Tác giả: Trần Văn Đức
Thể loại: Hồi ký, Truyện teen.
Trạng thái: Đang update.
.....PHẦN 1.....
Chap 1:
Vào một buổi sáng đẹp trời, mây trắng đang nô đùa trên nền trời xanh thẳm, gió hiu hiu thổi nhè nhẹ qua những hàng cây cao chót vót. Em đang tung tăng cùng con ngựa sắt tia gái thì nghe cái Bốp và sau đó là cảm giác tê tê rát rát ở sau lưng. Tưởng là bị đánh ghen, vừa quay mặt lại thì thấy thằng T (thằng bạn thân của em từ năm lớp 6) đang nhe răng cười khì khì.
May cho nó là em đang chạy xe nếu không thì chắc em cũng vớ lấy cục đá ven đường mà tương cho nó một phát đi lượm răng luôn quá. Mà nói vậy thôi chứ bạn bè ai lỡ làm thế, nuốt cục tức vào bụng, chú cứ đợi đấy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Đang suy nghĩ cách báo thù thì nó hỏi:
– T: Sao đi học mà không vô rủ tao, làm tao đợi mày cả buổi.
– Em: Ờ sorry. Tại tao đang mải ngắm hoa tia gái nên quên vào rủ mày.
– T: Con nào xấu số bị mày tia vậy? Tội nghiệp mấy em đó quá… Vừa dứt câu thì UỲNHHH!!! Giữa quốc lộ 20 có một cậu bé cưỡi chiếc xgame màu đen đang chổng *** lên trời còn mặt thì đang hôn đất. Một tư thế hôn đất không thể đẹp hơn, cậu bé đó không ai khác đó chính là thằng T. Do mải nói chuyện nên nó bị em ép xe và cái kết của nó là được hạ cánh vô cùng ngoạn mục trước ánh mắt thán phục của bao nhiêu em học sinh từ lớp 6 đến lớp 9. Thấy nó lồm cồm bò dậy thì ai nấy đều bụm miệng cười, ở bên ngoài còn có tiếng vọng vào:
– Cái mương sâu mấy mét vậy anh? Haha.
– Sao anh này siêng quá vậy, mới sáng sớm đã đi đo đường rùi!! Hihi – tiếng của một em gái.
Và sau đó là một tràng cười lớn từ các vị khách ven đường làm cho thằng T ngượng chín mặt. Nó quay sang lườm em với con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống em luôn cho đỡ tức. Em cũng biết mình hơi quá nên cũng chạy lại đỡ nó dậy với bộ mặt ngu ngơ ra vẻ “đâu phải tại tao”. Sau đó thì hai đứa tiếp tục đến trường để gặp lại bạn bè sau 3 tháng nghỉ hè dài đăng đẵng.
Vào trong trường gửi xe xong thấy còn sớm nên hai thằng ngồi chém gió với bác bảo vệ một hồi. Bác ấy có thân hình tròn tròn do cái bụng bia khá to, dáng người lùn lùn nhìn hay lắm. Tuy vậy mà bác vui tính lắm, mỗi lần bác ấy ngồi kể chuyện cười là cả lũ học sinh từ lớn đến bé đều bu lại nghe như cái kiểu ruồi bu * í. Mà sau khi bác kể xong thì đứa nào cũng ôm bụng cười, có hôm chúng nó đang còn hưng phấn thì bọn nó nhất quyết bắt bác ấy kể đến hơn 7 giờ tối mới chịu về, trong khi chúng nó ra về từ lúc 4h30. Thật bó tay với bọn này. Haizz.
– Bác bv: Sao hôm nay hai đứa bay đi sớm thế?
– Em: Dạ tụi cháu cố ý đi sớm để nghe bác kể truyện cười ấy mà. Ba tháng hè chả có ai kể truyện cười cho nghe, chán lắm bác ơi.
– T: Dạ, mà mới mấy tháng không gặp mà trông bác vẫn trẻ như xưa nhỉ? Hề hề. - Nó mở miệng ra là nịnh luôn.
– Bbv: Bố mấy anh, năm nay đừng có ám tôi nữa, năm trước tốn bao nhiêu nước chè của tôi.
Bác nói móc hai thằng em. Chuyện chả là năm ngoái tụi em ăn riết rồi toàn được mời lên phòng bác uống nước chè mà luyện viết văn(bản tường trình với bảng kiểm điểm đó mà).
Không phải vì tội đánh nhau mà là vì bao nhiêu là tội khác, nào là không học bài, không soạn bài, quên sách vở, sai đồng phục… miễn là bị liệt vô sổ phong thần là được mời lên phòng bảo vệ viết văn. Ngoài ra còn nhiều lắm, từ từ em kể sau.
– Bbv: Ừ, đằng nào bác cũng đang rảnh, lại đây bác kể cho mà nghe.
– Bbv: Thế bọn bay thích nghe truyện gì? Vova, 18+, hay truyện cười công sở? Vừa nói bác vừa cười nham hiểm.
– T: Truyện vova đi bác. Nghe cái tên lạ quá nhỉ?
– Em: Đúng đấy bác, kể truyện vova đi.
– Bbv: Vậy không nghe kể chuyện 18 à? Bác lại cười nham hiểm.
– Em: Thôi thôi, bác cho cháu xin, bác tha cho cái đầu ngây thơ của cháu cái.
– T: Ê, mày mà ngây thơ thì trên thế giới éo có người xấu rồi. Haha – Nó nói móc em không thương tiếc.
– Bbv: Haha. Thằng này được. Có tố chất. Haha. Vừa nói bác vừa xoa đầu thằng T.
– T: Hề hề. Bác quá khen.
– Em: Thôi thôi bác kể đại đi, sắp 7 giờ rồi kìa. Em đánh trống lảng rồi quay qua nói nhỏ với thằng bạn em.
– Em: Tí mày biết tay bố – Em nói với cái giọng không thể nham hiểm hơn.
Nó biết sợ nên mặt méo xệch luôn. Nhìn mặt nó lúc đấy như thế này này. Trông buồn cười lắm các thím ợ.
…
Bác bảo vệ hắng giọng một phát rồi bắt đầu kể:
Một thầy giáo vốn thích sự đổi mới trong công tác giảng dạy nên thầy luôn tìm mọi cách để bài học được sinh động. Và bào giờ bài giảng của thầy cũng có phần dẫn nhập rồi mới giới thiệu tựa bài, đại loại như:
‘Trăm năm trăm cõi người ta.
Đã sống thì phải thở ra hít vào.
Trăm năm trong cõi người Tàu.
Đã sống thì phải hít vào thở ra.
Hôm nay chúng ta học bài Hệ hô hấp’.
Lần nọ, thầy chuẩn bị dạy tới bài “cái mền” (cái chăn). Ngẫm nghĩ chán chê, thầy hỏi học trò:
– Hàng ngày, ngoài ăn uống ra, chúng ta còn phải làm gì?
Cả lớp đáp:
– Dạ, ngủ ạ.
Thấy đúng ý, thầy hỏi tiếp:
– Thế chúng ta ngủ ở đâu?
– Dạ, trên giường.
– Thế giường có gì?
– Dạ, có… nệm ạ.
Thầy giáo hơi bực mình, nhưng nghĩ chắc là sắp tới gối mền rồi, bèn hỏi lớp trưởng Vova: