BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả : Không Rõ
Chương 7: Chuyện Que Diêm <phần 3>
Thiêu nữ khẽ lùi lạinói :
-Công tử soi sát như vậy sẽ khiến ta bị bỏng đấy !
Hắn gượng cười , nhưng lại giật mình phát hiện ra que diêm cháy gầnhết , hắn di vội xuống duới nhưng cũng chỉ kịp nhìn sơ qua khu rừng huyền bí ấy thì mấy ngón tay nóng bỏng lên liền que diêm xuống.
Bây giờ thì hắn đãhiểu vì sao những kẻ kia lại bị bỏng tay , lòng không khỏi buông tiếng thở dài .
Hắn định quay mình bước đi thì thấy một vòng tayấm áp vòng qua cổhắn , hắn cảm nhậnphía sau lưng cặp tuyết lê mềm mại đang di trên lưng mình , Nhược Hàn run lên một cái , mồ hôi tay hắn chảy ra ướt đẫm hỏi :
-Cô nương làm gì vậy ?
Thiếu nữ thì thào nói :
-Ta cần một đứa con !
Nhược Hàn giật mình :
-Cần một đứa con sao tới nơi này làm gì ?
Thiếu nữ thở dài :
-Đến nơi nào cũngđược , miễn là nơi đấy đáp ứng được nguyện vọng của ta !
Bàn tay đầy mị lựccủa nàng ta bắt hầu len lỏi xoa nắn lên người hắn , hắn cảm thấy tim mình đập nhanh như muốn vỡ ra , thiếu nữ cười nhạt:
-Đây cũng là lần đầu tiên ta gần gũiđàn ông mà đâu có run rẩy như công tử !
Nhược Hàn cười gượng :
-Có rất nhiều chuyện sẽ nảy sinh...
Thiếu nữ lắc đầu , thân hình nóng bỏng của nàng áp chặt vào người hắn , hắn dù sao cũng là một kẻ nam nhân mới lớn ,đương nhiên khó bề chống cự ! Nhấtlà truớc một đại mỹ nhân đảo nướckhuynh thành ...
-Xong việc đường ai nấy đi ! Ta chắc chắn sẽ không baogiờ gặp lại công tử!
Lửa dục lúc này bùng phát cực điểm , hắn quay lại ôm lấy nàng ta đè thẳng xuống , giữamàn đêm hư ảo chỉthi thoảng vang lên tiếng thở dốc động tâm ...
Sau cuộc mưa Sở mây Tần , thiếu nữthắp đèn lên vận yphục vào , trông nàng ta vạn phần lấp lánh ! Hạ TuyếtHà bước ra ngoài theo hướng cửa sổ nói :
-Chúng ta chia tay!
Nhược Hàn cau chân diện hỏi với theo :
-Cô nương là ai ?
Thiếu nữ khẽ cau mày đăm chiêu , nàng thở dài :
-Một trong số người còn lại của ATu La (A Tu La (Ashura)một trong tám Bộ "phi nhân" trong Kinh Pháp Hoa của Đề Bà ĐạtMa)chúng sinh !
Lời nói dứt thì nàng ta cũng chập chờn tan biến vào bức váy dày . Nhược Hàn hoảng hốt nhìn theo . Quả thật các cụ khuyên cấm có sai! Nữ nhân mà rủ nam nhân vào cuộc ân ái thì thật thiệt thòi cho bọn mày râu ! Không những mất trong sạch mà còn mất luôn đứa con !!!
Nhược Hàn bước ra khỏi Nghinh Xuân viện , hắn thấy Lâm Bảo Quân đang đi đi lại lại một cách đầy sốt sắng thì lòng không khỏi nhói lên một cái . Nàng chạy đến trước mặt hắn hỏi :
-Sư huynh làm gì trong đấy mà lâu thế ?
Nhược Hàn thở dài nói :
-Chúng ta về khách điếm thôi !
Lâm Bảo Quân mấyphần ngạc nhiên trước thái độ kỳ quái ấy nhưng cũng không tiện truy vấn . Giang Huy thì khỏi bàn , mọi sự trên thế gian đối với hắn như mây lững lờ mây trôi . Nhược Hàn nhìn Bảo Quân hỏi :
-Sư muội biết gì về A Tu La không ?
Bảo Quân đăm chiêu nhìn hắn , nàng trầm ngâm nói :
-Đấy là một trong Bát Bộ chúng sinh! Theo như truyền thuyết nói thì Bộ người này nam nhân thì vạn phần xấu xí nhưng nữ nhân lại xinh đẹp bất phàm . Cho nên nữ nhân mới sống ở trên núi cao , nam nhân thì chỉ sống dưới chânnúi như những kẻ bảo vệ trung thành cho các nữ thần . Muội còn nghe nói nữ nhân muốn sinh đẻ thì thường ra ngoài kiếm tình nhân chứ không chịu lấy những nam nhân xấu xí kia !
Nhược Hàn nhăn nhở :
-Vậy chứ bọn nam nhân xấu xí kia làm sao có nòi giống ?
Bảo Quân lườm hắn nói :
-Người ta sinh con ra tất nhiên phải có nam có nữ , đã bảo là A Tu La chỉ sinh ra nữ nhân là đẹp , còn nam nhân thì xấu xí mà huynh không để tâm còn hỏi linhtinh !
Nhược hàn nhăn nhở nói :
-Dù nữ nhân có đẹp cỡ nào cũng không bằng Lâm sư muội được , đúng không Giang Huy ?
Giang Huy đang ngó nghiêng trời đất thấy hỏi vậy liền gật đầu lia lịa . Bảo Quân hơi đỏ mặt , nàng hẳn cũng thích mấy lời múa mép của hắn..