <phần 1>
Không hiểu Lâm Bảo Quân nghĩ gì trước câu nói năm phần thật , năm phần đùa của Nhược Hàn mà kể từ đấy nàng quả nhiên không dị dung nữa . Khắp từ trong đến ngoài Ngọc Hư Cung , ngoại trừ Mai Nhược Hoa dường như biết rõchuyện này nên tâm tình không mấy thay đổi , còn lại những người khác đều hết sức ngạc nhiên . Lại một cuộc bàn tán , thì thầm nhỏ to khắp mọi nơi trongcác xó xỉnh dậy lên . Nhược Hàn cười thầm khi thấyquang cảnh ấy , quả thật hắn thấy mình nhận định ngày càng chính xác . Bia miệng củanhân gian dù tốt hay xấu cũng có cái đáng sợ ! Hôm nay là buổi cuối cùng tổng kếtmấy loại ngải đơn giản mà bọn Nhược Hàn học , Ngọc Tuyền chân nhân sau một hồi đi lại với dáng vẻ rất ư là đăm chiêu liền nhìn ba đệ tử nói : -Mấy loại ngải trêncác con học hết cả rồi , bây giờ có thể tùy ý thu phát , vận dụng chúng ... Ông ta buông con mắt đầy tính chất dọa nạt nhìn Nhược Hàn tiếp : -Tuy nhiên phải biết vận dụng cho đúng lúc , đúng chỗ , nhân gian chorằng bùa ngải là một thứ tà đạo chẳng qua cũng vì có những kẻ tâm tư chẳng ra gì vận dụng chúng để hại người , bản thân nó chẳng hề có tội. Ngọc Tuyền chân nhân bỏ mặc thái độ tỏ ra ăn năn của Nhược Hàn , lão hướng tầm mắt về phía đông ,(thực ra hướng nào Nhược Hàn cũng không rõ cho lắm vì trên này không hề thấy mặt trời mọc bao giờ ) trầm ngâm : -Phương pháp tiếp thu tinh nguyên của các loại ngải ta và Nhược Hoa đạo cô đã truyền dạy cả rồi bây giờ để tiến tới tiếp nhập Ngũ Hành và truy tìm Bát Bộ thì các con phải thâu dụng được ba loại Ngải cuối cùng gồm Huyết Nhân Ngải , Bạch Đại Ngải và Mai Hoa Xà Vương Ngải . Chúng mọc ởđại lục Man Hoang ,nơi sơn cùng thủy tận , mênh mông làrừng núi bao phủ , thú dữ nhiều không kể xiết ... ngày mai hãy lên đường khởi hành đi thu dụng chúng! Nghe đến đoạn cuối Nhược Hàn khẽ rùng mình , hắn nhận thấy mấy lão đạo sỹ này quả nhiên độc ác , đã biết đấy là nơi sơn cùng thủy tận , thú dữ trùng trùng mà còn sai họ đi . Lỡ không may hắn bị mấy con thú hoang kia nuốt vào bụng thì ai sẽ cứu sống cái nhân mạng độc nhất kế thừa dòng dõi họ Thủy đây ? Ngọc Tuyền chân nhân mấy phần hiểu được tâm tư hắn nên cười nhạt nói : -Ngươi không muốn đi thì cũng chẳng ai ép ! Nhược Hàn đưa mắt lên , hắn thấy khuôn mặt nhu mị nao lòng của Lâm Bảo Quân đang nhìn mình như muốn dò hỏi thì bệnh cũ tái phát , liền nghênh ngangnói : -Nam nhi đại trượng phu há lại sợ mấy con thú hoang dại ấy ? Giang Huy gật đầu: -Thì ra