Hôm nay tui xin tự viết truyện để up lên forum ChiaSe123. Truyện tui hiện đang viết lại ở một topic khác... *Nguồn ảnh trong topic: Google *Thể loại: Võng du, Hành động, Teen *ChiaSe123.com
Chap 1: Thế giới mới
ĐÙNG... !!! Sấm đánh trúng cột thu lôi trên một nóc nhà cao tầng. Trời đêm TP.HCM hôm nay mưa tầm tã, nhưng... - Đệt, trên đồi kìa !! - Thấy rồi, từ từ... - Nó giết mày bây giờ. - Ngon nó nhào vô. - Mày hay quá há. Nó tận 2 thằng đó. ... Mấy bác chắc đang nghĩ là 2 nhân vật chính trên bị đứa nào truy sát bởi nhóm xã hội đen nào đó? Nhưng không! 2 thằng đó đang... chơi game PUBG đó mà. 2 đứa đang ngồi thù lù cạnh nhau chơi game trong quán net. Nhưng 1 đứa ngồi xem thằng còn lại. Thằng kia bắn cũng dở phết. - Mày bắn chán vê lờ ra. - Đệt, lộn cái bàn. - 20h rồi mày chưa về à? - Nhà chán. - Ờ. - Còn mày, sao không về? - Bữa trước tao làm ổng bả giận. Chả là tao không muốn vô đại học mà ổng bả cứ ép vô. Giờ mà về ổng bả lại càu ràu nhức đầu lắm... - Nó nói với giọng buồn bã. Rồi đứa "chán nhà" ừ ừ vài tiếng rồi tiếp tục bắn. Thằng kia thì mở game khác ra chơi - WoTB đó mà (áhihi, game tui thích mà lại). Thằng bên cạnh ra vẻ ngu ngơ nói: - Mày chơi game gì vậy? - Ngu như mày làm sao mà biết. Thằng bên cạnh mặt hầm hầm rồi quay ra bắn tiếp. Miệng thì lầm bầm gì đó không rõ. Đúng lúc thằng kia đang đăng nhập game thì... ĐÙNGGGG !!! XOẸT... BỤP... Chả là sét đánh trúng vách tôn của quán net. May thay... tấm tôn nằm ngay sau lưng 2 thằng. Kết quả tấm tôn thì thủng một lỗ, sét đánh trúng đứa đang đăng nhập WoTB... ... Thế giới mới sẽ mở ra một trang sách mới... ... (Tui gọi đứa bị sét đánh là Khoa nhá cho dễ viết hơn) Khoa mập mờ tỉnh dậy sau cú "sét đánh". Khỉ mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng đập thẳng vô mỏ à nhầm vô mũi hắn. Hắn thử xoay người nhưng ê ẩm cả người không xoay được. Đành nằm chịu trận ngắm trời chiều. Đang miên man ngắm gái... à nhầm ngắm trời thì đúng lúc đó có một cô gái khá xinh đi ngang, tóc xoã ngang lưng, tay cầm đủ thứ nào là chăn, quần áo, trái cây, thức ăn... trông như thăm bệnh ấy. Rồi cổ đụng phải một thằng nào đó cỡ 30 tuổi, hình như là con ông cháu cha ấy, làm đồ đạc rớt ngổng ngang dưới sàn. Thằng kia thấy vậy mặt nhăn nhăn rồi bỏ đi. Trông nó ăn mặc lịch sự thế kia mà... Khoa thấy cô gái kia gặp nạn, làm sao kềm lòng được, bật dậy như đúng rồi mặc dù ngồi dậy rồi ê hết cả người. Làm mặt ngầu ngầu đứng lên. Khi bước bước đầu tiên hắn cảm thấy như chân mình rụng rời. Nhưng hắn vẫn lạnh lùng nhất có thể, bước tới nhặt đồ cho cô gái... - Cảm ơn cậu. - Không có gì đâu. - Mặt lạnh te nhưng cả người khác hoàn toàn với cái mặt. Rồi cô gái rời đi, trước khi đi, cô như cảm thấy điều gì đó, nói: - Có duyên sẽ gặp lại. - Ừ. Cô quay gót đi tới giường một cụ già nào đó rồi cả cụ già lẫn cô gái đi ra khỏi phòng. Sau đó hắn "trèo" lên giường, nằm chèo queo trên giường ngủ mê mệt. Vì sao thì mấy thím hiểu ròi đấy.. Tối đến, hắn mơ thấy hắn đứng trước một chiếc xe tăng T-54B mang số hiệu 843 (mấy thím không biết cái này thì học lại lịch sử luôn đi nhá). Sau đó có một người mặt đồ bộ đội trong chiếc xe bước ra, chìa tay về phía hắn. Khoa từ từ bước lên nóc xe rồi chui vào. Anh bộ đội cũng chui vào xe. Bỗng chiếc xe tăng nổ máy rồi chạy đi dù không ai lái cả. Hắn tò mò thò đầu lên nóc thì hắn hoảng sợ đến tận cùng khi thấy xung quanh toàn là... xác chết, nhà cửa tan hoan. Mùi máu tanh xộc vô mũi hắn làm Khoa như nôn ra. Rồi chiếc xe băng qua đám xác người tới một vùng đất rộng lớn, bằng phẳng, không máu me, không trong lành hơn hẳn, phía trước có một khu vực như trường học, trước cổng có đề chữ "Trường Huấn luyện Xe tăng Miền Nam"... .. Hắn bỗng giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi đầy trên trán. Quơ lấy chai nước trên bàn nốc một hơi hết nửa chai. Định xuống giường nhưng cả người không tài nào ngồi dậy được, và ngó thấy đồng hồ chỉ 2h sáng, hắn nằm ngủ tiếp luôn. ... Sáng hôm sau, đang ngon giấc thì nghe mọi người bàn tán um xùm làm hắn chả tài nào ngủ nướng. Đang mơ màng thì nghe tiếng TV phong phanh: - "Vào ngày 27/7 tức 7 ngày nữa, Trường Huấn luyện Xe tăng Miền Nam sẽ mở đón học viên..." Nghe tới đó hắn tỉnh ngủ luôn, miệng thì thốt lên: "Nà ní???" Rồi sau đó một thằng đụt chạy tới giường hắn sốt sắn nói: - Đù, mày tỉnh rồi hả Khoa? - Bạn là ai thế? - hắn ngu ngơ hỏi. - Đệt. Rồi nó chạy biến đi với vẻ mặt hoảng hốt. Khoảng 5p sau thì nó trở lại kèm ông bác sĩ. Rồi ổng kéo hắn vô chụp não. Xong xuôi thì ông bác sĩ nói nói gì đó Khoa không nghe rõ chỉ nghe 2 từ: "Não phẳng!!" Sau đó thằng kia ngồi cạnh Khoa, mặt ầu rầu...
Chap 2:
- Mày không nhớ tao hả, tao, Thắng nè, bạn thân của mày nè. Nói sơ qua 2 thằng đụt này một tí. Ở thế giới này, Khoa và Thắng là hai thằng mồ côi từ nhỏ. Sống cùng nhau trong trại mồ côi. Tới tận 3 năm trước, khi cả hai đứa 15 tuổi thì trốn khỏi trại. Rồi cùng nhau bương trãi cuộc sống tới tận bây giờ. Phải nói là tình bạn của 2 thằng giống như tình chị em.. à nhầm anh em ruột vậy. - Cái mế gì vậy, mình có quen thằng này đâu, chẵng nhẽ... đây là một thế giới khác? - Hắn nghĩ thầm. - Ê Khoa, mày không nhớ tao thật à? - thằng Thắng cắt ngang suy nghĩ của hắn. - Ừ không. - Khoa phũ phàng nói. Thằng Thắng nghe như sét đánh ngang tai. Thằng nhỏ ỉu xìu buồn rầu, mặt hiện 2 chữ 'như l...' à nhầm 'buồn bã' rõ to. Khoa thấy thế an ũi nó: - Tuy tao không nhớ mày là ai, nhưng tao cảm thấy cách đối xử của mày đối với tao khi tao bệnh rất thân thiết. Tao nghĩ là lúc trước 2 tụi mình là bạn rất thân. Mình bắt đầu làm bạn lại được không? Thằng nhỏ nghe vui trở lại. Kiểu như con nít được cho kẹo ấy. - Mày còn nhớ vụ đăng ký vô trường xe tăng gì đó không? - Trường Huấn luyện Xe tăng Miền Nam à? - Ừ phải. Mà mày nhớ tên trường hả? - Ừ. - Thế thì tốt rồi. Lúc trước mày mê trường này lắm, thảo nào không nhớ sao được. - nó hí hửng nói. Nghe tới đây Khoa chắn chắn đây là thế giới khác 100%. Thế giới này giống hoàn toàn với thế giới của hắn, khác thì có lẽ khác cái trường kia. Nhưng hắn bỗng chợt nhớ về cha mẹ, bạn bè của hắn... Rồi Khoa vô tình hỏi: - Ba mẹ tao đâu? Thằng Thắng ư ơ một hồi rồi nói: - Hình như ba mẹ mày... mất lâu rồi, từ hồi mày mới sinh. - nó nói Trong lòng Khoa lúc này thực sự rất buồn. Bởi lẽ đang sống đang yên đang lành với cha mẹ bạn tự dưng đùng một cái, bạn không còn cha mẹ, đố thằng nào không buồn? Thằng Thắng biết ý im re một hồi rồi tới trưa, nó đi làm thủ tục xuất viện rồi 2 đứa ra về. Từ đây câu chuyện của chủ thớt đẹp trai, phong độ bắt đầu. Nhảm vl, bỏ qua. ...ChiaSe123.com Ra về thằng Thắng chật vật bon chen đi thuê phòng trọ rồi đi ra tiệp sách mua cuốn sách ôn thi về. Rồi cả hai thằng lại chạy xô chạy xáo kiếm tiền. Hai thằng đi bóc vác ở một công trình gần phòng trọ... ... Tại một nơi nào đó trong một khu rừng... - Nói mau !! Kho vũ khí của trường mày đâu!! - một tên xăm mình bặm trợn hét vào một lão già đang quỳ trước mặt hắn. - Nó nằm ngay ở phía sau trường ạ... - Tốt... ĐÙNG... Headshọt... - Tụi mày nghe rồi đó, mau đi đi. Khà khà, xong mấy cái trường lẻ tẻ này rồi. Tiếp theo là... - hắn ném phi tiêu vào tấm bản đồ, nó gim thẳng vào TPHCM... - Dẹp xong tụi miền Nam sẽ tới miền Trung, hahaha... ... Ngày 22 tháng 7 năm 2018 WB, tại phòng trọ... - Hêhêhê, ngon quá mày ạ... - Thắng gắp một đũa mì hải sản lên bỏ vô mồm. - Haha, nhờ tao nha con. Vài ngày trước... Đang long nhong ngoài đường thì... ĐÙNG. Đụng xe đạp cmnr. Ở thế giới này làm gì có xe máy. Nhưng người bị nạn là... cô gái trong bệnh viện ?! Khoa nhảy vào dựng xe cô gái lên. - A, là cậu à? - Ừ, có sao không? - Không sao, cảm ơn cậu. Ui da... - cô gái kia bị trầy một mảng ở bắp chân... Đúng lúc này bà bị đụng xe đứng lên. - Này, cô kia, chạy xe không có mắt à, /] &&[?%§6p*#}$;-/... (chửi) - Cô qua đường không đúng thì có. - Tao qua đường đúng nghe mậy. - bả cãi. - Hừm. - Khoa chỉ vô cái camera ở một quán cà phê nào đó. Lúc này bà kia im bặt đi, lúi húi lên xe ra về nhưng bị hắn kéo lại. - Đền tiền cho người ta kìa. Mọi người xung quanh cũng hô hào đòi đền. Thành ra bả cũng phải ói ra 200k. Khoa nhanh chóng chơi cờ hó, giấu 200k vô túi lát về mua đồ ăn. - Cô bị thương rồi nè. Đi, tui dìu cô đi bệnh viện. - Tui khô... - Cấm cãi !! Cô gái kia im re luôn. Khoa dìu cô ấy vô bệnh viện, cũng may bệnh viện nằm cách đây 100m. - Rồi, cậu về đi. - Ừ... ... Rồi Khoa đi về, lấy 200k hồi nãy chơi bẩn mua mì hải sản cho thằng Thắng ăn cùng. ... - "Sau đây là bản tin trong ngày. Tối hôm qua, tức 25/7, một băng trộm khét tiếng đã lấy đi kho vũ khí bao gồm đạn dược, súng ống của trường abc ở Nam Bộ, hiện cảnh sát đang điều tra vụ việc..."
Chap 3: Cuộc sống mới
2 thằng sống trong cái nhà trọ ở tận trong hẽm. Căn phòng cỡ 5m x 6m. Nhưng 2 đứa vẫn đủ sống qua ngày. Về tới phòng, Thắng ôm ngay cuốn sách hình như là sách thi vào trường huấn luyện ấy. Còn Khoa thì ngồi đọc báo như đúng rồi. - "Tối ngày 19/7, một đối tượng đã bán ma tuý ngay trước đồn công an..." - "Trong 1 tháng qua, số vụ trộm phụ tùng xe tăng đang giảm xuống do tội phạm đi party trong tù..." - "Mặt hàng dầu ăn bị tăng giá mạnh do thiếu nguồn cung. Nguyên do là có vài người sống nơi hẻo lánh mua hết dầu ăn. Mục đích hiện chưa rõ ràng..." - "FV215b (183) đã phá kỉ lục là tăng mang nòng pháo lớn nhất dòng pháo chống tăng với nòng súng 18mm..." - Đệt, in thiếu số 3 cmnr, 183mm cơ mà. - Bla bla... Tối đến, Khoa không ngủ được, hắn ra cửa sổ ngắm trăng. Thói quen lúc trước của hắn là ngắm trăng khi mất ngủ, nhưng hôm nay trăng mất tiêu ròi, chỉ có muỗi thôi. - Trường Huấn luyện Xe tăng à? Nghe hay đấy... 05:00 ngày 27/7/2049 WB... - Dậy, dậy Khoa. Thằng Thắng lay lay nhưng với tính ngủ nướng của Khoa thì... - Cho tao ngủ tí điii... - Mày không muốn thi vô trường à? - Muốnnn... - giọng ngáy ngủ. - Muốn thì dậy mau, trễ rồi. - WTF, trễ sao không nói tao !! - Khoa bật dậy la lớn. - Tao đùa thôi, hehe. - Đệt, vậy tao ngủ tiếp. - Khoa trùm chăn lại - Thách mày đấy. Rồi bác Khoa cũng phải thức do thằng Thắng max nhây. Nó cù léc abcxyz các thứ làm nhột không ngủ được. Thế là 2 thằng loi nhoi lên trường khi đồng hồ điểm 06:00... Tới trước cổng trường 2 thằng choáng ngợp về diện tích của khu này - max rộng, gấp mấy lần sân bóng, cỡ mấy km vuông. Cổng trường đang mở rộng kèm theo đoàn người chạc tuổi 2 thằng đi vào nườm nượp. 2 thằng cũng bon chen đi vào. Nói thật trường max rộng luôn, và đây là phân khu đăng ký học viên mới, còn nhiều phân khu rộng thênh thang nữa mấy thím sẽ rõ. Phía trước mắt là gồm 10 cái bàn đăng ký. Nhưng 10 cái si nhê gì nguyên cái dân số 1 miền nam này. Đợi rã chân thì mới tới lượt đăng ký, ông giáo viên phát mỗi đứa 1 thẻ dự thi có số trên đó. Coi như có thẻ là có tư cách vô phòng thi để thi vô trường. Của thằng Thắng là 01082014015 còn Khoa là 01082015058 tức thằng Thắng thi ngày 01/08, buổi 2 (10h-12h), phòng 14, số báo danh 015. Của Khoa cũng y chang trừ thi phòng 15, số báo danh 058. Thế là chỉ còn 4 ngày để ôn. 2 thằng trở về phòng trọ, lòng hí hửng khi cầm thẻ dự thi trên tay. 2 lại đứa cắm đầu cắm cổ ôn thi, nhưng Khoa thấy mấy thông tin trong sách lạ lạ sao ấy... kiểu như 1 + 2 = ? thì sách nó trả lời là "trên 2"... - Tao thấy sách in lạ lạ sao á mày. - Sách vip nhất đó mày, chê gì? - Mày mua ở đâu vậy? - Siêu thị sách đoàng hoàn đó nhá ! Khoa cầm cuốc sách dầy cợm mà lòng ngao ngán tận cùng. Nhưng linh cảm của hắn quyết định phải thi vào trường này. Rốt cuộc ngày thi cũng tới, ngày vừa hồi hộp vừa lo âu của cả 2. Rồi 2 đứa vô phòng thi của mình, 1 phòng chẵn 100 mạng. Đúng 10h, 3 ông giám thị già bước vào kèm 1 sấp giấy trên tay, rồi ổng phát mỗi đứa mỗi tờ. Như kiểm tra ấy, nhưng đề kiểu "2 x 3 = ...". Nhưng đáp án hoàn không có trong sách và có 20 câu, là: 1. Tổng số mô-đun chính của xe tăng là: ... 2. Xe tăng nhanh nhất là: ... 3. Tổng số Quốc gia sản xuất xe tăng: ... 4. Chủ thớt đẹp trai đang viết truyện: ... (nhảm vl) 20 câu tuy dễ mà muốn điểm tối đa là max khó. Khó cái là trả lời đúng là được nửa số điểm, liệt kê thêm tên hoặc thông số ra là được thêm nửa số điểm. Nhưng nhiêu đây nhằm nhò gì thằng Khoa kia. 20 câu này xi nhê gì người đã từng chơi qua game xe tăng như Khoa. Người ta cho 60 phút làm bài mà hắn làm hết trong 10 phút mới ghê. Nhìn đám học viên xung quanh chán nản quăng viết như đúng rồi làm hắn cười cười như thằng khùng. Hắn liếc ngang liếc dọc rồi bỗng thấy... con nhỏ bị đụng xe đang ngồi dưới hắn. Cổ cũng vô trường này. Hắn liếc qua bài của cô, làm được hẳn 1 trong 20 câu. Thấy thế hắn lại dùng chiêu "anh hùng cứư mỹ nhân". Nhân lúc lão giám thị đi ra ngoài hóng gái..à nhầm hóng gió thì hắn quay xuống. - Ê, tui nè. - A, người cứu tui lúc đụng xe đúng không? - Ừ, làm tới đâu rồi tui chỉ cho. - À, ừ... - cô gái liếc mắt vào bài thi mặt méo xệch rồi nói tiếp. - Tin được không? - cô tỏ vẽ đăm chiêu. - Được hết. - Tạm tin vậy. - Câu này... 3... 4... Bla bla bla... - Công nhận chủ thớt đẹp trai vl. - Khoa nói. (lại nhảm nữa rồi)
Chap 4:
