Chương 7: Chuyện Que Diêm <phần 3>
Thiêu nữ khẽ lùi lạinói : -Công tử soi sát như vậy sẽ khiến ta bị bỏng đấy ! Hắn gượng cười , nhưng lại giật mình phát hiện ra que diêm cháy gầnhết , hắn di vội xuống duới nhưng cũng chỉ kịp nhìn sơ qua khu rừng huyền bí ấy thì mấy ngón tay nóng bỏng lên liền que diêm xuống. Bây giờ thì hắn đãhiểu vì sao những kẻ kia lại bị bỏng tay , lòng không khỏi buông tiếng thở dài . Hắn định quay mình bước đi thì thấy một vòng tayấm áp vòng qua cổhắn , hắn cảm nhậnphía sau lưng cặp tuyết lê mềm mại đang di trên lưng mình , Nhược Hàn run lên một cái , mồ hôi tay hắn chảy ra ướt đẫm hỏi : -Cô nương làm gì vậy ? Thiếu nữ thì thào nói : -Ta cần một đứa con ! Nhược Hàn giật mình : -Cần một đứa con sao tới nơi này làm gì ? Thiếu nữ thở dài : -Đến nơi nào cũngđược , miễn là nơi đấy đáp ứng được nguyện vọng của ta ! Bàn tay đầy mị lựccủa nàng ta bắt hầu len lỏi xoa nắn lên người hắn , hắn cảm thấy tim mình đập nhanh như muốn vỡ ra , thiếu nữ cười nhạt: -Đây cũng là lần đầu tiên ta gần gũiđàn ông mà đâu có run rẩy như công tử ! Nhược Hàn cười gượng : -Có rất nhiều chuyện sẽ nảy sinh... Thiếu nữ lắc đầu , thân hình nóng bỏng của nàng áp chặt vào người hắn , hắn dù sao cũng là một kẻ nam nhân mới lớn ,đương nhiên khó bề chống cự ! Nhấtlà truớc một đại mỹ nhân đảo nướckhuynh thành ... -Xong việc đường ai nấy đi ! Ta chắc chắn sẽ không baogiờ gặp lại công tử! Lửa dục lúc này bùng phát cực điểm , hắn quay lại ôm lấy nàng ta đè thẳng xuống , giữamàn đêm hư ảo chỉthi thoảng vang lên tiếng thở dốc động tâm ... Sau cuộc mưa Sở mây Tần , thiếu nữthắp đèn lên vận yphục vào , trông nàng ta vạn phần lấp lánh ! Hạ TuyếtHà bước ra ngoài theo hướng cửa sổ nói : -Chúng ta chia tay! Nhược Hàn cau chân diện hỏi với theo : -Cô nương là ai ? Thiếu nữ khẽ cau mày đăm chiêu , nàng thở dài : -Một trong số người còn lại của ATu La (A Tu La (Ashura)một trong tám Bộ "phi nhân" trong Kinh Pháp Hoa của Đề Bà ĐạtMa)chúng sinh ! Lời nói dứt thì nàng ta cũng chập chờn tan biến vào bức váy dày . Nhược Hàn hoảng hốt nhìn theo . Quả thật các cụ khuyên cấm có sai! Nữ nhân mà rủ nam nhân vào cuộc ân ái thì thật thiệt thòi cho bọn mày râu ! Không những mất trong sạch mà còn mất luôn đứa con !!! Nhược Hàn bước ra khỏi Nghinh Xuân viện , hắn thấy Lâm Bảo Quân đang đi đi lại lại một cách đầy sốt sắng thì lòng không khỏi nhói lên một cái . Nàng chạy đến trước mặt hắn hỏi : -Sư huynh làm gì trong đấy mà lâu thế ? Nhược Hàn thở dài nói : -Chúng ta về khách điếm thôi ! Lâm Bảo Quân mấyphần ngạc nhiên trước thái độ kỳ quái ấy nhưng cũng không tiện truy vấn . Giang Huy thì khỏi bàn , mọi sự trên thế gian đối với hắn như mây lững lờ mây trôi . Nhược Hàn nhìn Bảo Quân hỏi : -Sư muội biết gì về A Tu La không ? Bảo Quân đăm chiêu nhìn hắn , nàng trầm ngâm nói : -Đấy là một trong Bát Bộ chúng sinh! Theo như truyền thuyết nói thì Bộ người này nam nhân thì vạn phần xấu xí nhưng nữ nhân lại xinh đẹp bất phàm . Cho nên nữ nhân mới sống ở trên núi cao , nam nhân thì chỉ sống dưới chânnúi như những kẻ bảo vệ trung thành cho các nữ thần . Muội còn nghe nói nữ nhân muốn sinh đẻ thì thường ra ngoài kiếm tình nhân chứ không chịu lấy những nam nhân xấu xí kia ! Nhược Hàn nhăn nhở : -Vậy chứ bọn nam nhân xấu xí kia làm sao có nòi giống ? Bảo Quân lườm hắn nói : -Người ta sinh con ra tất nhiên phải có nam có nữ , đã bảo là A Tu La chỉ sinh ra nữ nhân là đẹp , còn nam nhân thì xấu xí mà huynh không để tâm còn hỏi linhtinh ! Nhược hàn nhăn nhở nói : -Dù nữ nhân có đẹp cỡ nào cũng không bằng Lâm sư muội được , đúng không Giang Huy ? Giang Huy đang ngó nghiêng trời đất thấy hỏi vậy liền gật đầu lia lịa . Bảo Quân hơi đỏ mặt , nàng hẳn cũng thích mấy lời múa mép của hắn..
Chương 8 : Ngoé Ôm Măng <phần 1>
Nhược Hàn nằm mơ thấy mình tìm đủ mọi loại ngải , hắn hý hửng trở về Ngọc Hư cung và được mọi ngươi tôn xưng , nể trọng . Hắn đang tí tởn đi lại thì đằng xa có bóng dáng một nữnhân xuất hiện , chúng đệ tử trong Ngọc Hư cung liền đổ dồn ánh mắt vềphía nữ nhân , Nhược hàn rụng rơi chân tay khi nhận ra đấy là Hạ Tuyết Hà . Trên tay nàng đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ khóc oe oe . Nàng bước về phía hắn , ánh mắtnhu hòa không nóigì , hắn bỗng thấy lạnh nửa người rồi quay mình chạy thẳng vào Ngọc Hư cung , bỗng nhiên đang chạy thì thấy một bàn tay lạnh bút tóm cổ hắn nhấc lên . Hắn ngước mắt lại thì nhận ra đấy là Ngọc Tuyền chân nhân ... Toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh bừng tỉnh khỏi cơnmê . Trời đêm một màu tĩnh lặng , không có bàn chânhay cánh tay của Giang Huy gác lên người hắn , hắn trầm ngâm đẩy cửa bước ra ngoài. Ánh trăng nhờn nhợt trải dài trên mặt đất , đêm đã khuya lắm rồi ! Trước mắt hắn đột nhiên lại vương vất hình ảnh đầy dục cảm của Hạ Tuyết Hà , nếu gặp lại nàng ta một lần nữa hắncó lao đến mà hưởng thụ cuộc mây mưa hay không ? Hắn mơ hồcảm thấy mình nhớ cái thân hình mềm mại ấy một cách kinh người ! Nhưng bỗng đâu hình ảnh Lâm Bảo Quân chập chờn hiện hữu , hắn nghĩ đến nàng thìlòng đột nhiên ấm lại đôi phần . Trên đời này quả thật có những nữ nhân khiến người ta nhìn thấy là muốn lên giường , nhưng cũng có nữ nhân sẽ khiến tâm can mình yêu một cách tôn thờ vậy ! Hắn bước ra hành lang vướng lạnh sương đêm , đằng xa , nơi phía phòng Bảo Quân hình như có tiếng động , rồi nàng bước ra , bằng xương bằng thịt chứ không phải ảnh hình chờn vờn . Hắn nheo mắt thấy Bảo Quân nâng trên tay một con chim lớn trông rất lạ , toàn thân rực cháy hỏa quang , vừa giống phượnghoàng mà lại vừa giống con vẹt ! Bảo Quân dường như không nhận rasự có mặt của hắn nên tung con chim lên bầu trời , nó vỗcánh bay đi , chỉ chốc sau đã mất dạng , đây đó vương vất vài dải sáng như lửa đỏ do cái vỗ cánh gấp gáp để lại . Bảo Quân nhìn theo bóng con chim lạ ngơ ngẩn đến xuất thần , hình như khóe mi nàng có mấy giọt lệ dài chảy xuống . Nhược Hàn không nhận ra , hắn bướcđến nói : -Con chim đẹp thật! Lời khen là thật lòng nhưng nó khiến Bảo Quân giật nảy mình , nàng quay lưng đi, tâm trạng không hiểu như thế nào . Nhược hàn chạy đến trước mặt nàng hỏi : -Sư muội có chuyện gì vậy ? Bảo Quân không đối nhãn với hắn mà lẳng lặng chạy vào phòng , Nhược Hàn nghĩ nàng nhất định là đã khám phá ra chuyện đồi bại của hắn nên tâm thần khẽ rúng động . Hắn bước đến gõ cửa hỏi : -Sư muội ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Trong phòng không động đậy , Nhược Hàn lòng như kiến cắn , hắn tưởng tượng đến cảnh Lâm Bảo Quân không bao giờ nói chuyện với mình nữa thì tâm tình bấn loạn . Hắngõ cửa nói : -Ta biết mình đã làm ra chuyện cực kỳ bỉ ổi , không đáng nhìn mặt sư muội . Muội hãy ra đây nói chuyện với ta lần cuối có được không ? Hắn không thấy cógì biến chuyển trước lời nói mà hắn nghĩ là đã đủ thê lương khiến Bảo Quân thổn thức . Hắn thở dài não ruột rồi quay lưng bước đi . Lúc ấy cánh cửa "két" một cái rồi Bảo Quân xuất hiện , mắt nàng đỏ mọng, lệ hãy còn chảy dài như chưa bao giờ ngừng . NhượcHàn vốn dĩ cũng có ý truy vấn nàngvề con chim lạ nhưng nhìn thấy tình cảnh ấy thì đành lòng không nổi , chuyện tò mò cũng bay vụt khỏi đầu , hắn đưa tay lên lau nước mắt cho nàng nhưng nghĩ bàn tay mìnhvốn đã làm chuyệnchẳng ra gì nên rụt lại . Đột nhiên Bảo Quân ôm lấy hắn rồi nấc lên từng hồi . Tấm thân mềm mại ấy áp vào người khiến hắn xao động dữ dội , những dư hương của cuộc mây mưa lúc đầu ám ảnh khiến dục vọng trào dâng . Hắn đưa tay nâng cằm Bảo Quân rồi đặt vào môi nàng nụ hôn cháy bỏng cuồng nhiệt . Bảo Quân không phản ứng , cũng chẳng thấy biểu thị sự hào hứng gì . Hắn trấn định tâm tình nhảy lùi ra sau , quay người đi thẳng . Bảo Quân gọi : -Sư huynh ! Nhược Hàn phất tay nói : -Đứng đây nữa chắc con quỷ háo sắc trong người tasẽ điên lên mất ! Hắn khuất lấp rồi Bảo Quân mới buông tiếng thở dài , trông thần sắc nàng vạn bề khó hiểu ! Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi lên khuônmặt trắng trong như ngọc khiến nàng trông thoát tục như tiên ... Sáng hôm sau Nhược Hàn cứ tưởng Bảo Quân sẽ nhớ đến chuyện đêm qua mà mấy phần khinh bỉ hắn , nhưng nàng chẳngcó vẻ gì là khác mọi ngày . Điều đấy làm hắn băn khoăn kinh khủng .Nhân cơ hội ba người nghỉ chân uống nước hắn mới mon men hỏi : -Con chim hôm qua là thế nào vậy ? Bảo Quân lườm hắn nói : -Muội nói bao nhiêu lần rồi mà sưhuynh không chịu hiểu là sao ? Nhược Hàn cười hê hê . -Được rồi , chỉ cần muội không để tâm đến chuyện ở Nghinh Xuân viện thì ta cũng không hỏi nữa ! -Ở Nghinh Xuân viện đã xảy ra chuyện gì ? Nhược Hàn nhíu mày , thì ra nàng vẫn chưa biết chuyện của hắn ! Nhưng sao đêm qua thái độ khác lạ đến thế ? Hắn nhại giọng Bảo Quân đáp : -Huynh nói với muội bao nhiêu lầnrồi mà muội không chịu hiểu là sao ? Bảo Quân bật cườitrước cái giọng ai ái của hắn nên cũng quên mất câuhỏi khi nãy .
Chương 8: Ngoé Ôm Măng <phần 2>
Chiều hôm đấy ba người đến nơi giáp danh giữa Man Hoang đại lục và Trùng Lai đại lục . Giữa cái nơi danh giới ngăn cách này có một ngôi làng nhỏ , dântrong làng sống còn năm phần hoang sơ . Nhược Hàn nhìn Giang Huy bảo : -Sư đệ đi tìm xem có cái tửu điếm nào không ? Giang Huy gật đầu rồi hùng hục chạy đi , dường như hắn làm việc gì cũng phải vận rất nhiều sức thì mới thỏa mãn ! -Sư muội ! Ngôi làng này tên là gì? Bảo Quân thở dài : -Đâu phải cái gì muội cũng biết ? Nhược Hàn cười đau khổ nói : -Hoang vắng như vậy thì làm sao sống được đây ? Mấy người dân ăn vận quần áo thô sơ đi qua , thấy haingười có vẻ ăn mặc khác lạ thì họ chăm chú quan sát. Bảo Quân vội chạy đến hỏi : -Đại tẩu ! Tên ngồilàng này là gì vậy? Thiếu phụ mỉm cười đáp : -Chúng ta gọi là Ô Mông làng ! Nhược Hàn nhìn mấy gã đàn ông đóng khố đang đăm mắt nhìn Bảo Quân gật đầu : -Cứ xem cách ăn mặc của mấy gã nam nhân kia thì không đen mông mới lạ ! Bảo Quân ném cho hắn một cái nhìn rất ý nghĩa rồi quay sang cám ơn thiếu phụ . Lúc này , Giang Huy cũng đã về đến , trông mặt mày hắn hớn hở như bắt được vàng . -Sư huynh ! Sư muội ! Ta tìm được tửu điếm rồi! Nhược Hàn sáng mắt hỏi : -Có sáng sủa hay không ? -Nó lớn nhất làng này đấy ! Hai người gật đầu vừa ý rồi đi theo hắn , nhưng cái tửu điếm mà hắn dẫn đến thật khiến họ thất vọng hết sức . Chỉ có dăm bảy băng ghế với mấy cái bàn thô sơ bày giữa trời đất mênh mông , đến mái che còn không có , vậy mà lớn cái nỗi gì ? Giang Huy gãi đầu : -Đây là tửu điếm duy nhất trong làng này ! -Duy nhất thì nói đại là duy nhất còn bày đặt lớn nhất làng , càng ngày ngươi càng trở nên lợi hại trong việc giết chết người ta bằng mấy chuyện mừng hụt đấy ! Giang Huy cúi đầu ,thái độ tỏ ra hết sức ăn năn trước lời giáo huấn vỹ đại của sư huynh . Bảo Quân vội kéo hai người ngồi đại xuống một băng ghế . Lão già phục vụ và cũng là chủ quán chạy ra hỏi : -Các vị dùng gì xin xem thực đơn ! Nói đoạn rút cái mo cau to tướng , trên đấy nguệch ngoạc ghi chi chít chữ . Thật là đã rách còn bày đặt cao sang , chẳng khác gì mấy gã tá điền học đòi làm phú ông . Nhược Hàn xem qua thấy lão này không những có tính sỹ diện hão mà chữ viết còn xấu hơn cả hắn . Hắn nheo mắt lại moi móc mãi mới tìm ra được một dòng chữ rõ ràng trên cái thực đơn hàng trăm món . Sau này hắn mới biết thực ra cái tửu điếm này chỉ có một món duy nhất đó , các món còn lại chẳng qua không có nên lão chủ nhân mới bày đặt viết nhòe nhoẹt để quan khách không biết đường mà gọi ! Giang Huy cùng Bảo Quân nhăn nhó mãi không đọcxong , Nhược Hàn lấy giọng kẻ cả gọi: -Cho ta cái món đặc sản Ngóe Ôm Măng ấy đê ! Và cảmột vò Ngô tửu trăm năm ! Lão chủ quán tuổi ngoài tứ tuần , râuria xồm xoàm ngoác miệng cười : -Khách quan quả nhiên sành sỏi , đấy chính là mấy thứ ngon nhất của bổn tiệm ! Nhược Hàn gật đầu đắc ý nhìn Bảo Quân cùng Giang Huy , hai người không nói gì nhưng ánh mắt cũng ánh lên mấy phần nể phục ... Tầm một khắc sau... Bảo Quân nhắn nhó lấy đũa đẩy đẩy vào cái bắp măng duy nhất đang sôi sùng sục trên bếp lửa cạnh bàn bọn họ hỏi : -Đây là ngóe ôm măng sao sư huynh ? Nhược Hàn vác bộ mặt thảm hại đáp : -Làm sao ta biết được đây ? Giang Huy lắc đầu : -Vậy mà khi nãy nghe huynh gọi bọn đệ còn tưởng huynh đã từng ăn rồi ! Nhược Hàn dí vào trán hắn nói : -Ăn cái đầu ngươi ! Lúc này lão chủ quán mang đến một cái giỏ tre nói : -Đấy mới chỉ là gia vị , đây mới là đồ chính ! Nói đoạn lão mở giỏ dốc dốc xuống nồi , năm sáu con nhái ( ngóe ) nhảy vào nồi nước sôi chờn vờn ôm lấy cây măng chết cứng đơ ! Thì ra"ngóe ôm măng" làvậy ! Lão chủ nhìn ba người nói : -Mời các vị thưởngthức món đặc sản của bổn tiệm ! Bảo Quân ọe lên mấy cái rồi chạy đi mất tăm ! Nhược Hàn nhìn Giang Huy , chân diện cả hai trông thật thảm hại !