Hàn sư huynh nãy giờ đang nghĩ đến mấy con thú ấy , thật giống đệ ... Nhược Hàn thầm rủa tên sư đệ này thông minh không đúng chỗ nhưng cũng chẳng tiện nói ra . Ngọc Tuyền chân nhân phất tay . -Hãy hồi cung ! Nhược Hàn bước đến gần Bảo Quân nói : -Lâm sư muội quả nhiên lợi hại khác thường , đoán việc quả như thần ,thật khiến người ta nể phục ! Giang Huy chưa biết chuyện trước đây Bảo Quân nói với Nhược Hàn nên nghệch mặt hỏi : -Ý Hàn sư huynh là sao ? Nhược Hàn đẩy vai hắn nói : -Ngươi đừng làm kỳ đà cản mũi nữa, về phòng nhanh đi ! Giang Huy chẳng phản đối , hắn đi nhanh hơn thật nhưng thi thoảng vẫn gãi đầu ra điều khó hiểu . Lâm Bảo Quân nhìn Nhược Hàn hỏi : -Hướng này là Băng Tâm viện , sưhuynh sang đây làm gì ? Nhược Hàn lắc lư đáp : -Ta sang chơi với sư muội vậy ! Bảo Quân bước đi nhanh hơn nói : -Từ khi muội thôi dị dung thì huynh mới chịu sang đấy nhỉ ? -Đâu có , trước đây ta vẫn sang mà , hê hê ! Bảo Quân không nói thêm , nàng đi thẳng về phòng , Nhược Hàn cũng chạy tọt vào , hắn đến mân mê mấy bông hồng liên hỏi: -Sư muội , loại cây này muội lấy ở đâu ? Sao ta chưa từng thấy bao giờ? Cả cái lọ này cũngrất kỳ quái !... Bảo Quân đến kéohắn ra chỗ khác nói : -Muội đã nói bao nhiêu lần rồi , sau này có dịp tự nhiên muội sẽ nói ! -Này ! Ta nghe nói trên này có ba cung , vậy mà sao không bao giờ thấy hai cung kia nhỉ ? -Tam Cung không ưa gì nhau , tất nhiên chẳng quan hệ với nhau thì làm gì có chuyện qua lại mà huynh thấy ! Nàng dừng lại một chút thở dài : -Muội nghe nói bọnhọ tu hành chẳng khác gì mình , nhất định lần này cũng sẽ tới Man Hoang đại lục, lúc đấy hẳn sư huynh cũng được thấy họthôi ! Nhược Hàn gật đầu , đôi mắt hắn đảo đi đảo lại nói : -Hy vọng là vậy , khi ta ở Bạch Vân Thành vẫn nghe người ta nói Minh Nguyệt cung tuyển dụng toàn nữ nhân xinh đẹp như tiên , hề hề ! Lần này biết đâu sẽ có được tiện nghi ! Lâm Bảo Quân lườm hắn một cái rồi túm vai đẩy hắn ra khỏi phòng đóng cửa lại . -Sư huynh thật chẳng ra gì ! Về nhanh cho muội đi nghỉ ! Nhược Hàn đang tự sướng thì bị cắt cơn , hắn nhìn lại cánh cửa đá bất động lầm bầm : -Đang trò chuyện vui vẻ lại đuổi người ta về , thật là bó tay ! Nói đoạn cũng lầm lũi hướng tới BăngXuyên viện ! Hôm sau Mai Nhược Hoa đạo cô chuẩn bị đồ cho chúng đệ tử rất sớm , dường như bà ta mấy phần lo lắng cho ba đứa sẽbị thiếu thốn hoặc khó khăn trên đường tới Man Hoang đại lục nên giao cho Lâm Bảo Quân giữ khá nhiều ngân lượng .