Sau một hồi bàn tán thì bài của cô gái kia cũng đã làm xong. Một phần cũng nhờ... ông giám thị đi ra ngoài hoài... Xong xuôi Khoa lật đật chạy sang phòng thằng Thắng xem như thế nào. Định đi thì... - Này ông kia. - Gì thế? - Cảm ơn hồi nãy. - Xuỳ xuỳ.. - Khoa quơ quơ tay. - Ông vào khối gì? - Là sao? - Trời đất, là 1 trong 5 khối Chỉ huy, Lái xe, Xạ thủ, Nạp đạn, Liên lạc viên đó. Trong trường này đào tạo mỗi học viên theo khối của họ. Có 5 khối bởi vì trong mỗi kíp lái xe tăng thường có 5 thành viên. - À.. Chỉ huy. - Mà ông tên gì? - Khoa. Còn... - Tui á? Hân. - Ừ, chào Hân. Khoa quay ngót chạy sang phòng 14. Còn Hân thì chạy ra phụ huynh đưa về. Qua phòng 14 là đúng lúc thằng Thắng đi ra, mặt ủ rủ. - Đệt, khó quá mày à. - Rồi sao. - Tạch rồi. - nó làm vẻ bất cần đời. - Biết đâu được. - Ừ. - À mà cho tao hỏi, lúc tao mất trí thì lí do tại sao vậy mày? - Do mày đi ngu té sml đập đầu vô nền phòng trọ á mà. - Ờ. Chủ thớt đẹp trai quá ha mày. - Đúng cmnr. (nhảm, hứa sẽ hông nhảm nữa) ...ChiaSe123.com Trong phòng chấm thi... - Năm nay thầy chịu cực rồi. - Hàiz. Nhưng linh cảm của ta rất tốt. - Ừ, mong là vậy. - ông thầy vẻ mặt đầy ưu tư. - Mà vụ kia sao rồi thầy? - Sắp rồi, haizz... ... 1 tháng sau, tại phòng trọ... - Sau lâu có kết quả vậy nè. - Thắng than. - Chưa đâu, nghe nói 3 tháng nữa. Giờ này tụi kia đang thi nữa kìa. - Ờ. Nói xong, Khoa xách con xe đạp của Thắng đi ra tiệp tạp hoá mua mì gói. Đi tới gần đầu ngõ thì... - Em gì ơi đi với anh đi... 2 thằng thanh niên mình xăm đầy rồng rắn đang sàm sỡ... nhỏ Hân. Hân vẻ mặt sợ hãi nhìn đám kia sờ sờ khuôn mặt mình. Máu anh hùng lên não, Khoa tông xe vô 1 thằng làm nó chới với. Xuống xe, kéo Hân về phía mình, la lớn: - Ban ngày ban mặt tụi bay ức hiếp con gái nhà người ta đấy à? - Ừ, rồi sao nhóc? Con này liên quan gì mày? - 1 trong 2 đứa cô hồn la. - Là bạn tao, ngon qua đây kiếm ăn. - Á mày láo. Xong 2 thằng hầm hừ xông vô. Đời đâu như là phim, đồn như lời - đời như l,,,,. Cộng với Khoa thuộc dạng... không có võ thì bị bầm dập là điều tất yếu phải xảy ra. Bụp bụp, bẹp, bẹp... Đánh xong bọn nó bỏ đi. Còn Khoa thương tích đầy mình vì dại gái. Hân đứng kế bên nhìn hắn nằm im im như chết thì hoảng sợ, kêu người dân chở đem quăng à nhầm đem vào biện viện. Tỉnh dậy, hắn thấy một dáng người nằm gục đầu lên giường hắn... - Hân hả? Hình như không nghe thấy, cái dáng kia vẫn không động đậy... - Hân đấy hả? - Khoa hỏi lớn hơn. Rồi cái dáng kia... chửi: - Hân cái mả cha mày, tao Thắng đây. Bỏ cái tật mê gái nghe con. Nó quăng mày vào đây rồi đi về rồi. - Ơ? À... - Mày tỉnh rồi thì nằm nghỉ đi. Sáng giờ nằm đau lưng quá... - Thằng Thắng đứng lên xoay xoay cái lưng, mặt như phê cần. - Sao mày biết tao trong này? - À, thấy mày mua mì lâu quá, tao ra hóng, ai dè thấy mày bầm dập nằm ở đầu ngõ rồi. Rồi tao còn nghe nhỏ gì đó kể lại. - Ừ. - Thôi nghỉ đi, tao về chiều tao lên. À mà viện phí nhỏ đó lo hết rồi. - Ừ. Bye chú. Nói xong, Thắng chạy biến đi. Khoa nằm lim dim chợp mắt một hồi thì Hân vào. - Ông khoẻ chưa? - Rồi. Cảm ơn, cả về viện phí nữa... - Thôi, không có gì. Không có Khoa hôm đó thì không biết Hân ra sao nữa. Cảm ơn nha. - Ừ. Hân ở đó nói vài câu rồi đi. Ra viện, Khoa trở lại cuộc sống cũ, ngày nào như ngày nào, nhưng đã ít dại gái hơn... 3 tháng sau, tại phòng trọ... - Ăn đê mày. - thằng Thắng gắp đũa mì lên rồi bỏ vào mồm ăn như chưa từng được ăn. Khoa cũng gắp vài đũa rồi vừa ăn vừa chờ tin báo trúng tuyển - hắn chắc vậy. Đang ăn bỗng dưng có 1 thằng đưa thư thắng xe cái ét trước cửa phòng trọ. Thế giới này cũng chả có thứ gì gọi là điện thoại. Thằng Thắng đi ra xem thư với tâm trạng buồn bã. Rồi bỗng nó hú lên: - Á tao với mày đậu rồi !! - Thật không? - Khoa chạy ra. - Thật. Tao vừa đủ điểm luôn haha. - Đâu, đưa của tao đây. - "Giấy báo trúng tuyển, học viên: TV.Khoa, số điểm: 10/10" - Nà ní? - thằng Thắng réo lên - Á đù giỏi vậy. - Tao mà lại. - Thôi đi ăn đi. - Ok. Haha... "Đúng 7h ngày 1 tháng 1 năm 2019 WB, học viên tập trung tại trường đăng ký lớp. Vui lòng giữ lại giấy này để được qua cổng" ... Tại Trường HLXTMN, phòng hiệu trưởng... - Thầy nghe tin gì chưa? Có 1 đứa học viên được 10/10 điểm đó. - Biết rồi. Xem ra linh cảm của ta là đúng. - lão vuốt râu. - Ừ, cũng mong nó là người tốt. - Tên gì? - TV.Khoa thưa thầy. - Hừm... - Mà còn có ba đứa được 9.5/10 điểm. - Haha. Hay rồi đây. Mong tụi nó sẽ cứu được cái trường này. - Lão từ tốn.
