BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 4: Lần Đầu Nếm Mùi Phù Phấn Ngải <phần 2>
Lão cười nhạt :
-Giải tán cho ta !
Ba người bọn Nam Long nhanh chóng lủi đi , Ngọc Tuyền thả Nhược Hàn xuống nói :
-Đúng là chẳng ra gì , mới đến Ngọc Hư cung đã dám đánh cả sư huynh rồi !
Nhược Hàn bất nhẫn nói :
-Nhưng rõ ràng là hắn gây sự trước !
Bảo Quân cũng nói:
-Phải đấy ! Là NamLong sư huynh gây sự với Hàn sư huynh trước !
Ngọc Tuyền chân nhân nhìn nàng nói :
-Con về Băng Tâm viện đi !
Bảo Quân đành lầm lũi bước đi , nàng quăng cho Nhược Hàn một cái nhìn quan hoài khiến hắn rất cảm động . Ngọc Tuyềnchân nhân nhặt hộp kính đựng Băng Tầm lẫn bọc trứng lên đưa cho Lãnh Nhân nói :
-Đưa sư đệ con vềphòng cho hắn nghỉ ngơi !
Nói đoạn quay mình bước qua mấy hành lang mất dạng . Lãnh Nhân nắm tay Nhược Hàn kéo đi.
-Chúng ta cũng rời khỏi đây thôi !
Nhược Hàn bất nhẫn đi theo hắn , trong lòng vẫn lấy làm hậm hực chuyện khi nãy , tuy nhiên bùa pháp của tên Nam Long đó rất lợi hại, nếu tìm hắn gây sự mà dính một đạo bùa nữa thì thật khổ cực muônphần . Nghĩ đến đây mấy vết xướctrên người hắn lại rát lên , hắn nhăn nhó hỏi :
-Tên Nam Long đóđến đây mấy năm rồi mà ghê gớm vậy đại sư huynh ?
Lãnh Nhân mỉm cười :
-Hắn mới đến đây năm ngoái , tuy nhiên tư chất thông tuệ khác thường nên gần như thông thạo được các đạo bùa sơ cấp rồi !
Nhược Hàn thở dài :
-Thảo nào hắn lại ngang ngược đến vậy !
Lãnh Nhân lắc đầu:
-Đệ đánh người tatrước mà còn kêu!
-Nhưng hắn dám gán ghép đệ với Lâm Bảo Quân , như vậy thật là xúc phạm quá đáng !
-Có gì quá đáng đây ?
-Hừ ! Nàng ta như vậy , còn đệ đường đường một thân nam nhi năm thước bảy , đâu thể có chuyện...
-Lâm sư muội rất tốt với đệ đó thôi ,dáng vẻ bên ngoàiđâu thể đánh giá hết được con người !
Nhược Hàn thở dài , hắn thấy LãnhNhân nói cũng có lý . Tất nhiên không thể hợp vớiý hắn , nhưng cũngchẳng tiện phản đối . Dù sao bọn họtu hành cũng cao thâm hơn , hắn gây sự hoặc làm mất lòng người nào cũng là điều thiệt thòi .
Kể từ hôm đấy hắncũng không gặp lại ba gã đạo sỹ kia cho nên nỗi bức xúc cũng mấy phần giảm đi , ngòai thời gian phải tập luyện đạoTruy Phong Bùa ra, hắn hết mực chăm lo cho con Băng Tầm tử tế được ... mấy ngày .Sau dần hắn thấy mình trên này ăn chay mãi cũng chán ngán mà con vật chết tiệt cả ngày chỉ biết ngủ kia lại được ăn sung sướng . Hắn bèn bớt xén trứngcủa con Băng Tầm để ăn . Thành ra con cổ vật gày tópđi một cách trông thấy .
Giang Huy mân mê con Băng Tầm béo mập của mình hỏi :
-Tại sao con của sư huynh ngày càng nhỏ bé đi thếkia ? Xem kìa , bây giờ nó chỉ bằng một phần hai con của đệ !
Nhược Hàn méo mó so sánh hai convật , chân diện hắnsầu thảm trông thấy , nhưng óc lại lóe lên một tia sáng . Hắn tiến tới lấy ngón tay ấn mạnh xuống lưng con Băng Tầm của Giang Huy mấy cái ,con vật hình như thấy đau với hànhđộng vũ phu ấy nên kêu chí chí mấy cái . Giang Huyxót xa đẩy tay hắn ra nói :
-Sư huynh làm vậynó bị thương bây giờ ?
Nhược Hàn mỉm cười :
-Ta vừa kiểm nghiệm và phát hiện ra một điều !
Giang Huy tròn mắt hỏi :
-Điều gì ?
Nhược Hàn bước đi mấy bước thần sắc hết sức trang trọng hỏi :
-Đệ với ta ai thôngminh hơn ?
Giang Huy thừa nhận :
-Có vẻ huynh thông minh hơn !
-Vậy đệ với ta ai béo hơn ?
-Đương nhiên là đệ !
-Vậy đệ nhận ra điều quan trọng chưa ?
-Chưa !
Nếu như là mọi khi thì hẳn hắn đã cáuvới gã sư đệ ngu dốt mấy câu , nhưng hôm nay hắn đang dùng kế dụ khị gã nên ôn hòa nói :
-Cân nặng tỷ lệ nghịch với trí tuệ đấy ! Có biết hay không ?
Giang Huy ngó con Băng Tầm của hắn rồi lại ngó qua con của Nhược Hàn . Hắn nghi hoặc hỏi :
-Nói vậy thì con của đệ kém thông minh hơn con của huynh ?
Nhược Hàn gật đầu :
-Đúng như vậy ! Sở dĩ con của ta nom nó gầy nhom như vậy là vì ta hạn chế không chonó phát triển cơ bắp mà bắt nó phát triển trí tuệ , cho nên chân tu của nó rất sâu !
Nói đoạn ấn ấn vào lưng con Băngtầm của mình . Convật đói lả , mặc dù đau nhói nhưng không còn sức để mà kêu nữa ! Tuy nhiên Giang Huy lạinghĩ khác , hắn gãiđầu :
-Quả nhiên nó tu vi thâm hậu , bị ấn như vậy mà khôngthèm kêu một tiếng !
Nhược Hàn đắc ý nói :
-Tuần sau Viện chủsẽ kiểm tra ! Lúc đấy e rằng người sẽ trách đệ không biết chăm sóc và rèn luyện cho nó ...
Nói đoạn lắc đầu bước lên nằm bẹp xuống giường . Giang Huy vội vứt con vật quý của mình ra bàn chạy đến cầm tay hắn hỏi :
-Vậy bây giờ đệ phải làm gì ?
Nhược Hàn giả bộ đăm chiêu nói :
-Ngày thường viện chủ rất quý ta! Thôi thì lần này ta sẽ đổi con cổ vật cho đệ rồi nhận trách mắng vậy !
Giang Huy sáng mắt , hắn cảm động nói :
-Sư huynh đúng làtốt thật !
Rồi như sợ Nhược Hàn đổi ý , hắn chạy lại đổi hai con qua lồng kính .
Nhược Hàn đắc ý đi ra khỏi phòng nói :
-Nào ! Chúng ta ra quảng trường thôi! Nghe nói hôm nayMai viện chủ sẽ dạy Di Ngoại Bùa đấy !