Chương 6: Xuất Cung <phần 2>
Nhược Hàn nhìn túi bạc ấy xúc động mất gần nửa khắc . Ba người chưa đủ căn cơ để ngự kiếm phi hành nên dùng Truy Phong Phù lướt gió bay đi ! Khoảng tầm giữa trưa thì họ tới một thị tứ sầm uấttên gọi Nhân Bình, sau khi thuê khách điếm nghỉ ngơi , Nhược Hàn"cướp giật" của Lâm Bảo Quân mộtít bạc đi dong , hắntính rủ Giang Huy đi cùng nhưng đắnđo đi lại , thấy tên này trì độn nếu đi theo chắc sẽ cản trở hứng thú nên dặn dò hắn "trông coi" sư muội cho cẩn thận rồi đi . Thị tứ Nhân Bình bốn mặt có đườnggiao lưu tới các thành lớn nên sầmuất khác lạ . Nhược Hàn thấy chúng dân tụ tập ở một góc phố rất đông liền rẽ người xông vào xem . Thì ra bọn này đang chơi trò cua cá ! Hắn trước đâycũng rất hay đem tiền trộm cắp được đốt vào mấythứ này . Hơn một năm nay bị giam giữ trên Ngọc Hư Cung đồ mặn thì cai , cờ bạc gác lại . Lần này hắn muốn đi tìm một tửu điếm ăn uống cho suớng nhưng trông thấy cảnh tình này thì máu me cờ bạc lại trỗi dậy . Hắn ngồi xuống đặt mười lạng bạc vào ô cua , chúng nhân đang thi nhau đặt , tôm , ốc, cá thấy gã trẻ tuổi này đặt số bạc lớn như vậy vào ô cua thì cũng đổ xô đặt vào . Tên cầm cái thấy ớn ớn trong người, nhưng đã đâm lao thì phải chạy theo lao , hắn không thể làm mo nang trôi sấp chó quập tai , nên đành lắc lắc mấy cái rồi đặt bát đĩa xuống . Nhược Hàn dán mắt vào đĩa xem , nhưng hắn thất vọng tràn trề khi thấy con tôm cong queo đang giơ đôi còng đáng ghét ở mặt xúc sắc . mấy gã đặt cửa Tôm khi nãy nhìn hắn ra ý trách móc . Nhược Hàn coi khinh không thèm để ý . Rõ ràng một bọn theo voi hít bã mía mà còn lên mặt hờn rỗi với hắn , thật đáng chửi mắng ! Mấy lần sau đấy hắn thất bại thảm hại chẳng kém lần đầu , hắn trắng túi đứng dậy thầm than thở mình không có số cờ bạc. Đột nhiên phía trước xôn xao chúng nhân bàn tán , rồi thì từ trong đám đông một đạo cô dung nhan tú lệ phi phàm xuất hiện . Vốn dĩ khi tới đây Lâm Bảo Quân đã làm những kẻ"háo sắc" điên đảo thần hồn , nhưng xem ra đạo cô này còn ồn ào hơn . Chỉ thấy nàng ta thắt nơ bạc , tóc đen láy , mắt phượng mày ngài ,môi hồng tươi nhưhàm tiếu . Nét đẹpthật như tiên giáng phàm nhưngcũng lạnh lẽo tựa tuyết băng . Toàn thân nàng ta vận đạo bào đen láy tôn thêm khuôn mặt đã trắng lại càng trong như ngọc ngà , pha lê ! Nhược Hàn đoán chắc đấy là người của Minh Nguyệt cung , hắn phải công nhận phán đoán của mình ngày càng tuyệt luân ! Sau một lúc tự sướng , lòng hắn nảy ra tà niệmliền đi theo đạo cô trẻ , đến một đoạnđường vắng hắn chạy đến trước đạo cô chặn nàng lại cười hê hê , sauđấy vung tay phấtmột dải tiên phép lấp lánh nói : -Mê Tâm Ngải ! Đạo cô mặt mày không đổi sắc , đạo tiên phép vừadạt đến người nàng thì bị đẩy ngược lại , Nhược hàn hoảng hồn nhảy ra sau tránh nhưng vẫn không kịp , hắn lắc lư đầu một cái , ánh mắt trở nên thất thần .Đạo cô trẻ nhếch mép cười , tuy là cái cười mỉa mai nhưng vẫn thật khiến cho bất kỳ gã nam nhân nào cũng khó cầm lòng. Nàng nhìn sang bên đường thấy người ta đang chất một đống gạch khổng lồ liền quay lại nói : -Ngươi khuân từng viên một bênkia đường sang đây cho ta ! Nhược Hàn như cái máy răm rắp làm theo . Đạo cô không thèm nhìn mà cất gót đi thẳng ...