Chap 5:
06:45 ngày 1 tháng 1 năm 2019 WB, tại Trường Huấn luyện Xe tăng Miền Nam... Lúc này cổng trường mở toang, bên trong là 25 ngàn con người đang nô nức chờ khoảnh khắc nhập học, trong đó có Thắng và Khoa. 2 thằng đứng ngay chốt bảo vệ để chờ điều gì đó... - A, chào 2 ông. - Hân từ ngoài bước vào đã gặp 2 thằng đụt. - Chào Hân. - Khoa gật gù. - 2 ông học lớp nào vậy. - Tui là A01, còn thằng Thắng là B32. - Tui cũng A01, chung lớp nè. - Ừ. Ở trường này A kí hiệu cho lớp Chỉ huy, tổng cộng có 50 lớp đánh số từ 01 - 50. A01 là lớp tập hợp những gương mặt ưư tú của khối Chỉ huy. Tương tự, B là Xạ thủ, C là Lái xe, D là Nạp đạn, E là Liên lạc viên. Và độ số má trong mắt học viên tăng dần từ E tới A. Bỗng một cô gái đeo kính cận đi đến gần 3 người. - À, cậu là Khoa đúng không? Mình là Kiều, hân hạnh được gặp bạn, thủ khoa của trường. Hi. - cô gái tên Kiều cười híp cả mắt. - À ừ, chào. - Khoa gật gù. - Á đù, tin mình max điểm loang nhanh dữ - Khoa nghĩ bụng. Lúc này, Thắng chỉ lo ngắm cô gái kia, cô ấy sở hữu 1 sức hút kỳ lạ nào đó đối với nó, nói đơn giản là thằng này mê gái cmnr. Rồi 4 đứa làm quen với nhau. Hình như cô gái kia cũng học lớp A01 - cùng với Khoa và Hân. Và đồng hồ trường điểm đúng 7h, cả đám đi vô lớp của mình. Lớp kiểu như trong lớp học ở thế giới cũ của Khoa, nhưng có 4 dãy, một dãy 25 người, phía trước là cái màn chiếu to tổ chảng. Đặt mông vào ghế mang số 058 rồi ngồi hóng. Hân ngồi ở ghế 078 sau lưng Khoa, còn cô gái tên Kiều kia lại ngồi ở ghế 038 - trước mặt hắn. Bên cạnh có một thằng đụt nào đó nhìn gian hồ ra mặt. Cỡ 5 phút sau, một ông giáo viên trung niên bước vào. - Chào các cậu. Thầy là Dũng. Kể từ hôm nay thầy sẽ phụ trách dạy lớp của tui mình. - nói xong ổng cười, lòng như trúng số vì đây là đâu? Đây là lớp giỏi nhất - A01. Ổng blp bla một hồi nào là phí học viên, tiền sinh hoạt, v.v... tổng 1.5tr. Khoa méo mặt, vì 2 thằng lấy đâu ra 3tr bây giờ. Rồi ổng nói. - Khi nhập học, mỗi đứa sẽ được cấp 1 kho xe tăng gồm 3 chỗ chứa xe. Xe của nước ta chủ yếu là của Liên Xô cũ. Nếu muốn xe tăng Mĩ hay gì thì cứ mua bằng tiền thôi. 1 chiếc cỡ trên dưới 50tr à. Mỗi thằng sẽ được một chiếc tăng hạng nhẹ MS-1 và kiếm cho ra 4 đứa còn lại cho đủ kíp lái. Rồi sẽ tự phát triển xe tăng của mình theo hướng riêng, đó là trở thành pháo, tăng hạng nhẹ, trung hoặc nặng tuỳ mấy đứa. Nhưng mấy đứa phải có mật mã kho, từng đứa nghe tên thầy chỉ cho tạo. Ông thầy xướng tên từng đứa lên tạo, nhưng nói từng đứa cho sang chứ 1 đứa làm mẫu rồi 99 đứa làm theo. Trước mặt bàn mỗi đứa là 100 con "PC" nhỏ cở 15x20cm. Tên tài khoảng là... thứ được gọi là email ở thế giới kia, còn mật khẩu thì tự đặt. Khoa run run, vì nếu nó đúng với tài khoảng game của hắn thì.. Trong game lúc trước, hắn sở hữư cũng hơn 25 chiếc xe tăng đủ 7 quốc gia chứ ít gì... Lạch cạch... Hắn gõ "email" mà hắn dùng lúc trước thì máy báo: - "LỖI. TÀI KHOẢNG ĐÃ CÓ NGƯỜI SỬ DỤNG, VUI LÒNG NHẬP TÊN KHÁC." - À đù, ngon. - Hắn mừng thầm. Rồi Khoa đăng ký thêm 1 tài khoảng nữa cho đỡ bị nghi ngờ. Sau đó một cái thẻ chạy ra. Trên đó ghi: "Học viên: TV.Khoa, Mã thẻ: 726546" - Đó là thẻ học viên, có nó, các cậu có thể quẹt thẻ vào kho. Nhưng cũng cần thêm dấu vân tay. Và khi mấy đứa gặp tình huống như bị ép thì mấy đứa bấm vào nút đỏ ngay phía bên phải máy quét vân tay ở trước cửa kho rồi đặt ngón tay vào. Còi sẽ hú và bảo vệ sẽ ập vô ngay lập tức. Hình phạt cho ai có ý định cướp kho là đuổi học mãi mãi không vô đây nữa. Còn nếu ai làm mất thẻ thì lên phòng Tác vụ, xin cấp lại bằng dấu vân tay kèm mật khẩu... - ông thầy làm mặt nguy hiểm nói. Vụ này khó à nha, để có được cái kho đầy xe tăng kia thì hắn cần mật khẩu và vân tay thằng đăng ký. Mật khẩu thì hắn coi như ok nhưng vân tay hắn biết làm sao bây giờ. Sau khi tan học hắn quyết định làm liều vào phòng Tác vụ, ở đây có 1 bà cô già ngồi trước cửa phòng hóng gió... - Thưa cô em muốn cấp lại thẻ ! - Ừ, qua đây. Mới vô đã làm mất thẻ rồi hả em. - Cô giáo già phàn nàn. - Dạ... - Khoa cười trừ. - Rồi, qua máy bên kia kìa. Làm thế này này... Mật khẩu? Ok. Vân tay? Hên xui. Hắn ngồi trước một thứ như cái máy tính lớn, nhập m.khẩu rồi đút thử tay của hắn vào máy quét. Quá trình trình tự cấp lại thẻ khá đơn giản: nhập tên tài khoảng rồi mật khẩu. Sau đó xác nhận bằng dấu vân tay. Nếu đúng thì thẻ sẽ được cấp lại cho học viên.
