046 Anh yêu em!
Hoan Hoan ngậm 1 miếng cơm, hồ nghi hỏi: "Được... Ngươi nói đi..”.
Anh dừng một chút, nói: "Anh yêu em!”.
"Ặc - -" – Miếng cơm trong miệng cô phun tứ tung, văng cả lên mặt anh.
Cô cười gần như lạc giọng: "Ha ha ha - - đây chính là chuyện cười lớn nhất năm nay! Ha ha ha ha - - Trần Huân, ngươi có phải đã nhìn lầm người hay không?"
Nụ cười trên mặt Huân dần dần cứng ngắc, âm trầm nhìn cô, dở khóc dở cười thò tay cầm tờ khăn giấy, lau hạt cơm trên mặt.
Hoan Hoan bị anh nhìn, trong lòng có chút không thoải mái, tâm hơi xao động, nín cười.
Đầu quay mòng mòng: Cái gì, anh nói anh yêu mình? Làm sao có thể...
Cô đột nhiên nhớ những chuyện đã phát sinh, lại liên tưởng đến bữa tối này, bắt đầu hoài nghi anh đã sớm có mục đích.
Nhưng lời nói ấy quá đột ngột, cô không thể coi nó là thật. Ngược lại, trong lòng phỏng đoán rốt cuộc anh có ý gì?.
Cô cũng không nghĩ đàn ông sẽ yêu người con gái đã trải qua tình một đêm với mình, trừ phi họ thực sự ngây thơ.
Cô nghĩ như thế nào cũng thấy không thông, anh rốt cuộc là ý tứ gì.
Cuối cùng cô thật khoa trương lại giả tạo nói: "Nếu ngươi nghĩ muốn luyện diễn một chút trước khi nói với người yêu, ta có thể đóng thế vai!”.
Cô tiếp tục ăn cánh gà, nhưng ăn rất chậm, cảm giác trong lòng buồn man mác.
"Anh yêu em!" Anh lại nói một lần nữa.
"Ánh mắt như vậy không giống si tình, trái lại như muốn giết người ta đi!”. Cô giả bộ như rất có kinh nghiệm, nêu ra ý kiến của mình, giúp anh sửa chữa - “Đến đây, để chị dạy cho ngươi! Thích một người ánh mắt phải như vậy, đắm đuối đưa tình, ôn nhu như nước..”. Cô nhìn anh giống như trước đây đã nhìn Tiếu Tử Mặc.
Anh quả nhiên rất thông minh, chỉ vài giây liền học xong ánh mắt của cô, sau đó dùng tiếng nói thuần hậu, trầm thấp gợi cảm: "Anh….yêu… Em!"
Hoan Hoan trong lòng bồi hồi, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ ửng. Vì không muốn anh thấy mình như vậy, cô vội vã quay mặt đi, nói chuyện bắt đầu trở nên lắp bắp.
"… chính là như vậy! Nhưng mà còn có một chút không giống... À, trên TV ta thấy còn cần có hoa tươi và nhẫn. Ngươi, ngươi nhất định phải chuẩn bị trước thật tốt. Còn có... Còn có cái gì để ta nghĩ coi.. Tốt nhất còn cần có âm nhạc. Đúng, chính là âm nhạc! Đàn dương cầm hoặc là đàn violon gì đó, tốt nhất ngươi tự mình biểu diễn... Mới, mới có thành ý..”.
Không biết vì sao, càng nói thì giọng cô càng nhỏ dần. Cuối cùng chỉ có thể nín thinh khi thấy anh chăm chú nhìn mình.
Phù phù, phù phù, phù phù...
Cô nghe được cả nhịp tim nhảy loạn. Cô bắt đầu hoài nghi mình có phải bị bệnh tim không, vì sao đối diện anh luôn luôn loạn nhịp?
Như đoán được, anh cười mỉm, chuyển đề tài: "Tốt, anh đã biết, đề nghị của em anh sẽ tiếp thu”.
Hoan Hoan mông lung...
Thật…thật ra...là anh đang đùa cô sao?
Sửng sốt thật lâu, bữa tối ngon lành trước mắt trở nên vô vị, cô đẩy bát cơm ra, mấp máy môi: "... Ta ăn no rồi”.
Phờ phạc ỉu xìu trở lại phòng ngủ, cô ngồi yên ở bên giường, trong lòng rối nùi…