Chương 7 : Chuyện Que Diêm <phần 1>
Lại nói , sau khi Nhược Hàn đi rồi , quả nhiên Giang Huy làm đúng theo lời hắn dặn , luôn luôn đi đi lại lại ngoài cửa như một tay vệ sỹ hạng nặng . thi thoảng đôi mắt lươn còn ngó nghiêng xung quanh tỏ ra rất ư là chuyên nghiệp . Lâm Bảo Quân ngồitrong phòng tâm tư lấy làm khó chịu, nàng thấy mãi chiều tối mà Nhược Hàn vẫn chưa về thì lòng dạ như lửa thiêu liền nhân lúc Giang Huy không nhìn vào phòng niệm chú dùng Di Ngoại Phù biến mất . Sắc mặt nàng nhăn nhó đến khó coi khi thấy NhượcHàn quần áo bê bết bùn đất đang hỳ hục ôm từng viên gạch được xếp gọn gàng bên này đường vứt lộn xộn sang bên kia đường . Nàng sáu bảy phần đoán được cơ sự nên lấy làm bực bội trong lòng , tuynhiên nhìn dáng vẻ bơ phờ như kẻ mất hồn của hắn thì đành lòng không được liền đến hỏi : -Sư huynh làm cái gì vậy ? Nhược Hàn không thèm để tâm , hắn tiếp tục ôm gạch đi. Bảo Quân liền vẩymột đạo tiên phépvề phía hắn khiến hắn giật liên hồi mấy cái rồi tâm tư bừng tĩnh , hắn thấy chân tay rã rời thì thả bịch viên gạch xuống đất . Nhưng khốn nỗi cũng vì không để ý nên làm rơi trúng chân , hắn nhảy cẩng lên kêu la rồi ngồi xuống thở dốc . Không biết giữa cái mệt mỏi với cái đau đớn thì cái nào đang hành hạ hắn dã man hơn đây ? Bảo Quân tiến lại lấy khăn băng vết thương cho hắn nói : -Sư huynh lại làm việc mờ ám cho nên mới bị báo ứng chứ gì ? Nhược Hàn nghe nói thì mới nhớ đến chuyện mất mặt , hắn hầm hổ đứng dậy dáo dát nhìn quanh mắng : -Cái ả đê tiện ấy đâu rồi ? Tại sao xinh đẹp như hoa mà ác độc như rắn rết thế ? Nếu sư muội không đến kịp thì ta chết vì mấy viên gạch nàymất thôi ! Khốn kiếp , cái bọn Minh Nguyệt cung thật chẳng ra gì ! Bảo Quân nghe hắn trút giận vào hư không thì cũng phần nào hiểu được , sau thấy hắn mắng Minh Nguyệt cung lại khoan khoái trong lòng , liền mỉm cườihỏi : -Sư huynh đỡ mệt hay chưa ? Nhược Hàn tuy cũng không đến nỗi chẳng lê bước được nhưng lòng nổi lên tà niệm , hắn giả bộ ngồi xuống nói : -Mệt ! Mệt chết đi được !... Bảo Quân đến dìu hắn đi nói : -Để muội đưa sư huynh về ! Hắn ôm lấy nàng lảlơi buông bước , tâm thần vô cùng thích thú ... Giang Huy đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở hành lang khách điếm thì thấy hai người dắtdíu nhau về , hắn giật mình cái thót vội đẩy cửa chạy vào phòng Bảo Quân ngó nghiêng. Nhược Hàn cười : -Dặn ngươi trông coi như thế đấy ! Giang Huy gãi đầu không nói gì , Nhược Hàn cũng không tiện nói thêm , chẳng qua hắn muốn lấy oai nên mới trách mắng như thế ! Nếu Giang Huy trông coi chặt chẽ thì giờ này hắn đãlàm ma kiệt sức dưới âm phủ rồi . Giang Huy bước đến hỏi : -Sư huynh làm saomà trở nên hoang tàn thế này ? Nhược hàn ngước đầu nói : -Ta đi dạo gặp mộtlũ cướp đường cướp chợ mới ra tay trừ hại , sau khi quần thảo với chúng mấy canh giờ cuối cùng đã bắt gọn ! Bảo Quân bật cườithành tiếng , Nhược Hàn bèn e hèm mấy cái . Giang Huy ngồi xuống đấm đùi chohắn nói : -Sư huynh thật lợi hại ! Lâm Bảo Quân gật đầu : -Đúng vậy ! Sau khi sư huynh bắt được chúng còn lôichúng đi khuân gạch để xây nhà cho chúng dân nữa! Giang