Chương 9: Mang Hoang Đại Lục <phần 1>
Nhược Hàn quay sang lão chủ quán mắng : -Cái thứ này mà cũng dành cho người ăn hay sao ? Lão già gãi đầu nói: -Nó là món duy nhất , à không đặc biệt nhất ở quán nhỏ của ta ! Lúc này Bảo Quân mặt mày xanh lét cũng đã quay lại , dường như nàng đã nôn ọe rất nhiều , mặc dù trong bụng chả có thứ gì để nôn . Nhược Hàn xua tay : -Lão mang cái đặc sản của lão đi ngaycho ta ! Chủ quán gật đầu một cái rồi hỳ hục nâng nồi đặc sản đi . Nhược Hàn nhấp thứ rượu lão mang đến thấy chẳng khác gì loại rượu mà hắn vẫn gọi là rượu ngô , tuy có nặng hơn một chút ! Hắn không khỏi ngán ngẩm lắc đầu. Nhược Hàn đặt cốc rượu xuống hỏi với vào : -Chỗ của ông còn thứ ...đặc sản nào không ? -Không còn thưa khách quan , chỉ cómấy thứ đồ ăn tầm thường ! Giang Huy thấy bụng sôi lên nên bàn : -Hay cứ gọi đại mấy món tầm thường đó đi sư huynh ! Sau một hồi nôn thốc nôn tháo thì Bảo Quân có vẻ càng đói hơn nên nhìn hắn vẻ đồng tình . Nhược Hàn gọi lớn : -Được rồi , mang mấy thứ tầm thường ấy ra đây ! Một lúc sau lão chủquán rượu mang đến một cái đĩa lớn , trên ấy đặt năm , sáu cái bánh đỏ ối , hình như được làm "kỳ công" từ bột ngô say nhỏ . Nhược Hàn nhìn bàn tay lão đang đặt bánh xuống bàn nghi ngờ hỏi : -Thứ này tên gọi là gì ? -Thưa khách quan, tên nó là Mèn Mén ! Hắn đưa tay với một cái lên nhai thử , thấy vừa khôvừa vô vị thì nhăn nhở nói : -Bánh ngô thì gọi đại là bánh ngô còn bày đặt mèn với chả mén ! Lão chủ quán không nói gì mà đithẳng vào trong . Mọi người nhăn nhó nhai trệu trạo. Nhược Hàn nhìn Giang Huy ngồm ngoàm nhai bất kểngon hay không thì cười nhạt , hắnđịnh nói gì đấy nhưng một giọng nói như ngọc đầy mỉa mai vang đến : -Sư tỷ trông tên mập kia ngấu nghiến như bò nhai rơm ấy kìa ! Giang Huy sượng người vội ngừng nhai đưa mắt nhìn, Nhược Hàn cùng Bảo Quân cũng bấtnhẫn ngó lên . Chỉ thấy người mớiphát ngôn là một thiếu nữ độ mười bốn , mười lăm , dung nhan tú lệ phi phàm , toàn thân vận đạo bào đen bóng , đứng bên cạnh nàng ... Nhược Hàn đã nhận ra kẻ đứng cạnh chính là ả thiếu nữ lần trước hại mình xuýt chếtvì kiệt sức . Hắn trợn mắt mắng : -Cái ả a đầu đáng ghét kia , xuýt nữa hại chết ta còn dám vác mặt tới đây ? Nói xong hắn tính đứng dậy báo thù nhưng Bảo Quân cản lại nói : -Hàn sư huynh bình tĩnh nào ! Thực ra hắn cũng chỉ mạnh miệng vậy thôi chứ chưa chắc dám ra tay , lần trước hắn định dùng Mê Tâm Ngải để thực hiện trò bỉ ổi với nàng nhưng tu hành không bằng nên bị phản chấn . Lần này nếugiao đấu thất bại , khéo nàng ta bắt hắn giết hết bọn thú trong Man Hoang đại lục thì đừng hỏi về độ khổ ải . Cho nên nghe lời khuyên rất ư là chí lý của Bảo Quân hắn ngồixuống vẫy tay ra vẻ độ lượng : -Nể mặt sư muội , ta tha cho các ngươi , mau đi đi ! Hai đạo cô của Minh Nguyệt cung lạnh nhạt nhìn hắn, đạo cô trẻ tuổi hơn gật đầu : -Thì ra tên bại hoại mà sư tỷ nói là gã này , xem qua mặt mũi hắn cũng đủ thấy là hạng chẳng ra gì rồi ! Giang Huy thấy nàng ta mắng nhiếc "thần tượng" trong lòng mình thì hùng hổ đập bàn quát : -Các cô dám xúc phạm sư huynh ta sao ? Đạo cô lớn tuổi vẫn lạnh băng không thèm nói câu gì , đạo cô nhỏ cười nhạt : -Xem ra ngươi cũng có dũng khí , chỉ đáng tiếc đi cùng với gã bỉ ổi kia thì cũng dễ hư người đấy ! Nhược Hàn tính phát tác thì Bảo Quân nắm tay hắn kéo lại , đoạn nàngbước đến trước mặt hai đạo cô Minh Nguyệt cung hỏi : -Cô nương vô cớ xúc phạm người tanhư vậy là ý gì đây ? Nhược Hàn nhìn Giang Huy , hai người mấy phần ngạc nhiên trước thái độ của Bảo Quân . Thường ngày nàng vẫn rấtnhu mị , nhẫn nhịn ,sao hôm nay lại"nóng" như thế ? Lại nghe đạo cô trẻtuổi đáp : -Tên hoại nhân này dám dở trò bỉ ổi với sư tỷ ta , có mắng hắn một trăm câu cũng chưa đủ ! Bảo Quân nheo mắt hỏi : -Sư huynh ta đã làm gì bại hoại ? Nhược Hàn ngước mắt : -Đúng vậy ! Các cô nương chưa đủ đẹp khiến ta phải giở trò bại hoại đâu ! Hai đạo cô mới đến so với nhan sắc của Bảo Quân chẳng hề kém , đạo cô lạnh băng kia có vẻ còn trội hơn ! Nữ nhân đương nhiên phải rõ giá trị của họ ! Nay nghe hắn nói thế thì không khỏibức xúc . Đạo cô trẻ mắng : -Khốn kiếp ! Cái đồđàn ông thối tha chẳng ra gì ! Bảo Quân cười nhạt : -Nghe người ta nói sự thật thì bảo là khốn kiếp ! Ta thấy các cô mớichẳng ra gì đấy ! Nhược Hàn sung sướng ra mặt , cònđạo cô trẻ thì giận dữ quát : -Cô nương muốn gây sự chăng ? Bảo Quân điềm nhiên nói : -Người đến đây gây sự là hai cô mà còn vừa ăn cướp vừa la làng ! Đạo cô trẻ run người , nàng lùi lại sau mấy bước chắp tay niệm chú .Đạo cô băng lạnh hốt hoảng nói : -Tiểu Ngọc , dừng lại ! Nhưng đạo cô trẻ tuổi hai ngón tay bừng sáng , nàng xuất một đạo bùa lấp lánh bụi phấn đến Bảo Quân . Nhược Hàn từng nếm mùi lợi hại củaPhù Phấn Ngải nênthất sắc hét : -Sư muội cẩn thận! Bảo Quân lạnh nhạt phất tay đẩy ra một dải tiên phép rực rỡ hỏa quang cuốn lấy lớpbụi phấn rồi dội ngược lại đạo cô trẻ .
