Zan tính viết thể loại giết người hàng loạt cho nó có chút rùng rợn nhưng do Zan cũng đã ra nhiều tác phẩm như vậy rồi nên hôm nay Zan sẽ đổi chút hương vị: Cuộc đấu trí giữa thủ phạm và thám tử. Dự kiến là truyện này sẽ không hấp dẫn, gay go nhưng sẽ khiến các bạn cảm thấy rất hại não khi suy đoán về thủ phạm.
--------------------
Tôi là Vũ Thăng Hải, là một thám tử khá nổi tiếng với nhiều vụ án như: Bông hoa máu, Kẻ sát nhân nhiều mặt,... Cả đời tôi đeo đuổi những tên tội phạm, nhưng suốt 40 năm qua, tôi chưa bao giờ có thể quên được một vụ án lúc tôi mới vào nghề. Vụ án nổi tiếng được biết đến với cái tên: Vụ án của kẻ giết người IQ 200.
----------
Năm ấy tôi mới là chàng sinh viên năm nhất của trường đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh. Tuy nhà tôi ở trong nội thành Sài Gòn nhưng mỗi ngày tôi phải bỏ ra tận 2 tiếng đồng hồ để đi xe buýt đi học. Ba mẹ tôi xót quá nên làm đơn xin cho tôi vào ở Ký túc xá cùng bạn bè. Phòng tôi gồm 4 người: tôi, Phạm Vũ Thanh, Trương Quốc Định và Võ Chí Thịnh. Tính tôi vốn lởi xởi nên dễ kết thân với mọi người trong phòng. Thật may mắn vì cả 4 người chúng tôi cùng học chung 1 lớp nên mọi việc chúng tôi trao đổi với nhau rất thoải mái. Trên lớp, tôi cũng có 2 thằng bạn thân tên là Trịnh Trung Hiếu, Nguyễn Khải Bình. Sáu đứa chúng tôi được xếp chung vào 1 nhóm học tập với nhau. Trong nhóm ai cũng thông minh, ai cũng nhanh trí nên nhóm tôi được bạn bè trong lớp gọi là nhóm “Bá Đạo”.
Kể thêm về tôi, tôi là người khá nổi tiếng trong trường cấp 3 vì sự thông minh, láu cá của mình. Ngoài ra, vào năm lớp 11, tôi đã giúp công an thành phố phá án thành công vụ án giết người trong phòng kín. Tin này được đưa lên báo khiến tôi trở thành “Thám tử Shinichi version Việt Nam”. Lên lớp 12 tôi cũng có giúp đỡ cơ quan chức năng phá một vụ án giết người cướp của nên khi bước chân vào ngưỡng cửa đại học, ai ai cũng nhìn tôi bằng một ánh mắt ngưỡng mộ, kèm theo đó là một chút sự dè chừng. Tôi vào được cái nhóm “Bá đạo” này cũng hay vì qua mỗi ngày với những trò đùa tinh ác của chúng nó thì tôi cảm thấy như mình dần thông minh ra.
Nhóm của tôi vừa trải qua học kỳ một hết sức ưng ý: cả 6 thằng ai cũng đủ điều kiện học bổng của trường nhưng học bổng dành cho khoa tôi chỉ có 5 suất. Sau cùng, thầy chủ nhiệm chúng tôi quyết định là Nguyễn Khải Bình, do có số điểm tổng kết chuyên ngành thấp nhất nhóm nên sẽ không nhận được học bổng. Nhưng tôi thực sự thấy không thỏa đáng vì Bình là người học chuyên ngành giỏi nhất trong lũ chúng tôi, chỉ vì một chút sơ suất mà điểm cuối kỳ của cậu ta không được như mong muốn.
Để an ủi Bình, cả nhóm quyết định rủ hắn đi nhậu nhẹt, xong rồi đi hát karaoke cho nó quên đi nỗi buồn này. Chúng tôi đi nhậu thật say, sau đó cả lũ lết đi hát karaoke. Trong lúc hát chúng nó còn gọi thêm bia uống cho say bí tỉ nữa. Thằng Bình uống cũng nhiều nhưng mặt nó lúc nào cũng hằm hằm tức tối mặc kệ chúng tôi dỗ dành, trêu đùa cho nó vui. Nó kêu mệt, bỏ về trước, còn chúng tôi ở lại tiếp tục hát hò. Tôi thì bị bắt uống đến lúc lăn đùng ra ghế ngủ lúc nào không hay.
“Anh ơi, dậy đi! Anh ơi...” – Có người lay tôi dậy. Thì ra là con bé làm ở quán Karaoke gọi tôi dậy để đóng cửa quán. Nhìn 1 vòng quanh phòng. Chán thật, chúng nó về hết rồi, để lại mình ở đây. Đằng kia còn 1 thằng vẫn đang nằm ngủ, tôi bước lại kêu nó dậy.
- Hiếu!!! Dậy đi mày!!! Dậy đi về!
- Ờm... ơ... mấy giờ rồi?
- Gần 11h rồi, dậy về nhanh kẻo lại bị bảo vệ nhốt ngoài đường bây giờ!
- Ờm... Tao dậy rồi nè.
Chúng tôi nhanh chóng rửa mặt, tính tiền rồi chạy một mạch về ký túc xá. Trời ạ, xui quá! Bảo vệ đóng cổng mất rồi... Thôi đành chui “lỗ chó” vào ký túc xá vậy. Tôi và thằng Hiếu cuối cùng cũng chui vào được ký túc xá.
- Ê, mày ghé qua phòng tao, tao đưa cái USB luôn chứ để hôm sau là tao quên đấy. – Hiếu nói với tôi.
- Ừ, cũng được.
Tôi và nó cùng đi lên lầu 3, tới phòng của nó. Khi đến trước cửa, tôi giật mình khi thấy trong phòng. Thằng Bình nó đang ngồi trong một cái chậu giặt đồ, trên cổ đeo 1 sợi dây thừng, mắt trợn ngược lên nhìn về phía cửa. Tôi nghĩ đó chỉ là trò đùa vì trước đây, nó cũng đã từng đùa kiểu này khiến chúng tôi lo gần chết. Tôi hét lên:
- Thôi đừng đùa nữa, ra mở cửa cho tụi tao đi!!!
Thấy nó vẫn ngồi im vậy, vẫn trợn ngược con mắt lên, tôi có linh cảm không lành. Tôi quan sát kỹ hơn. Trên cổ thằng Bình có một vết bầm tím dài. Tôi biết ngay có chuyện không lành. Tôi hét lên:
- Không phải thằng Bình giả chết đâu, xảy ra chuyện rồi!!! Giúp tao phá cửa nhanh đi mày!!! THẰNG BÌNH CHẾT RỒI!!!