Huy vốn đã kính phục Nhựơc Hàn về mấy vụ Băng Tầm , giờ nghe nói thế thì lại càng mười phầnnể trọng ... Sáng hôm sau Bảo Quân bảo lên đường nhưng Nhược Hàn hãy còn thấy thị tứ này nhiều cái hay ho mà mình chưa được tường tận bèn năn nỉ nàng ở lại một ngày rồi sáng mai đi . Bảo Quân vốn đã nặng lòng với hắn nên tất nhiên mấy lời nói của hắn cũng khiến nàng xiêu lòng , tuy nhiên nàng bắt hắn đi đâu thì phải ba người cùng đi . Hắn đành gật đầu... Nhược Hàn tuy rằng chẳng sung sướng gì khi có hai con kỳ đã cản mũi nhưng cũng vẫn mò đến những nơi chẳng ra gì . Bảo Quân thấy hắn dừng lại trước một đám đông ồn ào ở cửa Nghinh Xuân viện thì đỏ mặt nói : -Sư huynh dám đến những nơi như thế này sao ? Nhược Hàn để ngoài tai , hắn bước đến rẽ đám đông đi vào . Bị quây trong đám người chật ních này là tên tiểu nhị độ mười hai , mườiba tuổi , hắn cầm năm , sáu que diêm có khắc chữ nói : -Que này mười lạng bạc , que này hai mươi lạng ,... còn que này một trăm lạng ! Đúng là thời đại đảo điên , ngay cả một tên tiểu nhị cũng chẳng ra gì . Cho dù hắn có bán cái của nợ của hắn mười lạng bạc chưa chắc đã có người mua . Nói gì đến mấy que diêm vớ vẩn kia ? Nhưng Nhược Hànsinh ra đã mang trong mình máu tòmò cho nên lần đến hỏi : -Diêm gì mà đắt thế ? Tên tiểu nhị khinh bỉ nhìn hắn một hồi rồi nhận ra dường như gã nàytừ xa đến nên cũng từ tốn ban cho vài lời giải thích : -Thiếu gia mới từ xa đến cho nên không hiểu cũng phải ! Nói đoạn hắn ghé vào tai Nhược Hànthì thầm : -Trong Nghinh Xuân Viện có mườimỹ nhân chỉ cho người ta ngắm nhìn chứ không được phép đụng vào , mà nhìn thì cũng phải lấy diêm mà soi chứ không được soi bằng đèn. Thiếu gia có hiểu hay không ? Nhược Hàn hứng thú hẳn lên , hắn hỏi : -Có mặc y phục hay là không ? Tên tiểu nhị nhạt nhẽo đáp : -Mặc y phục thì còn nói làm gì ?
Chương 7: Chuyện Que Diêm <phần 2>
Nhược Hàn dù saocũng là một gã trai tơ , nghe đến đấy thì máu dê nổi lên, nhưng hắn vốn là một tên lưu manh nên rất sợ bị lừa . -Ngươi dám chắc họ đều là đại mỹ nhân chứ ? Tên tiểu nhị gật đầu : -Đương nhiên ! Nhược Hàn ôm đầu hắn hướng ra chỗ Bảo Quân hỏi : -Có bằng cô nương của ta hay không ? Tên tiểu nhị ngẩn ngơ giây lát đáp : -Có một người miễn cưỡng sánh bằng , nhưng giá thì ... Tiểu nhị đưa mắt nhìn bộ đạo bào cũ kỹ của hắn không thèm nói tiếp . Nhược Hàn bực mình chạy ra chỗ Lâm Bảo Quân nói : -Muội đưa cho ta một trăm lạng bạc ! Bảo Quân thấy hắn thì thầm nhỏ to với tên tiểu nhị ,lại còn ngắm nghiá mình thì trong lòng chẳng lấy gì làm thoải mái nên quay người đi lắc đầu : -Không được ! Nhược Hàn vội chạy lại án trước mặt nàng nói : -Đi mà , chuyện này hết sức trọng đại , liên quan đến mạng người đấy ! Lâm Bảo Quân nghingại hỏi : -Thật không đây ? Nhược Hàn biết nàng đã mềm lòngnên cười cầu tình : -Thật đấy ! Ta có thể lừa ai chứ Lâm sư muội xinh đẹp như vậy ta chẳng nỡ lừa đâu ! Lâm Bảo Quân mấyphần thích thú vớicâu nói của hắn , nàng lấy bạc ra lườm hắn nói : -Không được làm trò bất minh , một khắc sau không thấy ra là muội vào tìm đấy ! Nhược hàn hý hửng đến vứt mộttrăm lạng bạc vào