Chương 9: Mang Hoang Đại Lục <phần 2>
Nàng ta không ngờ sự việc lại biến chuyển như vậy nên chân diện đại biến . Đạo cô băng lạnh lao đến như bay cuốn lấy sư muội thoát khỏi lớp bụi lợi hại trong gang tấc ! Hai người đáp xuống đất đưa mắt ngạc nhiên nhìn Bảo Quân , đạo cô băng lạnh cười nhạt : -Đấy không phải võ công của Ngọc Hư cung ! Nói đoạn nắm tay đạo cô trẻ còn bàng hoàng băng mình mất dạng về phía Man Hoang Đại Lục . Nhược Hàn chạy đến nắm chặt hai vai Bảo Quân lắc lắc nói : -Sư muội thật lợi hại ! Vậy mà lâu nay ta không biết ! Bảo Quân nhăn nhó gỡ tay hắn ra . -Sư huynh làm muội đau quá ! Hai người bước lại bàn , Giang Huy gãiđầu hỏi : -Sao cô nương kia nói là sư muội dùng võ công không phải của Ngọc Hư cung ? Bảo Quân hơi mất tự nhiên đáp : -Đấy là võ công của gia đình muội lưu truyền , đương nhiên không phải của Ngọc Hư cung ! Nhược Hàn gật đầu : -Xem ra nó còn lợi hại hơn loại võ công của Ngọc Hư cung một bậc ! Bảo Quân đăm chiêu không đáp lời . Giang Huy địnhhỏi gì đấy thì phíaxa lại xuất hiện thêm hai đạo sỹ , trông họ chỉ chưa đến hai mươi , dung nhan thoát tục nhưng vài phần khiến người ta khó đoán được tâm cơ . Nhược Hàn trầm ngâm nói: -Hẳn là bọn người Bích Du cung , xemra chúng cũng tới đây với mục đích như chúng ta ! Bảo Quân gật đầu ,nàng thở dài : -Chuyến đi này sẽ có nhiều điều ngoài ý muốn đây ! Nhược Hàn phụ họa : -Không biết mấy con thú trong đấy lợi hại hay bọn người của Minh Nguyệt Cung và Bích Du cung lợi hại ? Giang Huy tròn mắt : -Sư huynh vẫn chưa hết ám ảnh về bọn thú sao ? Nhược Hàn cụt hứng lườm hắn gắt : -Sao ngươi toàn hỏi những câu không có ý nghĩa gì thế ? Hai đạo sỹ bước đến bàn họ cúi đầu nói : -Hai vị phải chăng là người của Ngọc Hư cung ? Bảo Quân gật đầu : -Đúng thế , còn hai vị đạo huynh hẳn là đệ tử của Bích Du cung ! Đạo sỹ lớn tuổi hơn đăm đăm nhìn nàng đáp : -Đúng vậy ! Lần này bọn ta đến đây để tìm ngải , không hiểu các vị có cùng mục đích hay không ? Giang Huy xen vào: -Bọn ta đương nhiên cũng thế , chứ không dưng đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này làm gì ? Đạo sỹ vẫn điềm nhiên nói : -Theo như ta thấythì chúng ta nên cùng nhau hành sự có được hay không ? Bảo Quân cùng Giang Huy đưa mắt nhìn Nhược Hàn ra ý dò hỏi . Hắn lạnh nhạt đưamắt quan sát thấyhai gã đạo sỹ đangnhìn Bảo Quân đăm đăm thì thầmrủa hai tên này háo sắc rồi hừ nhạt : -Ba cung vốn dĩ trước nay không quan hệ , cần gì phải đi cùng nhau ! Bảo Quân nhìn thái độ của hắn thì khẽ mỉm cười vừa ý , chẳng hiểu nàng vừa ý với hắn về chuyện gì . Đạo sỹ ngẩn người giây lát rồi cùng sư đệ bước đi , cũng chẳng nói câu nào ! Giang Huy nhìn theo hỏi : -Ta thấy bọn họ hẳn chân tu cũng không tầm thường , sao sư huynh không cho chúng đi cùng ? Nhược Hàn đưa mắt nhìn Bảo Quân , khinh bỉ không thèm đáp lời gã sư đệ vô duyên . Ba người cùng rời khỏi tửu điếm hoang tàn . Cũng vì chưa biết trong rừng rốt cuộc phải mất bao lâu mới tìm đủ ba loại ngải nên Bảo Quân bắt buộc phải mua thứ bánh "tầm thường" của lão chủ quán rượu mang đi ! Khổ hạnhthay ! Họ đi hơn một canh giờ thì tiếp nhập Man Hoang Đại lục ! Phía trước lúc này như một mê vụ khổng lồ , trời đất tiếp nối làm một . Ở dưới , lẩn quất trong những đám mây muôn vàn sắc màu vần vũ là những thân cây kỳquái đủ loại mọc nham nhở . Ở đây dường như không có chỗ cho các loại cỏ sát mọc . Loại thấp nhất cũng cao quá đầu người. Nhược Hàn trầm ngâm nhìn mê vụ một lúc rồi lấy hết can đảm hùng hổ đi trước để chứng tỏ với Giang Huy rằng hắn không hềsợ hãi . Nhìn hắn chìm sâu vào mê vụ hai người cũng băng theo . Không khí một mùi hắc hắc rất khó chịu . Nhược Hàn bỗng dừng lại hỏi : -Cứ đi như vậy thì làm sao rõ phươnghướng để tìm đây? Bảo Quân mỉm cười : -Nó mọc ở hướng Bắc , chúng ta cứ đi sẽ đụng thôi ! Nhược Hàn gãi đầu : -Ở đây cách nhau vài trượng đã khótrông thấy rõ rồi nói gì đến chuyện xác định được phương hướng ? Bảo Quân móc trong tay áo ra một hộp nhỏ nói : -Muội có la bàn , cứđi theo hướng nó chỉ là được rồi ! Nhược Hàn gật đầu : -Sư muội quả nhiên lợi hại và chu đáo ! Hói đoạn cùng Giang Huy căng mắt nhìn vào la bàn rồi cất bước đi. Cứ theo như những lời Ngọc Tuyền chân nhân nói thì đi theo hướng Bắc vào sẽ lần lượt gặp Bạch Đại Ngải , Huyết Nhân Ngải và Mai Hoa Xà Vương Ngải . Như thế có thể thấy rằng loại Mai Hoa Xà Vương Ngải có lẽ lợi hại nhất nên cũng khótìm nhất !Còn Bạch Đại Ngải thì chỉ đơn thuần là thứ thuốc trị thương , khi đạt đến cảnh giới chântu sẽ vận dụng được bùa ngải này mà cải tử hoàn sinh . Nhưng xem ra chưa có ai đạt đến cảnh giới đó ...