Chap 6:
Rồi máy báo lại: - "Chính xác! Xin chờ để cấp lại thẻ." - WTF ?!?! - hắn nói nhỏ. Rèèè... Và một cái thẻ chạy ra từ một hộp. Mấy thím cứ tưởng tượng cái máy in hoá đơn khi đi siêu thị lá được. Trên đó ghi rõ: - "Học viên: ?, Mã thẻ: 251144" - Thẻ lạ vl. - hắn nghĩ bụng. Rồi khoa chào tạm biệt cô giáo già đi về. Đúng lúc đó thằng Thắng từ đâu bay tới. - Mày đi đâu nãy giờ? Tao kiếm sml. - Đi wc tí thôi... Thực sự hắn đang rất phởn vì làm được cái thẻ kia. Nhưng rồi như nhớ được điều gì đó, hắn nói với thằng Thắng. - À quên, mình kiếm đâu ra 3tr đóng tiền học phí bây giờ? Nhà trọ còn nợ lên nợ xuống nữa, hầiz.. - Úi giời, tưởng gì. Tao có cách rồi. - nó vênh cái mặt lên rồi nói tiếp. - Chả là hôm trước tao vô tình cứu được một con chó, đi đường xém bị xe đạp cán nát sọ, mà nó đẹp vl luôn mày. Định đem về nuôi mà thành ra nó là của một vợ chồng giàu. Rồi ổng tay bắt mặt mừng cảm ơn các thứ. Xong ổng còn cho tao 5tr... - nói tới đây nó cười ha hả như trúng số. - Số mày hên vl. - Tao là ai? Là Thắng đẹp trai chứ ai. Hahaha. - Xuỳ xuỳ. - Khoa quơ tay. Rồi 2 thằng đụt lại trở về phòng trọ thân thương... - Ê mày. - Thắng nói. - Gì em. - Em mả cha mày. Tao có hai kho xe tăng được không nhở? - Ok hết chì cần mày đủ tiền. - Ẹt. - nó trề môi. - Tao nghe nói mình sẽ chuyển vào trong đó sống luôn á. - Khoa kể. - Đù. Tao nghĩ ở ngoài cũng được mà mậy!? - Ừ... Ngày 2 tháng 1 năm 2019 WB, tại lớp A01, Trường HLXTMN... - Oáp... - Khoa ngáp dài. - Buồn ngủ bome. - hắn chửi thầm. Chả là tối hôm qua hắn ngủ trễ, cộng thêm tiếng gáy không chê vào đâu được của thím Thắng nên buồn ngủ là điều tất yếu phải xảy ra... - Ê, làm gì ngủ hoài vậy? - Hân lay lay Khoa. - /Khò.zz../ - Haizz... Giáo viên vào kìa !! - Hân la. - Đâu... - hắn bậc dậy như siêu nhân. - Ha. Bị lừa ròi ông cụ à. - Hân lấy tay che miệng cười cười rồi về chổ ngồi. - Đệt, lát bố vả vêu mồm, cười cái *** - hắn rủa thầm. Rồi điều gì đến sẽ rất lâu mới đến. Ông thầy Dũng hiên ngang vào lớp. Ổng cười một nụ cười như ánh nắng lúc giữa trưa... - Hello, mother fuker !! Đùa đấy. - Hôm nay thầy sẽ cho tụi em chọn đồng đội của mình bằng cách lựa chọn bừa. Và đương nhiên, A01 sẽ ưu tiên có đồng đội ở B01 và C01, D01, E01. - Hú hú hú !! - đám học viên la ó như vừa trốn tù. Rồi ổng phát mỗi đứa một tờ giấy ghi mình cần những thành viên khối nào. Ai bị lẻ không đủ người thì được nhà trường ưu tiên huấn luyện môn khác - Trọng tài. - Tuy nhiên các em phải học lý thuyết 3 ngày. - ông thầy nói. - WTF... - đám học viên chửi rủa. - Và phần đầu tiên không thể thiếu là phần thu tiền học phí. - ổng làm mặt gian. Rồi ổng thu tiền từng thằng như đúng rồi mà thằng nào thằng nấy nhìn tiền lạc trôi khỏi tay mà lòng tiếc nuối tận cùng... - Thầy ơi, em có đứa bạn bên B32, em muốn mời bạn ấy vô đội của em được hông thầy? - Khoa nói với thầy Dũng. - Ok hết em à. Chỉ cần hai đứa đồng ý là được. Nhưng... - Sao thầy? - Đưa tiền học phí đây. - Đệt. - hắn nghĩ thầm rồi moi trong túi ra đưa cho ông thầy xấp tiền. ...ChiaSe123.com Rồi ổng tiếp tục đi thu tiền mấy thằng đụt xung quanh. Bỗng, Kiều quay xuống nói với hắn: - Sắp tới mình là đối thủ của nhau đó. Tui không nhường cậu đâu. - Tui sẵn sàng. Haha... - Khoa cười. - Ê nè. - Hân kéo áo hắn. - Hả? - Nữa làm chỉ huy rồi tui sẽ bắn nát xe tăng của ông. - Hân tỏ vẻ nguy hiểm. - Ờ rồi cứ việc. - Khoa tỏ vẻ bất cần đời... Vài giờ sau... Tổ lái máy bay... à nhầm xe tăng của Khoa nhanh chóng thành lập, gồm: 1. Chỉ huy TV.Khoa lớp A01 2. Xạ thủ NV.Thắng lớp B32 3. Lái xe NN.Linh lớp C18 4. Nạp đạn NĐ.Khôi lớp D05 5. Liên lạc viên HTT.Trúc lớp E03 Giới thiệu về 3 nhân vật mới của chúng ta một tí. NN.Linh là một cô gái có tính cách khá năng nổ, sôi động nhưng việc nào ra việc nấy. Khuôn mặt khá là ưa nhìn. Song, cô ấy là em gái của NĐ.Khôi. Thằng anh nhìn khá là đô nhưng óc khá là cờ hó. Mặt hầm hầm nhưng tính tình khá bựa giống 2 thằng đụt Khoa và Thắng. Cho nên nạp đạn là khối dành cho nó. Hình như gia đình hai anh em thuộc dạng khá giả chứ không giàu. Trở lại với cô gái HTT.Trúc kia, cổ đẹp thì đẹp nhưng hơi e dè tí, ăn nói khá là có duyên. Và cô rất đam mê mấy đồ điện tử, nên liên lạc viên là khối phù hợp với cô ấy. Nghe đâu gia đình cô Trúc này giàu. Quá trình làm quen của 5 đứa cũng khá là nhanh gọn lẹ, chào hỏi vài cái rồi xong. Có lẽ chung đội với người như Khoa thì 4 người còn lại cũng không có ý kiến gì mấy.