mặt tên tiểu nhị nói : -Đủ hay chưa ? Tên tiểu nhị cầm từng thỏi bạc đưa lên miệng cắn xem thật hay giả rồi đứng dậy cúi đầu lễ phép nói : -Mời thiếu gia ! Hừ ! Tiền bạc có uylực lớn thật , có lẽ ta nên trở thành một tên giàu có hơn là thành một kẻ chân tu bất phàm ! Hắn tự nhủ rồi định bước theo tên tiểu nhị thì Giang Huy chạy đến nói : -Sư huynh ! Lâm sư muội bảo đệ đi cùng huynh ! Nhược Hàn quăng cho hắn một cái nhìn dọa nạt nói : -Hãy trông chừng sư muội cho ta , ngươi nhìn xem lũ đàn ông ở đây thật chẳng có kẻ nào ra gì kia kìa ! Giang Huy ngó mắtthấy bọn nam nhân tụ tập quanh tên tiểu nhị đã giãn ra , chúng đang buông ánh mắt thèm thuồng nhìn Lâm Bảo Quân như muốn ăntươi nuốt sống . Giang Huy vội chạyđi gạt gạt tay trước mặt bọn chúng quát : -Nhìn cái gì ? Muốn ăn đòn sao ? Nhược Hàn nhân cơ hội đó cũng lẩn theo tên tiểu nhị đi vào . Tiểu nhị đưa cho hắn một que diêm có khắc tên Hạ Tuyết Hà nói : -Nàng ta tên Hạ Tuyết Hà , mới đến đây hôm qua , chưa có kẻ nào đủ tiền xem , công tử là người mở hàng cho nên lầu chủ khuyến mại thêm một que diêm nữa! Nhược Hàn khinh khi túm lấy hai quediêm . Hắn đưa mắt nhìn ngó xung quanh thấy rất nhiều kẻ băng bó mấy đầu ngón tay như thể bị bỏng thì lòng không khỏi băn khoăn . -Các ngươi làm ăn hiện đại quá nhỉ ? Danh tiết con người mà đem ra khuyến mại như hàng hóa ấy ! Tên tiểu nhị cười cầu tình : -Thuận mua , vừa bán , khắp đại lục Trùng Lai này có aicấm điều đấy đâu? Hắn dừng lại trướcmột căn phòng tối thui gõ cửa gọi : -Hạ cô nương ! Có người đến đây ! -Vào đi! Tiếng nói trong như ngọc phát ra khiến Nhược Hàn rộn rạo hết cả người , nàng ta hẳn là một tuyệt sắc mỹ nhân cho nên giọng nói mới dễ nghe như thế ? Hắn đẩy cửa bước vào , không gian tối đen như mực . Hắn lần mò bước đến thì giọng Hạ Tuyết Hà chặn lại : -Công tử đứng đó là được rồi ! Hắn nghe giọng nói rất gần bên tai thì không khỏi giật mình . Nàng ta trong đêm tối mà di chuyển nhanh như vậy thìcũng thật lợi hại . Hắn lần mò bật que diêm . Ánh sáng mờ ảo lóe lên rồi soi rõ , phía trước hắn , một nữnhân lõa thể đang từ từ hiện hữu . Trên thân thể nàng ta tranh sáng , tranh tối lẩnquất nhưng hai chỗ đồi núi nhô caovẫn đội bóng đen mà vươn lên khiến hắn xốn xang lòng dạ , hắn dơ que diêm đến gần mặt nàng , chỉ thấy đó là một khuôn mặt đẹp quả nhiên chẳng kém Bảo Quân , mắt hạnh mày ngài , môi hàm tiếu. Trong cái bóng đen rất ư có ý nghĩa này nó thật điên đảo lòng người . Đôi mắt nàng long lanh gửi gắm mấy tâm tư khó hiểu , hắn thấy que diêmcháy gần hết thì liền di xuống dưới .Đúng lúc sắp đến vùng đồi núi đầy mê lực thì tay hắn bỏng rát , vội thả que diêm ra ! Thiếu nữ lõa thể chìm sâu vào bóng tối , hắn trấn định tâm thần lấy que diêm thứ hai ra quẹt lên , lòng thầm nhủ lần này phải quyết tâm soicho nhanh ! Hắn đưa que diêm bập bùng đến gần mỹ nhân rồi bỏ qualuôn khuôn mặt , hắn săm soi lên ngực nàng thấy hai ngọn đồi nhấp nhô , hình như nàng ta đang thở gấp nên những chuyển động của cặp tuyết lê trắng trong , mịn màng không có tỳ vết hấy hút lấy nhãn lực hắn , hắn dí sát que diêm đến dán mắt vào .