Chương 10: Tai Bay Vạ Gió <phần 1>
Sau phút giây cao hứng , bây giờ Nhược Hàn mới thấy hối hận , trong khu rừng maquái này chưa thấy xuất hiện loạithú dữ nào nhưng những con muỗi ngũ sắc bay vi vo ngày càng nhiều . Nhược Hàn vừa lấy tay xua đuổi vừa cằn nhằn nói : -Thật chán chả buồn chết , cứ đi với sự truy kích của bọn sâu bọ này thì có lúc sẽ sưng phù hết người thôi ! Bảo Quân mỉm cười nói : -Người ta tìm được thì mình cũng tìm được , sưhuynh há lại chịu thua họ sao ? Câu nói này quả nhiên kích thích tính háo thắng của Nhược Hàn , hắn mạnh bước hơn cười nhạt : -Ta phải thua kẻ nào , hừm ! Chợt hắn nghe"bốp" một cái , Nhược Hàn liền quay đầu nhìn lại . Hóa ra có con muỗito chui vào ngực Giang Huy khiến hắn sôi máu vỗ mạnh vào quyết đè chết con côn trùng đáng ghét . Nhược Hàn tuy bật cười nhưng lại nghĩ ra một kế , hắn chạy lại đẩy Giang Huy lên đi trước nói : -Sư đệ khỏe mạnh hơn ta nên đi trước mở đường mới phải ! Giang Huy không phản đối , hắn rẽ cành cây đi tiếp . Quả nhiên thân hình béo mập của gã thu hút rất nhiều muỗi , chúng bay vo vo quây lấyGiang Huy khiến Nhược Hàn đôi phần thoải mái . Nhưng cũng chỉ được một lúc . Giang Huy thường có những khi thông minh rất độtxuất , đấy người ta gọi là tinh hoa bùng cháy vậy ! Hắn bị muỗi quây dã man quá thì bực mình vặt mấy cành cây xua đuổi ,lũ muỗi sợ hãi bay tản mác không dám đến gần . Nhược Hàn kêu khổ trong lòng nhưng hắn cũng bẻ hai chiếc lá to như cái quạt cho mình với Bảo Quân cùng xua đuổi bọn hút máu . Đến gần tối thì cơ hồ bọn muỗi này ítxuất hiện hơn , nhưng đập vào taihọ lại có tiếng cãi lộn . Nhược Hàn giật mình một cái , hắn nhận ra mấy giọng nói này có gì đấy quen thuộc vội cùng Giang Huyvà Bảo Quân bò đến quan sát . Quả nhiên hắn đoán cũng không nhầm , phía trước mờ mờ trong bóngtối có bốn người , chính là hai đạo côcủa Minh Nguyệt Cung và hai đạo sỹBích Du cung . Họ đang tranh cãi về chuyện gì đấy có quan hệ đến việc tìm Ngải thì phải ? Thấy đạo cô băng lạnh nhìn hai người Bích Du cung trừng mắt nói : -Dù sao ta cũng không đồng ý với các vị , như thế thìcòn gì là rèn luyện! Đạo sỹ lớn tuổi bên Bích Du cung cười nhạt : -Kim Tuyết Anh cô nương không đồng ý thì thôi , việc gì phải nổi nóng như vậy ? Tiểu Ngọc xen vào: -Hứ ! Các ngươi thật uổng công mình là người của chính đạo , đi làm ba cái chuyện ấy thì còn mặt mũi nào nữa ? Biết thếkhi trước bọn ta đã đi một mình rồi! Đạo sỹ trợn mắt chỉ tay : -Cô ... Hắn rũ áo xuống , kéo gã sư đệ đi mất dạng vào bóng đen . Lúc nàylại nghe tiếng Nhược Hàn kêu thét lên như bị trời bất chợt sập mà đè xuống đầu : -Á ! Á !... Hắn nhảy dựng lênôm mặt nhìn GiangHuy , mắt nảy lửa quát : -Khốn kiếp ! Sao ngươi dám tát cả sư huynh mình ? Giang Huy phân trần : -Chỉ là đệ thấy con muỗi nó đậu trên má sư huynh nên muốn giết hộ thôi mà ! Nhược Hàn sấn sổ tới : -Sao ngươi không cầm cái búa mà đập nó đi ! Tiểu Ngọc bật cườilớn nói : -Quả báo ! Đáng lắm ! Nhược Hàn nghe tiếng cười đầy thích thú ấy thì nổi giận xung thiên mắng : -A đầu đáng ghét !Muốn nếm mùi PhùPhấn Ngải hay sao mà trọc ta ? Tiểu Ngọc rúng động tâm can , nhưng trấn tĩnh nghênh mặt nói : -Chỉ sợ ngươi chưa dụng được Phù Phấn Ngải đã dính Mê Tâm Ngải rồi ! Nàng ta đụng chạm đến nỗi nhục này khiến Nhược Hàn tức đến tím mặt nhưng chẳng biết làm gì . Kim Tuyết Anh vội nắmtay Tiểu Ngọc lôi đinói : -Chúng ta không đôi co với họ ! Câu nói này làm Bảo Quân mấy phần bất nhẫn , tuy vậy cũng không phản ứng , nàng thở dài rồi đến xoa má Nhược Hàn hỏi : -Có đau hay không? Bị bàn tay hộ phápcủa Giang Huy vỗ vào chẳng đau mới lạ , nhưng lại thấy Nhược Hàn ngước mặt nói : -Đau đớn này có đáng gì ? Hai người bật cườibật cười thành tiếng nhìn vì sư huynh đáng kính . Bảo Quân hỏi : -Vừa rồi họ nói chuyện gì thế nhỉ ? Nhược Hàn thở dài : -Chắc là chúng muốn làm việc gì mờ ám để lấy BạchĐại Ngải ! Bảo Quân gật đầu : -Nếu vậy thì chúng ta đi đúng hướng rồi ! Nói đoạn bước đi tiếp , Giang Huy cùng Nhược Hàn vội vàng chạy theo ! Trời bắt đầutối đen như mực ... Bọn họ đi được hơn một khắc thì phát hiện cây cối cơ hồ thưa hơn hẳn , phía xa xa hình như còn có mùi gì đấy như là mùi thịt nướng bay lại . Giang Huy nuốt ừng ực từng cục nước miếng , trông thần sắc hắnthật chẳng khác nào mèo ngửi được mùi cá rán . Nhược Hàn dừng lại hỏi : -Phải chăng trong này có làng bản ? Giang Huy cướp lời: -Cứ ngửi cái mùi này là đủ thấy rồi ! Nói đoạn hắn hùnghục chạy lên đi trước . Bảo Quân cười : -Không biết họ đang nướng "đặc sản" gì đây ? Dần dà phía trướcvọng lại mấy tiếng ồn , nghe như la ó đuổi bắt , rồi mấy tiếng rú đau đớn vang lên . Nhược Hàn thất kinh : -Hình như có chiến sự , bọn mình tìm chỗ lẩn tránh nhanh kẻo lại tai bay vạ gió ! Bảo Quân bĩu môi : -Tưởng sư huynh sẽ đến coi náo nhiệt , không ngờ nhát gan thế !
Chương 10: Tai Bay Vạ Gió <phần 2>
Nhược Hàn trấn tĩnh vỗ ngực nói : -Ao bảo ? Hắn xông lên đi trước nhưng đượcmột đoạn lại nghe mấy tiếng hét thê thảm vang lên thì không khỏi rụng rời chân tay . Hắn vội chạy đến nắm tay Bảo Quân , để mặc cho Giang Huy hăng máu bước như bay ! Tiếng quát mắng xa dần , bây giờ chỉcòn nghe thấy tiếng khóc và tiếng la ối vì đau đớn . Trước mặt họ từng ánh lửa bập bùng cháy tỏaánh sáng huyễn hoặc như ma trơi . Bên những ánh lửa này thi thoảngmột vài nhân ảnh lấp ló . Tiếng khóc than lẫn la ó vì đau đớn vang dội . Bây giờ họ đã dấn mình vào ngôi làng với rất nhiều nhà sàn dựng san sát nhau . Trước mỗi căn nhà đều có một bếp lửa lớn. Ở giữa làng tập hợp khá đông người , họ ăn vận theo kiểu quần áo dày và liền quần . Trên đấy thêu kẻ rất nhiều hình thú vật kỳ lạ . Tóc trênđầu tết lại rồi vòng thành mấy vòng quanh trán . Lúc này , chúng dân đang vây kín lấy mấy thanh niên nằm quằn quại dưới đất không ngớt đưa tay cào cấu thân thể . Nhược Hàn từng rơi vào tình cảnh này nên hắn đoán ra là họ bị trúng Phù Phấn Ngải . Ba người nhìn nhau , trong đầu ai nấy liên tưởng đến câu chuyện khi tối thì phần nào đã hiểu được chuyện này do ai gây ra . Nhưng bọn chúng đến đây rồi đánh trọng thương mấyngười này là ý làmsao ? Bảo Quân tiến đếnhỏi một thiếu phụ trẻ tuổi : -Đại tẩu ! Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy ? Thiếu phụ nhìn ba người , ánh mắt lộ mấy nét sợ hãi lẫn phẫn nộ rồi quay sang chúng dân : -Bọn chúng lại đếnnữa rồi , hãy bắt lấy chúng ! Những người dân khác đang chú mục vào mấy thanh niên bị thương nghe vậy liền quay lên đổ dồn ánh mắt về phía ba người rồi hô hào nhau vây chặt lấy . Nhược Hàn than khổ trong lòng , hắn đãlàm gì nên tội mà vô cớ bị tai bay vạ gió thế này ? Giang Huy trừng mắt nhìn chúng nhân quát : -Các người làm gì vậy ? Muốn chết sao ? Dân chúng thấy dáng vẻ hổ báo của hắn thì đôi nét sợ hãi vội nới rộng vòng vây . Bảo Quân kéo Giang Huy lại nói : -Sư huynh hãy bình tĩnh , hẳn là có sự hiểu nhầm ! Thiếu phụ khi nãy quát : -Rõ ràng các ngươi ăn vận trang phục y như hai gã kia , không phải đồng bọn của chúng thì còn ai nữa ? Mau trả lại Bạch Đại Ngải cho chúng ta ! Ba người thở dài não nề . Thì ra hai gã đạo sỹ kia đến đây là để đánh cắp Bạch Đại Ngải . Nhược Hàn chợt hớn hở ra mặt , hắn tí tởn hỏi : -Các vị có Bạch ĐạiNgải hay sao ? Nhìn vẻ mặt của hắn , mấy người dân trong làng liềnđánh giá là kẻ chẳng ra gì . Họ chỉ tay nói : -Khốn kiếp ! Có hai cây để cúng Thần Rừng thì các ngươi trộm mất rồicòn hỏi vờ vịt ! Nhược Hàn nhăn nhở , hắn bực mình không phải là vì chuyện bị đổ oan mà vì hắn đếnchậm cho nên mới bị hai kẻ kia hẫng tay trên . -Hừ ! Bị hai tên đạo sỹ thúi kia chiếm tiện nghi rồi! Bảo Quân kéo áo hắn : -Sư huynh nói gì vậy ? Lúc này phía xa xa đoàn trai tráng đuổi theo hai gã Bích Du cung cũng đã về đến , trông dáng vẻ bực dọc thì ai nấy đoán được họ đã bất lực trong cuộc truybắt . Đoàn người trông thấy cơ sự ấy liền rẽ đám đông đi đến , một lão nhân tóc điểm bạc quát : -Trói bọn này lại cho ta ! Những thanh niên mới về nghe lệnh liền xông vào trói phăng ba người lại. Nhược Hàn tức giận mắng : -Thật đúng là một bọn người không biết phân biệt phảitrái ! Lão nhân trợn mắtquát : -Chừng nào bọn đồng bọn của các ngươi giao trả Bạch Đại Ngải thì chúng ta mới thả người ! Nói đoạn sai mấy thanh niên dẫn ba người trói vào ba cây cột lớn ở giữa làng . Giang Huy hậm hực nói : -Biết thế ta đã sớm cho các ngươinêm mùi Phù Phấn Ngải rồi ! Bảo Quân không nói gì , nàng thở dài mấy tiếng . Tâm trạng tràn chề thất vọng . Nhược Hàn sau một hồi ngoác mồm ra chửi liền biết không ăn thua nên cau mày nghĩ cách . Đối với mấy mánh khóe vớ vẩn hắn không phải kẻ tầm thường . Hắn buông mắt nhìn lão nhân có vẻ nhưđứng đầu ở bản làng này nói : -Các ngươi có trói chết bọn ta ở đây thì cũng không giải quyết được chuyện . Chi bằng thả bọn ta ra để bọn ta đi tìm lại ngải cho các người! Lão nhân cười nhạt : -Ngươi dụ khị trẻ con đấy à ? Nhược Hàn nghĩ:"Một đời người lớn , hai đời con nít ! lão già cả rồi thì cũng chẳng khác gì trẻ con vậy !" Nhưng hắn cũng không dám nói ra miệng mà cười cầu tình : -Các người cứ việc giữ tên mập này ởđây làm con tin , tavà sư muội sẽ đi tìm ngải mang về chuộc ! Giang Huy tuy rằngrất nể trọng sư huynh , nhưng trước cái việc có liên quan đến tínhmạng này hắn không thể đùa . -Sao không phải làsư huynh ở lại mà là ta ? Nhược Hàn trừng mắt : -Ngươi là người đầu óc ngu si tứ chi phát triển , công việc tìm ngải thì đâu cần vận dụng nhiều đến tứchi ? Ở lại đây chẳng phải hợp đạo lắm sao ? Giang Huy định phản đối nhưng lão nhân đã làm thay hắn : -Không được ! Nếucó giữ thì ta sẽ giữ lại cô nương kia , hai ngươi sẽ đi tìm !
Chương 11: Bạch Đại Ngãi <phần 1>
Thật đúng là thời thế đổi thay , ngaycả một lão già sắp xuống lỗ cũng còn háo sắc ! Bảo Quânthấy tâm trạng hắn mấy phần bực dọc liền nói : -Hay hai vị sư huynh đi đi , muội ở đây chờ vậy ! Nhược Hàn cười nhạt : -Ta vốn dĩ chẳng biết gì nhiều , tên ngốc này lại còn dở hơn , để bọn ta đi thì có mà tìm bằng niềm tin à ? Bảo Quân không nói gì , Giang Huy cũng cúi đầu ra vẻ đăm chiêu trước cái mạng sống đang phập phồng . Nhược Hàn nhìn lão nhân nói : -Nếu còn không để ta và sư muội đi kiếm Bạch Đại Ngải thì không những các ngươi có tội với Thần Rừng mà còn khiến mấy gã trai tơ kia chết non vì ngứa ngáy đấy ! Lão nhân đưa mắt nhìn mấy thanh niên đang vật lộn dưới đất , chân diện lão đăm chiêu hỏi : -Bọn ngươi có thể chữa trị được cho chúng sao ? Nhược Hàn khinh khi không thèm nhìn lão đáp gọn : -Tất nhiên là được , nhưng phải tiếp thu tinh nguyên của Bạch Đại Ngải xong đã ! Hắn từng nghe Ngọc Tuyền chân nhân và Bảo Quân nói rằng Bạch Đại Ngải dùng để chữabệnh nên mới đoán mò như vậy chứ thực ra cũng chưa được am tường về chuyện này . Dù sao giữa sự sống và cái chết cũng phải đánh liều một phen ! Lão nhân trầm mặcgiây lát rồi gật đầu: -Thôi được rồi , ta tạm tin lời các ngươi ! Nói đoạn sai ngườicởi trói cho Nhược Hàn và Bảo Quân , đồng thời cũng lấylại mấy sợi dây nữa buộc thêm vàivòng quanh ngườiGiang Huy như có ý đe dọa rằng , các ngươi mà không về thì tên này sẽ bị trói đến chết ! Giang Huy mếu máo đưa mắt nhìnsư huynh và sư muội nói vẻ van nài : -Các vị đừng có bỏ ta lại đây đấy nhé! Nhược Hàn mắng : -Ngươi nghĩ ta là hạng lưu manh hay sao mà làm mấy chuyện đó ? Thật đúng là một gã sư đệ chẳng ra gì ! Giang Huy cúi đầu ra vẻ ăn năn . Nhược Hàn không để tâm , hắn nhìn mấy thanh niên đang giẫy giụa như đỉa phải vôi nói : -Các ông nên trói bọn họ lại , cứ để cào cấu thế kia thìđến khi bọn ta về cũng trở thành thân tàn ma dại thôi ! Nói đoạn nắm tay Bảo Quân lôi đi . Chúng nhân nhìn theo bóng dáng hai người xa dần khẽ lắc đầu . Lão nhân thấy hắn nói cũng có lý nên sai người trói nốt bọn thanh niên kia vàocột , thành ra Giang Huy cũng có bạn nên phần nào đỡ buồn tủi ! Nhược Hàn đi khỏi ngôi làng của mấy kẻ không biết phân biệt phải trái kia mới hỏi Bảo Quân : -Mấy cái cây ấy thìcó uy lực gì mà bọn phàm phu tục tử kia lại tôn thờ như thế nhỉ ? Bảo Quân đã quen với cách ăn nói lỗ mảng của hắn nên cũng chẳng chú ý nhiều , nàng mỉm cười đáp : -Theo như truyền thuyết nói thì Bạch Đại Ngải mọc ở đâu thú dữ sẽ tránh xa , không dám đến quấy phá. Có thể những người dân này thấy