Chap 7:
Liếc qua đội của Hân, hắn thấy toàn là girl. Còn bên cô gái kính cận Kiều thì 3 nữ 2 nam.... - Các em đi theo bảng chỉ dẫn tới phân khu Học viên để tìm ga-ra xe của mình. Nó có đánh số trùng với thẻ học viên đó. - một ông thầy phụ trách nào đó nói. Phân khu Học viên là nơi có hàng ngàn ga-ra xe tăng và chỗ ở của học viên. Lối đi chính khi vào rồi phân ra 8 con đường. Mỗi con đường có 2 hàng ga-ra ở hai bên. Nếu tính chính xác thì ở đây có hơn 8000 ga-ra như thế. Một gara rộng khoảng 150m2 hơn. Vậy khu này rộng khoảng 4km2 - 5km2... Cả ga-ra của 3 chỉ huy nhà ta được xếp vào con đường số 5 tính từ trái sang. May thay.. cả 3 cùng nằm kề nhau ở đoạn gần đầu của dãy, cách cửa chính của khu khoảng 700m (xin gãy lưỡi ông thầy Dũng mới được ổng cho). Ga-ra của Khoa (mang số 726546) nằm ngoài cùng và tiếp là của Hân (mang số 626503), cuối là ga-ra của cô gái tên Kiều (mang sô 383266). Cả 3 đội đều dọn ở đây sống hết... Tại kho của Khoa... - MS-1, con xe tăng đầu tiên của Liên Xô... - nhỏ Linh kể. - Nó nặng khoảng 6 tấn, nhưng kíp lái tối đa là... 2. - Thắng kể thêm. - Nếu mình mở rộng xe thì cũng được 3 đứa - Khôi nói. - Cũng được. Nếu 3 người thì ưư tiên Lái xe, Xạ thủ, Chỉ huy. Lúc đó Xạ thủ kiêm nạp đạn nha... - Khoa nói. Rồi cả đám cũng gật gù đồng ý. Ở trong kho chuyển đồ xong xuôi thì bị vài ông thầy kéo cổ lên lớp... Ông thầy Dũng bla bla gì đó không rõ do Khoa đang say giấc mộng ban đầu (hát)... - /khò.. khò../ - Trò 058. Đứng lên !! - ông thầy chỉ thẳng vào Khoa. - Dạ...? - giọng buồn ngủ, tay dụi mắt như đúng rồi. - Sao em lại ngủ giờ này? - Dạ em đâu có. - hắn chối. - Vậy à? Thế nãy giờ thầy nói gì? - Dạ? Ngó thấy cái máy chiếu để chữ "đặc điểm xe tăng Liên Xô", hắn mừng thầm... Dưới lớp xì xào xì xa vì ai đời "thủ khoa" lại ngủ trong lớp bao giờ? - Thằng đó nó biết hết không cần học à? - Cao siêu vl. Mà mày bớt ảo tưởng đi. - 2 thằng học viên nào đó nói. Quay trở lại nhân vật chính... - Sao, không nói được à? - ông thầy cười gian. - Hèm. Thưa, xe tăng Liên Xô có 4 loại, thầy muốn em nói xe tăng loại nào? - Hạng nặng xem. - ông thầy ngạc nhiên. - Thưa thầy, xe hạng nặng Liên xô hoàn hảo để tác chiến ở tuyến đầu. Với bộ giáp tốt nhờ thiết kế giáp nghiêng và những khẩu súng có sát thương lớn, nó thực sự là những cỗ máy ủi. Hạn chế của tăng hạng nặng Liên Xô là khá chậm chạp, cũng như độ chính xác kém. Đạn khá nặng làm cho tốc độ nạp đạn chậm cũng là 1 điểm yếu của hạng nặng Liên Xô. Độ hạ nòng kém trừ ST-I ra... - hắn xổ 1 tràng. Ông thầy tròn mắt ngạc nhiên. Bởi lẽ thông tin mà hắn nói ổng còn chưa biết hết. Ậm ừ cho qua rồi cho hắn ngồi xuống. Cả lớp há mồm về kiến thức của hắn... - Giỏi gê ta. - Hân vỗ vai hắn. - Tui mà lại. - Xì... Rồi ông thầy lại nói tiếp: - Thế các em biết Liên Xô có cỡ súng nào lớn nhất? - 150mm. - 122mm. - cả đám loi nhoi. - 152mm thưa thầy. - Khoa nói với giọng ngáy ngủ. Ông thầy lại một phen ngạc nhiên. Nhưng lại cố lảng sang chuyện khác... 19:00 ngày 2 tháng 1 năm 2019 WB, tại ga-ra của Khoa... - Rồi rồi, tụi bây làm nốt đi, tao hóng gió tí. - Khoa nói. - Đệt, cút mày. - thằng Thắng chửi. Chả là lúc này cả đám đi sửa con MS-1 lại. Bỗng hắn sựt nhớ ra gì đó, đi ra ngoài thì bị thằng Thắng chửi... Hắn nhìn thẳng vào ga-ra bên cạnh, không phải ga-ra của Hân nhá. Trên cửa ga-ra đó ghi 251144... - Này anh bảo vệ. - Khoa kêu ông b.vệ gần đó. - Gì em? - Anh có biết ga-ra đó của ai không? - hắn chỉ vào cánh cửa có số 251144. - À, anh có nghe kể. Đó là ga-ra của một nhân tài của trường chúng ta. Năm trước người đó đã cùng tổ đội chống lại băng trộm Mafia khét tiếng. Nhưng sau đó tổ đội anh ta chết hết, chỉ còn có anh ta là sống. Không lâu sau đó, anh ta đã biến mất đi đâu mất.. Để nhớ ơn của anh ta, trường đã để ga-ra này y như cũ, mong 1 ngày nào đó anh ta trở về... - Băng Mafia? -Khoa nhíu mày hỏi. - Đó là băng trộm chuyên phá huỷ và trộm các kho vũ khí, xe tăng... ... Từ biệt anh bảo vệ thân thương. Hắn bước tới trước cửa ga-ra kia. Lẳng lặng quẹt thẻ bước vào mà không ai biết... Hắn bật đèn lên. Không như hắn nghĩ, trong này chỉ có 1 trong 27 chiếc xe tăng mà hắn chơi "game" mà có, là Type 59 huyền thoại (lúc trước VN gọi là T-59 để phân biệt với T-54B). Trong này chỉ có sơn, vài dụng cụ lặt vặt, vài tờ giấy linh tinh, vài bánh xích hỏng và một phòng ngủ đơn. 26 chiếc còn lại đâu??? Hay bị NPH delete cmnr??? Điều đáng lưu ý là không còn nơi nào nữa trong cái ga-ra này cả. Nó đâu???