nó có tác dụng như vậy mới nghĩ là di vật của Thần Rừng nên tôn thờ ! Nhược Hàn gật đầu cho là phải , hắn ngước nhìn bầu trời tối thui như đêm ba mươi thở dài : -Đêm nay biết làmthế nào đây , thật là khổ hạnh thay ! Bảo Quân trầm ngâm : -Giang sư huynh còn đang bị trói , hẳn sẽ khổ cực hơn chúng ta ! Nhược Hàn phẩy phẩy vạt đạo bào đuổi mấy con muỗi đáng ghét rồi bước đi tiếp . Sương rơi ngày cành nhiều , cơ hồ cái lạnh thấm đẫm vào da thịt , Nhược Hàn đi mò mẫm đã đâm vào gốc cây mấy lần , trán hắn u lên , đau buốt muốn chảy nước mắt . Tuy vậy cũng chẳng dám kêu la nửa lời , hắn không muốn mất giá trong mắt Lâm Bảo Quân ! Cuối cùng hai người cũng mệt mỏi nên bỏ mặc bọn muỗi bay vo vo mà tựa vào một gốc cây thiếp đi ... Ở đây không có mặt trời , hay nói cho đúng thì có lẽ mặt trời không chiếu rọi nổi qua lớp mây vụ u ám . Đêm hôm qua hai người rời khỏi bản làng kỳ quái chỉ là lần lữa mà đi mò . Khi tỉnh dậy Bảo Quân soi la bàn mới phát hiện cũng chỉ lệch phương hướng một chút liền thay đổi hướng đi . Nhược Hàn thấy nàng ta kiên nhẫn đi đến nỗi không nghỉ ngơi cũng chẳng trò chuyện thì cũng không dám tí tởn như thường ngày . Dù sao hắn cũng chưađến nỗi lưu manh hay đểu cáng đến nỗi quên đi điểm dừng và tình nghĩa ! Đến tầm chiều hôm thì hai người đến một khu rừng thưa nhặt hơn hẳn mọi nơi , ở đâykhông khí tuyệt nhiên rất trong lành , những đám mây bách sắc cũnglưa thưa hơn rất nhiều . Và điều làmNhược Hàn thích thú hơn cả đấy là tuyệt nhiên khôngcó bóng dáng một con muỗi đáng ghét nào . Đêm qua hắn ngủ như chết đã bị chích mấy chỗ vào mặt hãy còn đỏ ửng . Bảo Quân cũng chẳng hơn gì hắn , nhưng nàng không để tâm mấychuyện đó , kể cũng lạ ! Thường thì theo như hắn thấy bọn mỹ nhân nếu bỗng dưng bị vài cái mụn ở mặt thì la ó như bị người ta cắt tiết ! Nhưng Bảo Quân thì dửng dưng như không ! Có thể nàng ta vì lo lắng cho vị sư huynh quý báu đang bị trói ở ngôi làng hoang vu kia !Giải thích như vậy Nhược Hàn thấy tương đối hợp lý nhưng trong lòng nổi lên mấy ý nghĩ ghen tức . Không hiểu mình mà bị trói như vậy , nàng ta có lo lắng hay không ? Nhưng đắn đo đi lại cuối cùng hắn thấy nhận được sự lo lắng thật cũng không bằng cảm giác đau đớn đó ! Dù sao hắn cũng là một con người hết sức thực tế !
Chương 11: Bạch Đại Ngãi <phần 2>
Bảo Quân không để ý đến tâm trạng của hắn , nàng hỏi : -Sư huynh có nghethấy gì không ? Nhược Hàn cau mày , hắn mãi mê theo đuổi mấy ý nghĩ vẩn vơ mà chẳng quan tâm đến việc gì , lúc này để tâm hắn mới cảm thấy có tiếng người nói chuyện . Đi được một lúc thì tiếng nói ấy càng rõ hơn. Hắn cau mày lẩm nhẩm : -Đúng là oan gia ngõ hẹp ! Bảo Quân bĩu môi : -Chẳng phải sư huynh từng có ý đồ chẳng ra gì với người ta hay sao ? Nhược Hàn gãi đầu : -Ta thấy ả kiêu căng nên muốn đùa vui một chút , tuyệt không giống ý sư muội nghĩ đâu ? Bảo Quân cười nhạt : -Muội nghĩ gì chưanói ra mà sư huynh đã đoán được cơ à ? Nhược Hàn giả bộ than thở nói : -Ta sinh ra đã không được ngườita ưa , bây giờ ngay cả Bảo Quân cũng coi ta chẳng bằng Giang Huy ! Lời nói chỉ là hắn đùa cợt , nhưng Bảo Quân hơi khựng người lại , nàng nắm tay hắn đi tiếp hỏi : -Ai nói với sư huynh như vậy ? -Rõ ràng là như thế , đâu cần ai nói! -Lại ăn nói hồ đồ rồi ! -Vậy nếu ta bị trói như vậy muội có lolắng như thế này không ? Bảo Quân mỉm cười nhìn hắn đáp: -Không ! Nhược Hàn thất vọng trần chề nói : -Biết ngày mà ! Bảo Quân bưng miệng cười : -Muội còn chưa nóihết , nếu huynh bị trói thì tất nhiên muội không đi làm cái việc chẳng chắcăn thế này mà sẽ liều mạng cứu huynh ra ! Vậy được hay không ? Nhược Hàn còn chưa kịp sướng hết cơn thì Kim Tuyết Anh và TiểuNgọc đã hiện ra rõ mồn một . Tiểu Ngọc lườm hắn hỏi: -Các ngươi đến đây làm gì ? Nhược Hàn cười nhạt : -Ta đi tìm ngải tất nhiên phải đến đây mới có ngải mà hái ! Tiểu Ngọc cằn nhằn : -Rõ ràng đi theo người ta còn bày đặt ! Tuyết Anh kéo tayáo nàng nói : -Chúng ta đi thôi ! Bảo Quân cũng nắm tay Nhược Hàn lôi đi , chẳng ainói với nhau câu nào . Khoảng hơn một canh giờ sau thì phía trước lấp lánh ánh bạc lẩn quất trong đám mây màu sắc mờ nhạt . Nhược Hàn sáng mắt nói : -Hê hê ! Trời không phụ người tốt ! Tiểu Ngọc đốp chát : -Ngươi mà là người tốt thì thật nhân gian chẳng còn kẻ vô lại ! Nhược Hàn tính trả đũa nhưng BảoQuân nắm tay hắn dắt đi nói : -Huynh còn cãi lộn với cô ta nữa thì chẳng hóa ra cũng nhỏ nhen giống như thế sao ? Tiểu Ngọc giận tímmặt dơ tay nói : -Cô ... cô ...! Nhược Hàn sung sướng ra mặt , hắntý tởn ném cho Tiểu Ngọc mấy cái nhìn khinh khi khiến nàng ta tức nổ đom đóm mắt , nhưng chả biết trút giận vào đâu đành đá loạn xạ mấy ngọn cây quanh đấy ! Trước mặt Nhược Hàn mọc rất nhiều loại cây giống như Hoàng Cúc , có điều toàn thân như được trạm trỗbằng bạc , lấp lánh sắc quang , cao độ hơn một thước . Hắn hý hửng bướcđến nhổ đủ năm cây nhưng sau lại thấy trên đường về nhỡ xảy ra chuyện gì thì hỏng nên nhổ tiếp năm cây nữa ! Tiểu Ngọc thấy vậy liền đá xóay : -Thật tham lam hết chỗ nói ! Nhược Hàn vì nghe lời khuyên răn rất ư là cao minh của Bảo Quânnên tuyệt nhiên không thèm đáp lại , hắn chỉ ngoe nguẩy đi qua đi lại khiến Tiểu Ngọc bức xúc đỏ mặt tía tai . Giá như hắn cãi lại mấy lời còn đỡ , đằng này cứ dùng mông đánh tanh tách như cào cào đá chân , thật khiến người ta bực dọc vô cùng ... Kim Tuyết Anh tuy rằng rất chán ghétcái thái độ vô duyên ấy nhưng một là tính tình thâm trầm , lạnh nhạt ghét nói chuyện , hai nữa cũng e ngại công phu bá đạo của Bảo Quân nên chẳng tiện đôi co , thành ra hai ngườibị hắn làm cho uất ức đến nỗi phải nhổ vội cây mà bỏ đi . Nhược Hàn thích thú ra mặt . Hắn nhìn Bảo Quân nói : -Sư muội thật lợi hại ! Bảo Quân lắc đầu : -Huynh bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như đứa trẻ thế ? Nàng nói vậy nhưng lại quên mất rằng mình nặng lòng với hắn chẳng qua vì hắn rất chẳng ra gì ... Sáng hôm sau thì hai người về đến cái bản làng quỷ quái kia , trên đường đi chẳng xảy ra biến sự gì . Nhược Hàn thầm than thở rằng cũng chỉ vì u khí trong Man Hoang Đại Lục quá ư là kiềm chế