Chap 8:
Hắn đi tới một bảng điều khiển ở gần đó và phát hiện ra một điều làm hắn ngạc nhiên hơn, đó là ở đây có kho ngầm dưới lòng đất. Nên trên mặt đất chỉ để đúng 1 chiếc hạng trung Type-59. Ở trong này, hắn nhìn thấy xung quanh chỗ để chiếc Type-59 kia có một đường vàng đen vuôn bao quanh. Và ngay vị trí bảng điều kiển cũng y như vậy nhưng nhỏ hơn. Như hiểu được ẩn ý, hắn bấm nút trên bảng điều khiển... Tít tít... Rèèè... Đúng như hắn nghĩ, cái nơi hắn đang đứng hạ xuống như một cái thang máy. Ngay ở dưới đó có một hệ thống hiện đại hơn bao giờ hết. Muốn sử dụng chiếc nào chỉ cần ấn nút, máy sẽ nâng lên. Và 26 chiếc xe tăng còn lại hiện ra trước mắt hắn, nhưng đang đều bị phủ rèm. Khắp phòng chỉ có vài chai dầu máy, vài bánh xích đủ kích cỡ, vài dây xích, vài hủ sơn, vài dụng cụ sửa chữa y chang ở trên kia. Nhưng điều làm hắn chú ý là có một căn phòng có đề chữ "phòng thiết bị"... Hắn bước tới đẩy cửa vào... ...ChiaSe123.com Đập vào mắt hắn là... tối thui. Tuy ở ngoài có đèn mờ mờ đủ nhìn nhưng ánh sáng không thể nào lọt vô đây được. Hắn quơ quơ tay gạt cần gạt... - Khoa: Hầy, lại là rèm sao? - hắn chửi thầm. Lại là rèm, rèm phủ kín từng kệ đồ, chủ trước chu đáo gớm, sợ bụi làm bẩn đồ. Phía xa xa hình như có khoảng 10 cái thùng khá to bị cũng bị rèm phủ. Rồi hú lên khi hắn khám phá từng kệ đồ một... - Sơn nguỵ trang! - Xích xịn! - Bánh xích! - Thép đệm! - Dụng cụ chuyên dụng! - Kính tiềm vọng! - Dầu máy! - Áđu. Súng !! - hắn hú lên khi kéo chiếc rèm phủ kệ to nhất. Trên kệ đó đặt những cây súng đủ kích cỡ được giá đỡ cẩn thận. Ở trên thân súng còn dán mảnh giấy ghi cỡ nòng của nó. Chủ yếu là 88mm, 100mm, 105mm và 122mm. Hình như là của Đức Quốc Xã và Liên Xô, còn có vài khẩu của Mỹ, Pháp và Anh. - Đệt, đạn đâu? Không lẽ... - hắn nhìn 10 cái thùng rồi tiến tới mở ra. - Áđù, đủ 6 loại đạn luôn. Này hời rồi, hahaha... - hắn cười như thằng khùng. 6 loại đạn đó là AP, APCR, APHE, HE, HEAT, HESH (google dành cho ai không biết). Rồi hắn cẩn thận phủ từng tấm rèm như cũ rồi bước về ga-ra của hắn. Phải nói cái ga-ra kia bá cmn đạo luôn rồi. Nói thêm về cái thế giới này. Loài người không chú trọng phát triển tăng cho lắm vì hoà bình đã lập lại sau CTTG II, Đức Quốc Xã được phát triển theo chiều hướng mới và Liên Xô không tan rã. Nên không có những chiếc tăng hiện đại như T-90S, Leo 2A7 mà chỉ có những chiếc "trong game WoTB" mà thôi. Song, đạn của nó cũng vậy - có 6 loại thường và 2 loại của quân đội. - Khôi: Đi đâu nãy giờ vậy mày. - nó la lối. - Khoa: Xử lí chuyện riêng của tao. - Khôi: Ờ. - Khoa: Con MS-1 sao rồi? - Thắng: Không ổn mày ơi. Tao nghĩ kíp lái vẫn 2 thằng thôi. Nhưng mình chưa có đạn. - Khôi: Mày ngu, mới vô học, người ta cho đạn mày làm cái gì? - nó ra vẻ. - Thắng: Ừ há. Đúng lúc đó Khoa moi ra cỡ 10 viên đạn 37mm trên một cái bàn gần đó. - Thắng: Á đù. Mày hay quá ha Khôi - nó réo lên rồi nhào vô kè cổ thằng Khôi. - Thôi thôi, mấy người bớt bớt giùm tui cái. - Linh nãy giờ mới lên tiếng. - Thắng: Hèhè... - Khoa: Thôi ngủ đi, trễ rồi. À mà Trúc biết kênh liên lạc chung của trường chưa? - Trúc: Hmm... Chưa... - nó nói lí nhí như hết hơi nhưng nghe rất rõ. - Khoa: Kênh số 496 nha, kênh riêng của đội mình là 726. À mà thôi mọi người ngủ đi. Chúc ngủ ngon. - Trúc: Ừm. Ngủ ngon. Nói xong hắn phóng vô phòng ngủ như đúng rồi. Nhưng không ngủ được. Vì sao? Đọc tiếp sẽ rõ, ahihi Ở trong ga-ra này phòng sinh hoạt nằm ở phía cuối ga-ra. Có 2 phòng ngủ, 3 thằng đụt 1 phòng, 1 vệ sinh, 1 bếp. Đồ đạc ai ở chung phòng thì để chung hết cho nên ai cũng ít khi có đồ giấu mà ki bo ăn lẻ không thèm chia sẻ anh em... Tối đến, tiếng muỗi, dế hoà cùng tiếng gáy tạo thành một bản hợp xướng toẹt vời. Thường thì tiếng gáy của anh Thắng nhà ta đã đủ nay thêm thằng Khôi đã dư cmnr. Nên mất ngủ là điều tất yếu phải xảy ra. Thế là Khoa lại ra ngoài ngắm trăng vậy. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa hắn đã thấy 2 bóng người đang ngồi cạnh nhau trên ghế đá trước ga-ra của đội hắn. Là... Hân và Trúc !? - Khoa: Ủa hai người làm gì ở đây? 2 cô nàng thản nhiên ngồi như biết trước hắn tới. Vẫn còn mặc đồ ngủ nhưng mang thêm cái áo khoác vào. Như vậy hắn cũng ít bị mất máu hơn. Vì sao thì mấy thím hiểu rồi đó. - Hân: 2 tụi tui không quen chổ ngủ thôi. Rồi mai mốt thì cũng quen hà. - Khoa: Ừ. - Hân: Mà ông sao vậy, lo cho tui à? - Hân nhìn thẳng vào hắn bằng ánh mắt dò xét. - Khoa: Lo cho cái ghế thôi, nó sắp gãy rồi kìa..