tài năng của hắn . Mọi lần hắn tiên đoán chỉ chính xác trở lên nhưng lần này đành bỏ không năm cây ngải chả biết để làm gì . Hắn nhăn nhó nói : -Trong khu vực đấy nhiều ngải như vậy mà sao bọn này không vào mà lấy nhỉ ? Cảmấy gã đạo sỹ Bích Du cung nữa ! Bảo Quân lắc đầu : -Có những chuyện chúng ta biết thì họ lại không biết , và ngược lại ... -Xem ra những gì lão già kia biết thì chúng ta đều biết ,còn những gì chúng ta không biết thì các lão ấy cũng mù tịt ! Hê hê! Bảo Quân thở dài không nói gì , nàng thấy sau mấy ngày vất vả để hắn tự sướng một chút cũng không có gì là vấn đề Trong thời gian đi về bản làng này Nhược Hàn cùng Bảo Quân đã tranhthủ hấp thụ được tinh nguyên của Bạch Đại Ngải . Đúng như lời Ngọc Tuyền chân nhân nói , khi đã có căn cơ từ trước thì việc dung hòa các loại ngải tiếp theo không phải chuyệnkhó khăn . Hai người dung hợp được chân nguyênliền chiếu theo khẩu quyết được ông ta truyền dạy từ trước mà vận dụng . Nhưng tuyệt nhiên khôngthấy đoạn nào nói đến việc có thể hóa giải được Phù Phấn Ngải thì cũnglấy làm lo ngại trong lòng . Lão nhân trưởng bản cùng chúng dân thấy hai người ôm một mớ ngải về thì chân diện ai nấy biến đổi liên hồi , rồi độtnhiên tất cả bọn họ quỳ xuống lạy như tế sao
Chương 12: Phu Phụ Đệ Tử Thần Rừng <phần 1>
Bảo Quân nhìn Nhược Hàn thì thấy hắn cũng đang há mồm ngạcnhiên , nàng quay về phía chúng dânhỏi : -Có chuyện gì đây? Lão nhân trưởng bản nói : -Bạch Đại Ngải là thứ cây chí linh không dễ gì kiếm được , các ngài lại có nhiều như thế tất nhiên phải là hậu duệ của Thần Rừng mới kiếm được ! Nhược Hàn muốn cười vang một tiếng cho sảng khóai tâm hồn . Hắn không ngờ lãogià này trông có vẻ cũng uyên bác nhưng cuối cùng cũng hóa hồ đồ , thế mới biết bề ngoài khó lòng đánh giá con phẩmchất người . Hắn làm bộ nghiêm nghị nói : -Các vị đoán gần đúng , chỉ có điều ta không phải hậu duệ mà là đệ tử đích truyền của Thần Rừng ! Hắn quay sang Bảo Quân chỉ tay : -Còn nàng là phu nhân của đệ tử thần rừng , chúng ta vì có chuyện đại sự nên mới phải cải trang thành sư huynh muội như vậy ! Lâm Bảo Quân ửnghồng chân diện , nàng kéo áo hắn định phản đối nhưng chúng dân phía trước dập đầu hô lớn : -Đệ tử Thần Rừng muôn năm ! Phu nhân đệ tử Thần Rừng cát tường ! Nhược Hàn phất tay ra hiệu cho họ đứng dậy nói : -Hãy đứng dậy và nhanh thả tên gia nô của chúng ta ra! Bảo Quân nghe vậy thì không khỏibưng miệng cười . Nhược Hàn nắm tay nàng giật mấy cái nói : -Đừng có quá vui mừng như thế nào! Bảo Quân ngưng cười trừng mắt phượng hỏi : -Sư huynh định lấymuội ra làm trò cười sao ? Nhược Hàn ghé vào tai nàng nói : -Cứu Giang Huy đã rồi tính sau ! Bảo Quân lườm hắn : -Cứu huynh ấy thì cũng đâu cần nói muội là phu nhân của sư huynh ? Nhược Hàn nhăn nhở , hắn hướng xuống chúng nhân giục : -Còn không nhanh mang hắn đến đây? Trưởng bản giật mình vội gọi mấy tên trai đinh chạy đi thả Giang Huy . Lão hướng đến Nhược Hàn hỏi : -Không hiểu hai vị có thể chữa trị cho mấy gã bị trúng thương hay không? Nhược Hàn đưa mắt nhìn Bảo Quân , chân diện hai người trùng hẳn xuống . Đắn đo đi lại một lúc Nhược Hàn khoát tay : -Các vị hãy đem họvào phòng , chốc nữa ta sẽ đến thử xem thế nào ! Trưởng bản mừng rỡ ra mặt , lão vội sai phái bọn trai đinh đi thực hiện không chút chậm chễ . Lúc này tốp người được lệnh thả Giang Huy cũng đã dắt hắn đến , chỉ mấy ngàybị trói ở ngoài trời mà trông thần sắc hắn ảm đạm một cách thê thảm . Khuôn mặt dường như méo mó biến dạng vì bị bọn muỗi rừng thay nhau hành hạ . Vừa trông thấy hắn Nhược hàn chạy đến vỗ vai : -A nô tài ! Ta còn tưởng ngươi vongmạng rồi chứ ! Giang Huy sững người với cách xưng hô của hắn nhưng Nhược Hàn thì thầm vào tai : -Cứ làm theo những gì ta nói là được ! Nói đoạn hắn lại cất cao giọng : -Từ giờ mọi người đã rõ mọi chuyện rồi , ngươi không cần đóng kịch nữa, hãy trở về với thân phận của mình ! Trưởng bản bước đến nói : -Thưa đệ tử Thần Rừng , lũ tráng đinh bị thương đã được đưa vào phòng ! Nhược Hàn gật đầu đưa cho lão tahai cây ngải , còn lại giao hết cho Giang Huy rồi vẫy tay gọi Bảo Quân cùng đến phòng trị thương . Bọn trai đinh bị thương tất cả bốn gã , vì trưởng bản đã ra lệnh trói chúng lại nên thân thể ngoài vết muỗichích nham nhở thì cũng chẳng có mấy vết xước . Lão cũng thông minh hơn Nhược Hàn nghĩ rất nhiềukhi nhét vào miệng chúng một mớ giẻ khiến chẳng tên nào la óthành tiếng , chỉ đây đó vài tiếng rên nghe chẳng thành tiếng . Bảo Quân nheo mắt nhìn mấy"bệnh nhân" một lúc rồi không đợi Nhược Hàn nhắc liền đến niệm chú bao phủ một màn huyết quang dày đặc lên thân thể từng người . Nhược Hàn phát hiện màn huyết quang này khá giống với màn huyết quang mà ngày trước Ngọc Tuyền chân nhân chữa trị cho mình thì cũng bớt lo lắng . Quả nhiên một lúc sau bốn gã trai đinh dứt hẳn tiếngrên ư ử . Nhược Hàn phất tay ra hiệu cho người đến cởi trói . Bọn gia đinh vừa được cứu chữa liền quỳ rạp xuống tạ ơn một cách hết sức cảm động . Ngay ngày hôm đấy lão trưởng bản cho tập hợp toàn bộ chúng dântrong làng đến trồng lại hai cây ngải để xua đuổi muỗi và thú dữ rồi mở tiệc linh đình tiếp đón " phu phụđệ tử Thần Rừng "và tên "gia nô" mang đầy vẻ ấm ức . Dân cư ở Man Hoang đại lục đúng là có nhiều món ăn lạ lẫm đến kỳ dị . Nhược Hàn và Giang Huy vốn dĩ bị bỏ đói lâu ngày , hơn nữa nghĩ xuống núi mình có phá luật cũng chẳng ai biết nên xơi no nê thịt hươu nướng . Chỉ có Bảo Quân là vẫn tuân theo giới luật , nàng ta ngồi nhấm nháp mấy củsắn gạc nai , thi thoảng lại đưa mắt nhìn bọn Nhược Hàn mồm miệng bóng loáng mỡ đầy vẻ khinh khi ! Cũng vì Nhược Hàn đã "lỡ lời" nói rằng mình và Bảo Quân là phu phụ nên đêm hôm đấy, sau khi tàn tiệc chúng dân "nhốt" chung họ vào một phòng . Nhược Hàn tám phần say mèm , hắn thích thú đến kéo tay Bảo Quân : -Đi ngủ thôi sư muội ! Bảo Quân giật tay ra trừng mắt nhìn hắn nói : -Ngủ cái gì , huynhđịnh ở trong này sao ? Nhược Hàn cười nhăn nhở : -Chúng ta là "phu phụ" mà ! Nói đoạn trèo lên giường nằm ườn ra , một chốc sau thì ngủ say như chết . Bảo Quân thở dài chẳng phản ứng gì .